Trước mặt hắn xuất hiện một thứ vừa gớm ghiếc vừa có phần đáng sợ. Nó đáng sợ tới nỗi khiến cho Hoàng Tuyền phải tự giác mà đưa tay lên để che miệng lại, trong ánh mắt hiện rõ sự hoảng loạn khi vừa bắt gặp hình ảnh này.
Ngay ở phía trước mọi người, từ trong làn khói trắng mờ ảo, hiện ra ở giữa là một sinh vật có thân hình dài ngoằn ở đó. Sinh vật này có rất nhiều chân, trông như con rết nhưng thân hình lại to lớn dị thường.
Thân nó dài phải cả chục trượng hoặc hơn, có màu xanh đục cũng tựa như màu của các khối băng ở gần đây. Quanh thân sần sùi, chi chít hàng gai nhọn hoắt trồi lên từ cơ thể.
Nó đang quấn quanh khối Chỉ Hàn Thiên Cổ, nhìn chằm chằm về phía bọn người ở dưới này, trên miệng lại có hàn khí thổi ra không ngừng.
“Ngô Công Hàn Tàng?”
Bỗng nhiên có tiếng Hoàng Tuyền ở một bên nói lên, thứ cô vừa đọc chính là tên của loài sinh vật gớm ghiếc này Ngô Công Hàn Tàng.
“Ngô... Ngô Công Hàn Tàng là thứ gì?” Cao Phong cũng khẽ hỏi thầm, sắc mặt hắn thoáng chốc đã trở nên trắng bệch khi nhìn thấy thứ trước mặt kia.
Thần sắc của Hoàng Tuyền bây giờ cũng không khác gì hắn, cô cũng không dám nhìn vào mặt con sinh vật phía trước. Chỉ nghe cô bắt đầu nói, giọng nói có phần ngập ngừng giống như đang phải sợ hãi.
Ngô Công Hàn Tàng chính là loài yêu thú có nguồn gốc từ phía Bắc xa xôi của mảnh đại lục này. Trong các sách cổ ghi lại rằng, nơi nào càng lạnh thì chính là nơi ở yêu thích của Ngô Công Hàn Tàng.
Hình dạng đáng sợ của nó đã được ghi chép qua hình vẽ trong nhiều loại sách từ thời xưa. Nó không giống như các loại sinh vật khác mà nó sỡ hữu tận hai cái đầu, mỗi đầu ở một phía cơ thể, cho nên không thể khẳng định đâu là đầu của chúng.
Đầu của Ngô Công Hàn Tàng còn có đặc điểm rất giống với đầu người, nhưng có gương mặt vô cùng dữ tợn. Chính vì đặc điểm ghê rợn này mà trong sách viết nó còn được những người phụ nữ phía Bắc đem ra dọa trẻ nhỏ trong nhà khi có làm hư hay làm sai gì đó.
Đến nỗi mà chỉ cần nghe đến tên Ngô Công Hàn Tàng là tự nhiên trẻ con sẽ ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn, cũng từ đó mà trở thành nỗi sợ trong lòng của bất kỳ đứa trẻ nào ở phía Bắc đại lục.
Sau khi nghe xong hung danh hiển hách của Ngô Công Hàn Tàng thì mặt Cao Phong cũng nhanh chóng trở nên khó coi, hắn không thể tin được lại có cái loại sinh vật kỳ lạ như vậy tồn tại trên đời.
Ngay lại thời khắc này, đột nhiên Ngô Công Hàn Tàng há miệng bự hét to lên một tiếng. Tiếng hét của nó vừa to vừa vang khiến cho hang đá này phải rung rinh lên một lúc mới dừng.
Từ miệng của Ngô Công Hàn Tàng lại thi triển gì đó, lần này nó phun ra một luồng khí màu xanh lam về phía mấy người trước mặt, chính là trưởng lão và vị viện trưởng.
Luồng thần lực màu xanh mà nó phun ra dưới đất, nhanh chóng kết lại thành những cột băng nhọn hoắc từ mặt đất đâm lên. Những chông băng này nhanh chóng lan nhanh về phía hai vị ở phía trước, khiến cho hai người lập tức trở nên kinh ngạc.
Thấy được tình hình không ổn, trưởng lão họ Lý cùng với viện trưởng vội vàng huy động sinh lực, bắn người lùi về phía sau, vào bên trong lớp cấm chế chỗ Cao Phong và Hoàng Tuyền đang đứng.
“Thưa thầy, sinh vật này tại sao lại ở đây vậy? Học trò tưởng địa bàn của nó là ở vùng núi phía Bắc kia mà?” Hoàng Tuyền thấy trưởng lão họ Lý quay về thì lập tức lên tiếng hỏi.
“Ta cũng không rõ nguyên do, chắc là vì giống loài này bị n·hạy c·ảm với hàn khí, cho nên mới từ trong lòng đất mà men theo hàn khí đi tới đây?” Viện trưởng Lý Văn Kiệt lắc đầu, đành nói ra suy nghĩ trong lòng mà không chắc là đúng hay không.
“Không ngờ ta sống lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên ta được diện kiến loài yêu thú này. Quả thật cả hình dạng và sự đáng sợ còn hơn những gì mà sách mô tả.” Vị viện trưởng trong lòng có chút không ổn định, cũng lên tiếng cảm thán.
Không thể tin được chỉ xuýt nữa thì đã lấy được dịch hàn rồi thì lại phải đối mặt với loài yêu thú hung dữ như thế này. Nhưng mà nhìn bộ dạng của nó, có lẽ yêu thú này chưa có phát triển tính người, vẫn còn lộ ra vẻ hung tàn của đặc tính yêu thú.
“Trưởng lão, kế hoạch của ngài là gì, bây giờ chúng ta nên tiêu diệt yêu thú này hay là...”
“Còn hay là cái gì nữa, dù không diệt được cũng phải làm sao để đánh lạc hướng nó, sau đó lấy một ít dịch hàn rồi đi ra ngoài. Ta nghĩ con Ngô Công Hàn Tàng này chỉ quan tâm đến Chỉ Hàn Thiên Cổ, nếu chúng ta ra ngoài rất định nó sẽ không đuổi theo.” Trên mặt của trưởng lão họ Lý có chút muộn phiền, giọng nói như là miễn cưỡng.
Lời của trưởng lão họ Lý không phải không có căn cứ, ông ta sau một lúc quan sát mới đi tới kết luận này. Bởi vì lúc nãy, ông ta cùng viện trưởng tới gần dịch hàn thì sinh vật kia mới đi ra t·ấn c·ông.
Mà bấy giờ đã lùi lại khá xa, thế nên sinh vật kia chỉ quấn thân trên cột băng mà gầm gừ chứ không phát động t·ấn c·ông thêm nữa. Điều này cũng đã củng cố cho suy luận của Lý Văn Kiệt.
Nói vội mấy lời, Lý Văn Kiệt liền thúc động sinh lực, hiện ra trên tay ông là một món pháp khí có phù văn bảo phủ xung quanh. Pháp khí này chính là món pháp khí hình xoắn ốc mà ông dùng để phá núi vào đây, lúc này đã biến hóa hiện ra thêm một cái chuôi cầm.
Lý Văn Kiệt cầm nó trên tay, món pháp khí này cũng tự động thu nhỏ lại một chút so với lúc ban đầu để vừa tầm tay của ông ta.
Mà bên này viện trưởng Dược viện cũng vậy, ông ta cũng lấy ra từ hư không một thanh kiếm màu ngọc bích, có ánh sáng lượn lờ bao phủ trên phần lưỡi.
Hai người không nói không rằng, liền đưa tay bắt quyết, huy động thần lực cường đại mà bay lên phía trên. Ngay lập tức xung quanh cơ thể, một lớp khí tức cường đại liền tỏa ra bao bọc lấy cả người vào bên trong.
Trưởng lão họ Lý liếc mắt về phía vị viện trưởng Dược viện, ánh mắt như muốn nói điều gì đó. Lại thấy môi ông khẽ động đậy, rõ ràng là đang dùng truyền âm để mà trao đổi với nhau.
Không biết được cuộc trao đổi giữa hai vị là gì, mà ngay sau đó, chiếc bình nhỏ trên tay của Lý Văn Kiệt lại được đưa cho viện trưởng.
Ông ta cầm chắc pháp khí trong tay, hướng ánh mắt về phía yêu thú trước mặt, ngay lập tức phi thân bắn nhanh về phía đó.
Yêu thú thấy có người bay tới, đầu tiên là gầm lên một tiếng chói tai, sau đó tài buông lỏng cơ thể mà di chuyển ra trước Chỉ Hàn Thiên Cổ đón đánh công kích.
Vẫn như ban nảy, con ngô công này liên tục phun từ miệng ra mấy đường năng lượng màu xanh lam, ý định dùng nó đóng băng người phía trước. Những nơi mà chiêu thức đó đi qua, ngay lập tức biến thành một rừng chông băng cực nhọn.
Thấy vậy, trên miệng trưởng lão Lý chỉ hừ nhẹ, ông ta lập tức bay lên cao, nắm chặt v·ũ k·hí trong tay giơ lên trời. Ngay sau đó, từ trên đỉnh đầu xuất hiện một cột lốc xoáy cao vài trượng.
Cột lốc này chính là bí thuật là trưởng lão Lý thi triển, nó tỏa ra ánh sáng màu bạch kim vô cùng chói mắt. Tiếp ngay sau, ông ta liền nhằm hướng yêu thú phía dưới mà bay tới, mang nguyên cả cột xoáy đang cuồng trướng phóng thẳng.
“Ầm”
Đòn công kích của trưởng lão Lý được yêu thú chống đỡ bằng cách phun từ miệng ra một đường ánh sáng xanh lam bắn về phía lốc xoáy. Hai thứ bí thuật đối chiến, gây ra một trận âm thanh ra phía xung quanh.
Nhưng mà có vẻ thực lực của con thú này có phần không giống với tưởng tượng, thấy rõ đường ánh sáng xanh từ miệng nó có phần yếu dần.
Trong khi đó, cột lốc xoáy từ pháp khí của trưởng lão Lý ngày càng mạnh hơn, gió xoáy cuồn cuộn, còn được gia tốc bằng những đường hàn khí nhàn nhạt đang tích tụ về phía cột lốc.
Yêu thú gầm lên một tiếng động cực lớn, hai mắt nó ẩn hiện tia sáng với sát ý ngút trời. Chỉ thấy miệng của nó có phần nới rộng ra, làn năng lượng màu xanh cũng chốc lát lại trở nên tăng mạnh.
“Ầm”
Cuối cùng vì hai đòn công kích này liên tục gia tăng sinh lực, dẫn đến trở nên bộc phát mà nổ tung giữa không trung. Trường xung kích từ v·ụ n·ổ bắn ra tứ phía, làm hang động xuất hiện các vết nứt chằng chịt.
Vị trưởng lão họ Lý cũng bị hất văng ra một khoảng, nhưng chút chấn động này chẳng là gì so với ông ta. Dường như chiêu thức vừa rồi chỉ là chiêu thức mà ông dùng để thăm dò yêu thú này.
Thấy được thực lực của nó có chút khác với tưởng tượng, lúc này trong mắt ông mới hiện lên sát khí tràn đầy. Ông ta thôi thúc sinh lực đi vào pháp khí nhiều hơn, ngay sau đó liền vận thân bắn nhanh về phía yêu thú.
Mà lúc này yêu thú vẫn chưa hoàn toàn bị khuất phục, bỗng cái đầu ở sau đuôi nó ngoảnh ra đằng sau, dường như phát hiện có khí tức người nào đó đang ở gần hồ dịch hàn.
Ngay lập tức nó như phát tiếc, toàn thân bỗng chốc được một màn sương màu trắng xóa bao phủ. Khi mà màn sương chợt mất đi, hiển lộ ra đó hai thân thể khác nhau, một thân đang tiếp tục t·ấn c·ông trưởng lão Lý, một thân thì lao về phía viện trưởng.
Rõ ràng đây lại là một thần thông khác của nó, khi mà từ một thân như ban đầu, Ngô Công Hàn Tàng có thể tách ra làm hai để chiến đấu với hai hướng khác nhau.
Chứng kiến cái màn quỷ dị này, đôi chân mày của trưởng lão Lý bỗng trở nên nheo lại. Ông ta gia tăng thêm tốc độ, bắn tới trước đầu của sinh vật, thuận tay mà vung ra một đòn trảo kích.