Bỗng trong đầu Cao Phong, đột nhiên vang lên tiếng nói nho nhỏ. Chính xác tiếng nói này chính là Thiết Thiệt đang nói với hắn.
“Này, này Cao Phong!”
Cao Phong nghe tiếng Thiết Thiệt, hắn cũng giữ nét mặt như bình thường mà khẽ truyền âm.
“Thiết Thiệt, ngươi có biết vị đệ nhất trưởng lão này đang dẫn chúng ta đi đâu không?”
Thiết Thiệt nghe vậy có chút nghi hoặc, sau một lúc hình như quan sát qua một lượt thì nói.
“Ta cũng không chắc, đây là địa bàn tự nhiên của Nguyên Thanh tông, nhưng mà nơi này hơi lạ, dường như đâu phải vùng có người sinh sống!”
Cao Phong có chút khó hiểu, mặt hắn lộ vẻ hoang mang.
“Chẳng biết là muốn làm gì?”
Thiết Thiết hừ nhẹ một tiếng, có ý muốn trấn an Cao Phong.
“Cứ xem sao, tạm thời đừng truyền âm nữa, khi nào cần thì ta sẽ gọi ngươi!”
Sau câu nói này, tiếng của Thiết Thiệt đã không còn vang lên, nơi đây ngoài thanh âm gió rít vù vù thì còn lại chẳng có ai nói thêm điều gì.
Khu vực mà họ đang đi tới, Cao Phong nhìn xuống phía dưới khắp nơi đều là núi rừng xanh tốt. Khu rừng trải rộng ra bốn phía, trông như bạc ngàn không có điểm dừng.
Nhưng mà có điều kỳ lạ, ở giữa cánh rừng này lại có một ngọn núi. Ngọn núi này nói lớn thì cũng không lớn bằng những dãy đại sơn ngoài kia, nhưng mà nhỏ thì cũng không nhỏ.
Chiều cao như vậy chắc cũng đủ để làm khó phàm nhân, bọn họ ắc hẳng phải mất hai hay ba ngày mới có thể leo lên tới đỉnh núi.
Còn có một điều nữa đó là màu sắc của ngọn núi này, trên sườn núi lại không có cây cối bao phủ, đây chính là điều lạ nhất. Núi đá này mọc giữa cánh rừng xanh tốt, mà trên thân lại chẳng có lấy một cây nào, chẳng phải vô cùng nghịch lý hay sao.
Cao Phong có chút hiếu kỳ nên cuối người liên tục đảo mắt nhìn sang, bấy giờ hắn tưởng rằng nơi đây chỉ là một nơi kỳ lạ nào đó.
Nhưng mà có điều hắn không biết, nơi này chính là đích đến mà vị trưởng lão tên Lý Văn Kiệt kia đang muốn dẫn bọn họ đến.
Chỉ thấy ông ta bay tới trước ngọn núi đó thì dừng lại, giơ tay ra hiệu cho đám người đằng sau. Đám người gồm có Hoàng Tuyền, vị viện trưởng cùng với thuyền bay của Cao Phong ngay lập tức theo sau trưởng lão họ Lý mà bay xuống dưới.
Sau khi họ đáp xuống, Cao Phong cũng đi ra ngoài quan sát xung quanh. Hắn thấy nơi đây vô cùng bất thường, khi mà càng đến gần núi đá kia thì cơ thể bỗng nhiên có cảm giác lạnh lẽo.
Nhiệt độ trong không gian giống như chia ra làm hai nửa, chỗ gần rừng thì cảm nhận được sự nóng ẩm, còn tới gần núi thì hanh khô và lạnh lẽo vô cùng.
Không chỉ có mình Cao Phong cảm thấy kỳ quái, mà mấy người xung quanh hắn ngoại trừ vị trưởng lão họ Lý đều thấy vậy. Trên mặt ai cũng có vài nét hoang mang, không biết rằng bản thân đang đứng trên vùng tử địa hay cấm khu nào.
Ngay cả Hoàng Tuyền là người được biết thường đi nhiều nơi nhưng cũng chưa từng gặp cảnh tượng này, bất chợt cô nhịn không được mà lên tiếng.
“Thưa thầy, đây là đâu vậy?”
“Để cho các ngươi sợ hãi rồi, đây không phải là nơi nguy hiểm gì đâu. Đây chỉ là ngọn núi mang tên núi Hàn Du thôi!” Trưởng lão Lý Văn Kiệt cười cười nói.
Nói rồi ông ta tiếp tục chỉ tay về phía đỉnh núi, trên đó đang xảy ra một hiện tượng vô cùng kỳ lạ.
Ở ngay trên đỉnh xuất hiện vô số dòng khí nhiều màu đang lưu chuyển qua lại, trông có chút quỷ dị, lại có chút đặc sắc. Đó chính là hàn quang đang di chuyển, những hàn quang này được thoát ra từ trong ngọn núi phía trước.
Chúng giống như những đường nét tinh xảo, đang bày trí trận đồ phù văn ngay trên bầu trời khu vực đỉnh núi.
Mà không chỉ có vậy, những dòng khí này còn lan ra cả xung quanh, đi xuống sườn núi hoặc là lân cận nơi đây.
Chính vì lý do đó mà chu vi vài dặm quanh nơi này luôn được khí lạnh bao trùm, cây cối cũng vì hơi lạnh thấu xương đó mà không mọc được trên núi.
Kết quả là cả một vùng núi chỉ toàn đá là đá, trông vô cùng trơ trọi hoang sơ.
Lúc này, vị đệ nhất trưởng lão mới bắt đầu mở miệng giải thích.
“Vào cách đây vài năm, khi ta đi tìm một loại nguyên liệu để luyện chế pháp khí thì đã đi qua nơi này. Sau đó thấy được hiện tượng kỳ lạ phát sinh nơi đây. Ở đây dường như xuất hiện cái thứ cực kỳ hiếm thấy mà người xưa từng nói qua, chính là Chỉ Hàn Thiên Cổ.”
Vừa nghe đến mấy chữ này, sắc mặt của mấy người xung quanh ngoại trừ Cao Phong đều có nét kinh ngạc vô cùng, giống như nghe được một điều khó có thể tượng tượng được.
Chỉ Hàn Thiên Cổ ý là nói đến giống như ngón tay băng từ thời cổ đại tới nay, vô cùng hiếm gặp. Nó được nhiều điển tích ghi chép qua, đó chính là âm khí bản nguyên từ dưới địa u, gặp phải điều kiện mà sinh ra dị tượng, sau đó trào lên trên mặt đất.
Cái dòng âm khí này nguy hiểm vô cùng nhưng cũng vô cùng có lợi, nhất là đối với các cường giả tu luyện công pháp có liên quan tới băng thuật.
Không chỉ vậy dòng hàn khí này còn giúp tạo nên vô số pháp khí và bảo vật lợi hại, thường được các cường giả rất nhiệt tình săn đoán.
Chính vì sự hiếm thấy đó mà mỗi khi có Chỉ Hàn Thiên Cổ xuất hiện thì đều thu hút vô số người tới đây. Mà ngọn núi Hàn Du này, tạo thành từ Chỉ Hàn Thiên Cổ lại mới được hình thành gần đây, cho nên không có mấy ai biết tới.
Trưởng lão họ Lý nhiệt tình giải thích, cốt là cho nhiều người còn chưa biết đến cái tinh hoa của trời đất này hiểu biết thêm một chút.
Ngay khi vừa tiếp thu kiến thức, sắc mặt Cao Phong cũng trở nên biến đổi dị thường, lúc này hắn mới hiểu tại sao khi tới đây lại thấy lạnh như vậy. Hắn lúc này lại vô thức mà nhìn về phía Hoàng Tuyền, thấy miệng cô ta bỗng nhiên mấp máy.
“Vậy thầy dẫn bọn học trò tới đây là vì nguyên nhân gì.” Hoàng Tuyền có chút thắc mắc hỏi lại.
Bản thân cô ta từ xưa cũng đã đọc qua điển tịch và biết được Chỉ Hàn Thiên Cổ lợi hại và có ích như thế nào. Nhưng bên trong cũng chứa đựng rất nhiều nguy hiểm.
Chỉ cần xui xẻo tới gần vào đợt Chỉ Hàn này bạo phát hàn khí mạnh mẽ, thì bất cứ thứ gì nên đường đi của nó cũng đều bị đóng thành băng ngay lập tức.
“Ta muốn thu thập hàn khí này để đưa vào người Phạm Bá, từ đó tạo ra một kết giới ngăn cơ thể với viên sinh mệnh của nó!” Vị trưởng lão họ Lý vuốt vuốt chòm râu, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
“Sao? Chẳng phải là hơi nguy hiểm hay sao thầy?” Hoàng Tuyền vừa nghe thì kinh hãi, vội la lên.
Phải biết rằng, hàn khí từ Chỉ Hàn Thiên Cổ mạnh mẽ và nhiều công dụng là vậy, nhưng để luyện hóa cũng vô cùng khó khăn.
Một khi thất bại trong việc luyện hóa, cơ thể của cưởng giả sẽ bị phản phệ, ngay lập tức hóa thành băng rồi đến một lúc sẽ hóa thành từng hạt băng bay trong hư vô.
“Ta biết, ta biết, nhưng mà con nghĩ xem, giờ đâu còn cách nào khác. Mà cách này ta cũng bàn qua với viện trưởng rồi, ông ta cũng nói là có khả năng thành công!”
Nét mặt của trưởng lão khi nói tới đây thì liền nhìn qua viện trưởng Dược viện, cả hai người đều tỏ ra có chút mơ hồ như không nắm chắc việc này.
Hoàng Tuyền khi nghe xong thì cũng không nói gì, cô chỉ khẽ liếc nhìn qua cỗ xe nhỏ đang chở Phạm Bá bên trên, lại thoáng chốc nhìn thấy Cao Phong đang nhìn cô.
Cô ta thấy Cao Phong khẽ gật đầu với cô, ý tứ như là cũng chấp thuận với cách mà trưởng lão Văn Kiệt nói ra. Hoàng Tuyền không nói gì thêm, chỉ thấy miệng hơi mấp máy, cô ta chọn cách truyền âm để nói với Cao Phong.
“Ngươi thật sự nghe theo đệ nhất trưởng lão sao Cao Phong.”
Cao Phong nghe giọng truyền âm thì cũng không có biểu cảm, chỉ khẽ nói lại.
“Tuy học trò không hiểu nhiều, cũng không biết nguy hiểm ra sao, nhưng đây là cơ hội gần như là duy nhất rồi thưa cô. Chúng ta chỉ còn cách này mà thôi, dù sao thì... thì cũng không còn nhiều thời gian nữa.”
Nghe mấy lời của Cao Phong nói như vậy, Hoàng Tuyền tự nhiên cũng như có thêm động lực để tiếp tục. Cô nhanh chóng hướng ánh mắt lên phía trước, tiếp tục đi tới chân núi.
Chỉ chốc lát, cả đoàn người đã đi tới chân núi, rõ ràng là càng tới gần đây thì càng lạnh hơn, xung quanh cũng không có thứ gì tồn tại.
Bởi vậy cho nên vị trưởng lão họ Lý mới dùng thần lực của bản thân, tạo ra cái màn hào quang mà bao bọc mấy người khác nào bên trong. Chừng nào mà sinh lực của ông vẫn còn thì khi đó cơ bản bọn họ vẫn sẽ an toàn.
“Ta đi thôi, viện tưởng cùng với Hoàng Tuyền, hai ngươi giúp ta gia cố màn cấm chế ngăn chặn hàn khí này, không được xảy ra lơ là nếu không chúng ta sẽ ngay lập tức biến thành tượng băng.”
Nói rồi ông ta giơ tay lên mặt bắt chỉ ấn, lập tức từ trong người bay ra một món pháp khí hình thù xoắn như đầu vỏ ốc ngoài biển.
Pháp khí này dài tầm một trượng, to cỡ bằng thân cây trăm năm.
Nó nhanh chóng được ông gia tăng thần lực vào đó, tức thì xoay xoăn tít như lốc xoáy. Pháp khí hình xoắn ốc này bay ngay ra phía trước, đâm vào núi đá, tạo hành một lỗ hổng lớn vừa đủ cho cả bọn đi vào bên trong.
Rõ ràng có thấy thể ý định của vị trưởng lão này chính là đi tới nơi có Chỉ Hàn Thiên Cổ nồng đậm nhất, từ đó chiết xuất ra một phần đem về để cứu lấy Phạm Bá.
Dù đã có bức màn bên ngoài che chở, nhưng mà Cao Phong vẫn cảm thấy lạnh vô cùng. Hắn thấy quanh đây ánh đen che lắp, nếu không có ánh sáng nhàn nhạt từ bức màn bên ngoài thì tuyệt nhiên Cao Phong cũng sẽ không thấy được đường mà đi.