Một đường trảo khí màu bạch kim bắn nhanh về hướng yêu thú Ngô Công, khiến mặt nó chốc lát trở nên sững sờ. Nó không kịp phản ứng, hứng chịu trảo kích đánh mạnh vào thân thể, trường lực bạo phát hất nó đi ra xa.
Mà không dừng lại ở đó, vị trưởng lão họ Lý thấy thế thì thừa cơ hội này mà gia tăng thêm tốc lực, thần thức truyền vào pháp khí càng lúc càng mạnh. Thấy rõ pháp khí ông ta biến đổi, xung quanh tỏa ra khí lực cuồng bạo, xoay tít trên không trung.
“Hừ!”
Lý Văn Kiệt nhanh chóng bắn người lao tới, lúc này trong miệng hiện lên một nụ cười nhẹ. Xung quanh ông hiện tại nổi lên từng đợt gió lạnh rít gào, tựa như không gian đang quay cuồng với uy lực cường đại.
Hào khí từ người trưởng lão Lý tuôn ra dày đặc, thần lực dồi dào được ông gia tăng đến chỗ pháp khí, khiến nó trở nên sáng rực rỡ, tựa như một đường sao băng trong đêm.
Trong mắt trưởng lão lộ sự kiên quyết, cánh tay vung lên, định dùng một kích mà diệt sát sinh vật. Đột nhiên ngay khi đang hạ xuống, bỗng từ xa có một tiếng rít mạnh vang lên, ngay sau đó thần thức liền xuất hiện cảm ứng.
“Thứ gì?”
Ngay phía bên phải Lý Văn Kiệt, một đường ánh sáng màu đen đột nhiên chớp lên, đánh về phía người trưởng lão.
Trưởng lão thấy vậy thì có chút giật nảy, vội vàng dừng động tác t·ấn c·ông lại để né tránh đòn sát chiêu này. Bời vì bằng vào cảm giác tinh tường, ông ta nhận thấy uy lực của đường ánh sáng quỷ dị kia vô cùng khủng kh·iếp.
Thân ảnh của ông chớp giật, chốc lát đã dễ dàng né được sát khí chém tới. Chiêu thức màu đen kia bay qua bắn vào vách đá, gây nên chấn động vô cùng kịch liệt, quả đúng như những gì trưởng lão Lý cảm nhận.
Lúc này ông ta mới đưa thần thức nhìn về phía phát ra bí thuật vừa rồi, lập tức trong tâm thâm có chút náo động. Phía đó, một cổ khí tức cường đại đang dần đi ra từ đáy hồ Hàn dịch, thân thể sinh vật này trắng xanh không khác gì một khối ngọc lam.
Bằng vào thần thức của bản thân, trưởng lão Lý liền nhìn ra được thực lực của sinh vật này, điều đó làm cho sắc mặt của ông có chút biến đổi, trên miệng liên tục chắt lưỡi chắt tai.
Sinh vật toàn thân trắng như bạch ngọc kia từ từ trồi lên mặt đất, lớp khí tức bên ngoài cũng thu vào bên trong, để lộ ra hình dáng thật sự của cơ thể.
Thân hình nó có chút kỳ quặc, nữa giống người nhưng lại mang nhiều nét như Ngô Công Hàn Tàng, khiến người ngoài nhìn vào có chút khó chịu bởi vì tỉ lệ cơ thể vô cùng nghịch thiên.
“Ngô Công hóa hình, yêu thú này đã bước vào hóa hình?” Trưởng lão Lý thầm nghĩ, hai mắt ông ta giật giật, gương mặt nóng lên bừng bừng. “Làm sao ở đây lại xuất hiện loài yêu thú bậc này?”
Quả nhiên đây chính là Ngô Công Hàn Tàng đã tu luyện đến mức có thể hóa hình, một thân tu vi của nó, khiến cho dù là cường giả đã trải qua trăm ngàn trận chiến như Lý Văn Kiệt cũng phải có chút e dè.
Yêu thú kia đưa cái lưỡi dài lếm lếm cánh tay, dường như đặc điểm chỉ có ở loài thú cái. Nó đi tới bên hồ nước hàn dịch, trực tiếp đưa tay múc một ngụm lớn mà bỏ vào miệng.
Tiếp theo đó, nó kêu lên một tiếng, cái đầu yêu thú mà Lý Văn Kiệt định hạ sát lại quay về. Chỉ thấy sinh vật kia lấy ra một viên đan có hàn khí lưu chuyển, ném vào miệng Ngô Công.
Kết quả chỉ sau một khắc, toàn thân Ngô Công Hàn Tàng lại như được hồi phục khí tức, thương tích vừa có lại ẩn hiện mà biến mất.
Mà lúc này, bởi vì hành động của sinh vật Ngô Công hóa hình kia đã thu hút ánh mắt của trưởng lão Lý. Ông ta nhìn qua một bên thì thần sắc có chút kinh hãi, thấy rõ ràng ở bên kia, viện trưởng đang nằm im tại một chỗ, từ trên cơ thể máu me đổ ra không ít.
Lập tức ông ta không nói không rằng lại, lấy từ trong thân ra một viên đan to cỡ hai mắc tay bỏ vào trong miệng. Khí huyết cùng sinh lực của Lý Văn Kiệt nhanh chóng được hồi phục, tinh thần có chút thoải mái.
Ông ta bắt quyết niệm một cái, lập tức thân người đã xuất hiện lên cạnh viện trưởng. Tốc độ di ảnh của ông cực nhanh, rõ ràng là dịch chuyển mà đi.
Nhưng mà yêu thú bên này cũng cảm nhận được, nó có chút hờ hững đưa bàn tay, từ giữa lòng phun ra một đường ánh sáng có sinh lực cường đại bên trong. Lực lượng phù văn từ lòng bàn tay này bắn về trưởng lão, uy lực giống như phong ba ập về phía bên này.
“Ầm”
Thần lực vừa bắn tới trưởng lão Lý, thì ngay sau đó liền p·hát n·ổ, điều này khiến khói bụi xung quanh dâng cao lên mấy trượng. Phù quang nổ ra từ thuật pháp t·ấn c·ông của sinh vật, bay ngợp không gian trong hang động.
Lại nói bên này, từ chỗ cách nơi yêu thú kia một đoạn khá xa, gần như ngoài rìa cuộc chiến, Cao Phong và Hoàng Tuyền đang tập trung quan sát. Bởi vì họ ở nơi xa nên không thể thấy gì, nhưng thần thức thì vẫn cảm nhận được có thêm một cổ năng lượng cường đại hiện ra.
Điều này khiến cả hai vô cùng kinh ngạc, nhất là Cao Phong. Thấy rõ hắn há hốc miệng đủ to có thể cho cả bàn tay lọt vào.
Cao Phong đang lâm vào tình thế hết sức khó tả, khi mà bản thân một lần nữa phải chịu bất lực. Lúc này, người khác đang ra sức mà bản thân hắn không làm được gì, một cảm giác uất nghẹn tới tận cổ họng.
Đột nhiên từ bên tai, hắn nghe một tiếng rít dài, tiếp theo lại nghe thấy tiếng người phát ra, những âm thanh này vang lên liên tiếp khiến cho Cao Phong gật mình mà nhìn quanh.
Hắn nhìn về phía Hoàng Tuyền, thấy được cô ta cũng đang đảo mắt quan sát láo liên. Cô ta rõ ràng là cũng giống hắn, đều nghe được những âm thanh từ đâu truyền tới.
“Hai ngươi nhanh chóng đưa viện trưởng rời khỏi, lập tức thoát ra khỏi nơi này trong phạm vi hai mươi dặm!”
Tiếng nói này không phải ai xa lạ mà chính là trưởng lão Lý Văn Kiệt, ông ta đang dùng thuật truyền âm để thông báo.
Ngay sau giọng nói phát ra, trước mặt hai người hiện hiển ra thân ảnh của vị đệ nhất trưởng lão, trên nách còn kẹp thêm viện trưởng đang nằm bất động.
Hoàng Tuyền cùng với Cao Phong lập tức kinh hãi, lại không hiểu đầu đuôi chuyện gì đang diễn ra lại khiến trưởng lão bảo bọn họ rời đi như vậy. Tinh thần có chút rung động, Hoàng Tuyền thay lời Cao Phong hét lên.
“Thưa thầy, có chuyện gì xảy ra?” Nét mắt Hoàng Tuyền thoáng chốc đỏ lên, giọng nói không chút ngập ngừng “Thầy bảo bọn học trò rời đi, vậy còn thầy?”
“Hừ, chuyện này không có thời gian mà nói, các ngươi ở lại, chỉ làm vướng tay chân của ta!” Trưởng lão họ Lý không hề giấu diếm nữa lời, có bao nhiêu liền nói bấy nhiêu.
Ông ta cũng tự biết rằng Hoàng Tuyền là người thông minh, nghe như vậy thì không có chuyện tức giận mà sẽ hiểu ý đi ngay.
Quả đúng như ông dự tính. Khi nghe xong câu này, nét mặt Hoàng Tuyền có chút trầm xuống. Cô đi tới kéo tay Cao Phong, bảo hắn ôm lấy cơ thể của viện trưởng đặt lên xe kéo, sau đó cùng nhau rời khỏi nơi này.
Mà ở phía bên này, yêu thú cũng cảm giác được có chuyện gì đó, liền dùng thần thức mà quan sát. Bỗng thấy trước mắt có người rời khỏi, trong mắt lại hiện lên dã tâm cực đại, hàm răng độn nhiên cạ vào nhau ken két.
Ngay lập tức, yêu thú Ngô Công hóa hình liền xông người lao tới, tốc độ nhanh tới nỗi xuất hiện tàng ảnh ở ngay phía sau. Nó nhún chân nhảy người lên cao, sau lưng lập tức mọc ra hai cái cánh dài. Tiếp đó từ phía cánh tay dài, nó ra tung vô số trảo kích hình vòng cung quỷ dị bay về bên đó.
Trảo kích to lớn, lại từ từ phân tách thành vô số trảo ảnh nhỏ bay ngợp trời, toàn lực mà đánh xuống, hòng dùng cách này để ngăn chặn nhóm người rút đi.
Lý Văn Kiệt cũng đã dự tính tới điều này, ngay khi cơn mưa trảo kích bắn tới, liền vung tay lên xoay một vòng trước mặt. Ngay lập tức ở phía trước, một cái màn năng lượng có ánh sáng bạch ngân hiện lên, che phủ ông và cả những người xung quanh.
“Đi nhanh!” Trưởng lão Lý hét to.
“Thầy hãy cẩn thận!” Hoàng Tuyền cùng Cao Phong đồng thanh nói, mỗi người đều hiện lên cảm xúc khác nhau.
Nói rồi họ chạy người chạy đi, một mạch nhằm hướng lúc vào bên trong mà đi khỏi.
Sau khi thấy thân ảnh của hai người rời khỏi, sắc mặt của trưởng lão Lý cũng hiện nỗi phiền muộn không ít. Ông ta nhanh chóng vỗ túi trữ vật, từ trong đó có một con hình nhân nhìn như luyện bằng chất liệu kỳ quái hiện ra.
“Ồ, hình nhân thuật, không ngờ cấp bậc hình nhân này lại cao như thế. Chẳng trách tiếng tăm của Lý Văn Kiệt ông lại vang danh phía Tây đại lục như vậy.” Yêu thú khẽ nói, nó liếc cặp mắt lạnh nhạt như không có chút thần hồn nhìn về phía người trước mặt.
“Hừ, ngươi biết ta?” Trưởng lão Lý khẽ đáp “Không ngờ một con yêu thú hóa hình như ngươi cũng có chút hiểu biết!”
Lý Văn Kiệt vừa nói, trong tay lại hiệu triệu ra thanh pháp khí của ông ta vẫn thường dùng, nhưng mà lần này có chút cổ quái, giống như hình dạng đã thay đổi đi rất nhiều.
Trong lòng ông ta vừa nói, tâm trí lại vừa động đậy. Sau khi nhìn thấy Ngô Công Hàn Tàng từ lúc sinh vật hóa hình xuất hiện, đã lui xuống phía dưới hàn dịch thì ông bây giờ mới thông suốt một điều.
Hóa ra, con Ngô Công này là con đực, nó canh gác ở đó, chính là muốn giữ yên cho yêu thú liên hoàn thiện giai đoạn hóa hình. Chính vì vậy mà khi vừa tới, Ngô Công Hàng Tàng đã lập tức xông ra ứng chiến.