Loạn Thế Cường Sinh

Chương 39: Thu thập



Chương 39: Thu thập

Không chỉ có vậy, khi mà độ sâu dường như đang tới gần Chỉ Hàn Thiên Cổ, Cao Phong còn nghe được âm thanh gì đó, không biết có phải được phát ra từ trung tâm ngọn núi này hay không.

Những thanh âm này nghe giống như tiếng gió rít gào, kết hợp với tiếng lá cây cọ xát vào nhau, lại như còn có cả tiếng thú hoang kêu vào ban đêm trong đó.

Tất cả những thứ này kết hợp lại, tạo thành âm thanh ghê rợn, khiến người nghe phải có cảm giác da đầu tê dại đến tột cùng.

Cao Phong cũng có vài phần sợ hãi, khi mà âm thanh ngày một phát ra càng to và rõ hơn. Hắn không biết có phải đây chính là những âm hồn của những sinh vật bị đóng băng, đang gào thét tìm đường thoát ra hay không.

Bởi vì phảng phất xung quanh đây, có rất nhiều tượng băng hình thù khác nhau, đoán chừng có lẽ chính là các sinh vật bị hàn khí từ Chỉ Hàn Thiên Cổ trong lúc bạo phát mà giam cầm.

Đi thêm một đoạn nữa, không biết đã qua bao lâu bởi vì trong này quá tối. Cuối cùng ở phía trước cũng có le lói đốm sáng, ánh sáng huyền ảo đang từ từ phát ra.

Trưởng lão họ Lý thấy vậy thì ra hiệu cho mấy người đằng sau dừng lại, ông ta phân phó cho Hoàng Tuyền cùng viện trưởng Dược viện duy vì màn bao bọc. Tự ông ta sẽ đi về phía trước xem xét.

Ông ta thúc dục pháp khí hình xoắn ốc đi tới trước, pháp khí được bồi thêm sinh lực thì càng lúc càng to ra, hào khí xung quanh cũng đậm thêm mấy phần.

Nó quay liên tục không ngớt, đang cố phá đi lớp đất đá phía trước, mở ra một con đường để tiến vào nơi phát ra ánh sáng.

“Ầm”

Bỗng có một tiếng ầm phát ra, ngay sau đó, một lượng lớn hàn khí từ bên trong bốc ra nghi ngút, khiến cho ai ở ngoài cũng phải kinh ngạc.

Vị trưởng lão họ Lý không dám xem thường, thấy vậy thì liền dậm mạnh chân bay về phía sau, đi vào bên trong tấm màn chắn.

Ông ta lấy từ trong tay ra thêm một cái khiên to, ném lên không trung tạo thành một lớp lá chắn từ phù văn để ngăn chặn hàn khí dày đặc kia.

Tất cả màn này chính là dấu hiệu cho việc họ đã tới rất gần Chỉ Hàn Thiên Cổ và đang chuẩn bị để tiến vào bên trong.

“Có chuyện gì vậy thầy? Chúng ta đã đi tới Chỉ Hàn Thiên Cổ rồi sao?” Hoàng Tuyền liên tục hỏi, rõ thấy nét mặt của cô có chút hoảng sợ. Hình như là cô ta hơi có ác cảm với không gian tối đen và kín mít như vậy.



Trưởng lão Lý Văn Kiệt nghe vậy thì khẽ gật đầu, từng đường nét trên khuôn mặt đều hiện ra thay cho câu trả lời của ông ta. Cuối cùng, ông ấy mới khẽ nói.

“Các người chuẩn bị kĩ đi, chúng ta sắp sửa tiến vào bên trong tâm của Chỉ Hàn Thiên Cổ. Chỉ cần chiết xuất một ít dịch hàn khí từ đó là được, sau đó thì sẽ lập tức trở ra bên ngoài. Không ai được tự ý hành động, bằng không thì đừng có trách ta.”

Ông ấy nói một cách nghiêm túc, trong giọng lại ẩn chứa sự đáng sợ của người có quyền lực tối cao.

Bình thường Lý Văn Kiệt tuy đã có tuổi nhưng vẫn tỏ ra hoà nhã với đám học trò, nhưng bây giờ khi làm việc có tính chất nguy hiểm, lại trở nên khắt khe đến đáng sợ.

Cả bọn nghe vậy thì không nói gì, chỉ khẽ gật đầu tuân lệnh. Lập tức không chậm trễ, cả đám người lần lượt đi theo ngay sau vị đệ nhất trưởng lão, trên đầu còn có một tấm khiên phù văn đang lượn lờ, xa sức ngăn chặn hàn khí xâm nhập.

Hoàng Tuyền cũng khẽ thoáng nhìn qua đôi mắt của Cao Phong, dường như thấy được trong đôi mắt ấy đang ẩn chứa thâm tình sâu xa. Giống như người lần đầu tiên thấy được cảnh tượng tuyệt đẹp vậy.

Quả thật, đúng là lúc này trong lòng của Cao Phong cũng có tâm tình như vậy. Khi mà bước qua khe vừa được phá xong, trước mặt cả bọn hiện ra một khung cảnh tuyệt đẹp.

Ở giữa lòng núi lại có một cái hang khổng lồ, cao khoảng chừng vài chục trượng là ít. Trên vách đá xung quanh lại có vô số tinh thể băng đang sáng lóng lánh, khác xa so với những khối băng thường thấy.

Ánh sáng từ tấm khiên phù văn chiếu vào các tinh thể, lập tức khiến khối băng đồng loạt phát sáng, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp trong đêm đen, như hàng triệu vì sao trên trời.

“Hừ, tìm thấy rồi!”Trưởng lão họ Lý khẽ nói, ánh mắt ông ta hướng về một nơi cách bọn họ không xa.

Ngay ở phía bên đó, là một cái hồ nước lớn, ở giữa hồ chính là một cột băng cao khoảng hai chục trượng, đang đứng sừng sững.

Chiều dài cùng với kích thước của nó đều lớn một cách dị thường, xung quanh còn tỏa ra hàn quang nhiều màu sắc.

Chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ biết, đây chỉ là nguyên bản của Chỉ Hàn Thiên Cổ, một báu vật thời đại của thế gian.

“Đây... đây chính là Chỉ Hàn Thiên Cổ sao!” Hoàng Tuyền có chút ngập ngừng, không kìm được mà nêu lên suy nghĩ.



Trước mặt cả bốn người, hàn quang từ khối băng kia tỏa ra lượn lờ xung quanh, khiến cho không gian được phủ lên một màu trắng huyền ảo. Nhìn bên ngoài có vẻ không gì đáng ngại, nhưng mà khi nhìn xung quanh thì lại khác.

Khu vực nơi đây, đâu đâu cũng thấy toàn là xác của các loài yêu thú hay thú vật bình thường, bọn chúng đều chung một hình dạng chính là bị đóng băng cho tới khi c·hết.

Có lẽ khi Chỉ Hàn Thiên Cổ này ở dưới lòng đất bạo phát ở giữa cánh rừng, cho nên khiến cho vô số loài thú gần đó bỏ mạng. Cũng từ vụ phun trào hàn khí đó mà ngọn núi này mới được hình thành, kết quả là mấy cái xác đóng băng này cũng bị bao bọc vào trong.

Những cảnh tượng này khiến người hay tò mò như Cao Phong vô cùng thích thú, hắn không ngừng đưa mắt mà nhìn về bốn phía.

Bỗng từ đằng trước vang lên tiếng nói.

“Cái hồ trước mặt các ngươi chính là dịch âm hàn tiết ra từ Chỉ Hàn Thiên Cổ. Chỉ cần vài giọt là chúng ta có thể luyện hóa pháp chế rồi!”

“Viện trưởng, ta cùng với ông đi lên. Còn Hoàng Tuyền ở lại đây, con trông chừng Cao Phong cùng với Phạm Bá, tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện gì.”

Giọng nói này có phần gấp gáp, chính là của trưởng lão Lý Văn Kiệt. Ông ta nói xong thì liền lấy từ hư không một cái bình nhỏ màu ngọc bích cầm trên tay, sau đó cùng với viện trưởng mà đi lên trước.

Bỗng ông dừng lại, không quay đầu mà nói ngược về phía sau.

“Nhóc học trò của Phạm Bá hôm nay nhìn cho kỹ, cảnh tượng hiếm thấy như Chỉ Hàn Thiên Cổ không dễ dàng trong đời mà bắt gặp lại lần hai đâu!”

Nói rồi ông ta cười ha hả liền tiếp tục di thân mà đi lên phía trước.

Cao Phong nghe vậy thì cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Hắn cho rằng cái vị trưởng lão này nói thừa rồi, chắc ông ta không biết được hắn thời ban tính cách rất thích tìm hiểu cái mới.

Lúc này Cao Phong cũng thở dài mấy hơi, vội nuốt nước bọt ừng ực, tâm thần có chút lo lắng. Càng khi thấy gần tới lúc đạt được mục đích, hắn càng trở nên lo hơn, chân mày bên phải cũng đột nhiên giật một cái.

Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, hắn bỗng dùng truyền âm nói với Hoàng Tuyền.

“Thưa cô, học trò muốn hỏi nếu ta tới đây chỉ lấy dịch hàn âm thì tại sao lại mang theo thầy Phạm Bá, tại sao không để thầy ấy ở tông môn?”

Hoàng Tuyền vừa nghe thì tưởng có gì nghiêm trọng, cơ mặt có chút co lại. Khi hiểu hết câu hỏi thì yên tâm trả lời.



“Bởi vì dịch hàn này rất đặc biệt, một khi rời khỏi cội nguồn cần phải được luyện hóa và lập tức dùng ngay. Nếu như không kịp thì sẽ xảy ra triệu chứng gọi là ô nhiễm. Dịch hàn bị ô nhiễm, tuy vẫn có thể dùng được nhưng chỉ là miễn cưỡng, hiệu quả cùng với tác dụng sẽ không đạt được tối đa như ban đầu.”

Nghe xong điều này, Cao Phong gật gật đầu vài cái. Hắn như hiểu ra được lý do, bèn không hỏi nữa mà im lặng thầm dùng thần thức quan sát.

Xung quanh đây, mùi tử khí cùng với hàn quang nhàn nhạt vẫn bốc lên không ngừng, gây cho hắn một nỗi lo lắng bồn chồn, giống như là sắp có điều gì xảy đến.

“Không ổn!”

Bỗng không hiểu chuyện gì, từ phía trước vang lên một tiếng hô to thất thanh, làm cho Cao Phong cùng Hoàng Tuyền giật mình là tập trung nhìn tới.

Tiếng hét này chính là của vị viện trưởng Dược viện, ông ta đang đứng cùng vị trưởng lão Lý Văn Kiệt.

“Ầm”

Ngay sau tiếng hét, lại có thêm một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa vang ra. Vụ nổ này gây tạo nên từng đợt địa chấn, khiến cho hang động cũng phải rung chuyển dữ dội.

Các cột băng nhọn hoắc phía trên trần cũng bị chấn động làm rung lên bần bật mà rơi xuống, tạo nên khu vực với băng đá lởm chởm khắp mọi nơi.

Tiếp đó, từ chỗ Chỉ Hàn Thiên Cổ, một đợt sóng khói cuồn cuộn bỗng nhanh chóng bắn ra, lan tỏa về xung quanh một cách chóng mặt. Chỉ trong chốc lát đã đem toàn bộ hang động này phong bế trong tầng khói trắng mù mịt, chẳng còn thấy rõ được thứ gì.

“Thưa thầy, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hoàng Tuyền cùng Cao Phong thấy vậy thì thất kinh, vội vàng đồng thanh hô lên, hòng để biết được có chuyện gì đang xảy đến.

Nhưng đáp lại họ, chỉ là tiếng rung chuyển của đất đá, tiếng cột băng bể nát, khiến cho trong lòng họ bất an không thôi.

“Vù vù”

Đột nhiên ngay ở phía trước, một trận gió chẳng biết từ đâu đã cuốn hết lớp sương bụi tan đi. Chỉ thấy lúc này trước mặt Hoàng Tuyền và Cao Phong, đang đứng ở kia chính là vị trưởng lão họ Lý cùng với viện trưởng Dược viện.

Cao Phong còn đang định mở miệng hỏi, thì bất chợt trông thấy hướng nhìn lên của vị đệ nhất trưởng lão, khiến hắn cũng tò mò mà nhìn lên theo. Bất chợt, từ phía đằng xa truyền tới một hình ảnh, khiến cho Cao Phong phải trợn to hai mắt mà kinh hồn.