Trên đường trở về tông môn, vì còn thắc mắc cho nên Hoàng Tuyền cũng đã nhiều lần hỏi qua về sự tình xảy ra trong hang núi Hàn Du. Nhưng mà có điều ngoài dự tính, đáp lại sự thắc mắc ấy chỉ là khuôn mặt thờ ơ của trưởng lão Văn Kiệt.
Ông ta khi nghe cô hỏi thì im lặng không nói gì, liền gia tăng tốc lực mà bay nhanh hơn.
Hoàng Tuyền khi thấy vậy thì có chút không hiểu, nhưng dù sao Văn Kiệt cũng là thầy cô cho nên cô cũng không dám hỏi nhiều.
Sự việc xảy ra ngày hôm nay, rốt cuộc chỉ có Hoàng Tuyền, Cao Phong và Lý Văn Kiệt cùng với viện trưởng Dược viện biết được.
Về phần Cao Phong thì hắn không có nói lại chuyện này với ai, nhưng mà hắn cũng không biết trưởng lão Văn Kiệt có báo lại với tông chủ hay không.
Khi về tới tông môn, Cao Phong cùng Hoàng Tuyền liền trở về núi Đông mà nghỉ ngơi. Không ngờ bọn họ đi vào trong đó, không quan tâm đến thời gian mà thấm thoát đã trôi qua mất hai ngày liền.
Cao Phong khi về thì liền nhảy ngay vào giường, cơ thể hắn cũng có chút mệt mỏi phát sinh từ chuyến đi này. Tuy là vẫn còn nỗi bức rức khi bản thân chẳng về làm được gì, nhưng mà cũng yên tâm phần nào vì giờ Phạm Bá đã coi như được bình an.
Vậy nên bây giờ sẽ là khoảng thời gian để cho Cao Phong luyện tập, nhanh chóng gia tăng thực lực đại thành mới đi ra ngoài.
Nghĩ nhanh mấy điều như thế, đôi mắt Cao Phong cay xòe chẳng thể mở nổi, chốc lát đã nhắm nghiền lại. Căn phòng tối om chỉ còn lại vài tiếng ngáy nhỏ, tất cả đã trở lại yên bình.
. . .
Vài ngày nữa lại trôi qua, mọi việc vẫn cứ tiếp tục diễn ra mà không có phát sinh thêm chuyện gì. Người cần cứu thì đã cứu, người cần phải hiểu cũng đã hiểu.
Tóm lại tất cả mọi chuyện dường như đều đã trở lại trục xoay của nó, một vòng xoay mới đang được hình thành.
Tại một mảnh sân nhỏ trước cửa phòng của núi Đông, trên mặt sân là vô số lá khô đang được chất thành từng đống nhỏ. Bởi vì đang vào khoảng cuối mùa Thu, lá khô rụng càng lúc càng nhiều, đây cũng chính là dấu hiệu báo trước của thời tiết trời Đông sắp tới.
Dưới kia, có một thân thể của người thanh niên trai tráng nào đó, sức dài vai rộng, sắp sửa bước qua tuổi mười sáu. Người này tóc dài đen láy, hai mắt to tròn, trên ngực đang cởi trần ra, nhìn chung vẻ ngoài có nét cân bằng.
Người này chẳng ai ngoài Cao Phong, bởi vì trong phòng bức rức nên hắn đang ra ngoài để mà luyện quyền.
Mấy ngày trước, hắn từ chỗ Hoàng Tuyền mà lấy được bộ sở học này, cho nên quyết định luyện theo để căn cơ của bản thân thêm phần vững chắc. Trong đây đa số là các kĩ thuật sử dụng quyền cước, cộng thêm nhiều phương pháp sử các loại binh khí khác nhau.
Mà giờ đây, nhìn động tác hắn đang thi triển, thì rõ ràng chỉ mới luyện tập mấy ngày ngắn ngủi thì đã có chút điêu luyện, đánh đòn nào liền ra đòn nấy.
Mỗi khi ra đòn, lớp không khí quanh người luôn di chuyển theo, như con rắn quấn quanh thân thể, tạo thành những cơn gió nhẹ mà cuốn đám lá khô bên cạnh bay lên.
“Phập phập phập”
Cao Phong tung liền ba quyền, liên tục ra ba nắm đấm khí khác nhau bay tới trước. Trông bộ dáng của hắn, có vẻ như bộ quyền này hắn đã thành thục được bảy tám phần chứ không ít, đã luyện tới độ chỉ cần ra chiêu là đều bộc phát sinh lực.
“Giỏi lắm, giỏi lắm. Chỉ mới có gần một tháng không gặp mà ngươi đã bước tới Rèn Thể hậu kỳ rồi. Công nhận nhìn sao cũng không thấy ngươi bình thường chỗ nào!”
Cao Phong đang chăm chú luyện tập thì đột nhiên nghe tiếng cười nói ở phía trước truyền vào. Tiếp ngay sau, từ phía bên trái cánh cổng liền có hai người trai tráng đi tới, ai nấy trên mặt cũng nở nụ cười thân thiện.
“Nguyễn Hoàng, Phan Minh, sao các anh lại đến đây? Ta còn định tìm người hỏi nơi ở của hai anh để tới cảm tạ chuyện lần trước!” Mặt Cao Phong có chút hớn hở.
Thì ra hai người vừa bước vào chẳng ai xa lạ mà chính là Nguyễn Hoàng cùng Phan Minh. Bọn họ vừa mới tới đây, khi còn đứng bên ngoài đã nghe tiếng quyền cước cho nên liền có chút cười đùa nói vọng vào.
“Cái tên này có gì mà khách sao. Chúng ta giờ đã là người một tông rồi, có tí chuyện cũ mà nhắc hoài làm gì!” Phan Minh cười cười nói, hắn tiến tới bàn thì hai mắt chú ý lên một thứ mà đưa tay cầm lên.
“Ây cha, đây chẳng phải là bộ quyền cước nổi danh của núi Đông hay sao, nghe đâu nó được các trưởng lão đời trước của núi Đông vận dụng học vấn cả đời viết thành. Không ngờ ngươi chỉ mới vào chưa đầy một tháng đã được Hoàng Tuyền cho phép luyện tập. Quả nhiên cô ta rất xem trọng nhà ngươi!”
Phan Minh vừa nói vừa đưa tay giở ra quyển sách trên bàn ra xem, quả thật đó chính là bộ quyền cước mà Cao Phong đã dành ra mấy ngày nay để luyện tập.
Vào mấy ngày hôm nay, nếu sáng nào không đến hồ Hạc Linh thì Cao Phong sẽ dành cả ngày để luyện quyền, đến tối thì đều đặn mang Thái Hư công ra tu tập.
Nhờ vậy mà chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, không chỉ căn cơ quyền cước của hắn là có tăng vọt, ngay cả thần thức cũng tiến bộ không ít.
Cao Phong nghe lời Phan Minh nói, chỉ khẽ đưa tay gãi gãi cái đầu. Hắn đi vào trong phòng, pha một ấm trà thật ngon đã ra mời hai người vừa mới đến.
Khi mọi việc đã xong xuôi, hắn mới bắt đầu ngồi xuống cạnh Phan Minh và Nguyễn Hoàng, hỏi dò xem lý do của họ lần này đến ngoài việc thăm hắn thì có gì dặn dò hay không.
“Xem ra, ngươi cũng đã quen với nơi này rồi ha. Còn biết pha trà nữa!” Nguyễn Hoàng đưa tách trà nóng nhâm nhi, cười cười nói.
“Không chỉ có vậy đâu nha, ngươi nhìn ánh mắt hắn xem, không cần nói cũng biết là đang muốn hỏi chúng ta gặp hắn có chuyện gì rồi!” Phan Minh cười cười hét lớn, giọng nói giống như bắt thóp được ai đó.
Mà hắn nói vậy không sai, cho nên Cao Phong cũng không làm ra vẻ gì bất thường khác. Hắn đưa hai tay ra, làm lễ thỉnh cầu chỉ giáo từ hai người đi trước.
“Các anh, đúng là ta đang muốn biết các anh vì chuyện gì mà tới đây.” Cao Phong nói lớn, giọng điều vừa nghiêm túc, vừa cẩn thận “Có phải không chỉ thăm hỏi ta thôi đúng không!”
“Đúng, quả thật bọn ta có chuyện muốn nói, nhưng mà đợi một lát nữa đã, con người ngươi sao cứ hấp tấp quá vậy? Có ngày “vấp đá quàng dây” thì cũng đừng có đổ tại trời!”
Nguyễn Hoàng khẽ đặt tách trà trên tay xuống khẽ nói, bên trong âm giọng còn có ý muốn tránh người hỏi.
Cao Phong nghe vậy thì mặt có chút sượng lại, quả thật cái tính vội vã của hắn vẫn chưa bỏ hẳn. Hắn không nói gì, chỉ khẽ nở nụ cười thay cho lời xin lỗi, sau đó tiếp tục ngồi xuống với hai người kia.
Cả ba cứ ngồi vậy được một hồi lâu, lúc sau cũng lên tiếng hỏi thăm này nọ, chủ yếu là về sự tình của Phạm Bá cùng với Cao Phong. Bọn họ liên tục hỏi dồn khiến cho Cao Phong vô cùng bối rối.
Tuy là hắn có chút hảo cảm với hai người này, nhưng hắn cũng không có nói toẹt ra hết mọi chuyện. Những sự tình này Cao Phong cố ý trả lời qua loa, chỉ làm sao cho tránh làm mất lòng hai người Phan Minh và Nguyễn Hoàng là được.
Một lát sau, bỗng thấy sắc mặt của Nguyễn Hoàng có sự thay đổi, giọng nói có phần gấp gáp.
“Lần này ta đến là muốn thông báo cho ngươi một chuyện, đó chính là về việc của ngươi và Phạm Bá.”
“Trong tông ta có một luật lệ đã từ thời khi tới lập tông tới bây giờ. Bởi vì mảnh đất này, nghe đâu tông chủ lập trên một vùng đất thiên nào đó của yêu thú, mà cái sự tình này có rất nhiều dây mơ rễ má trong đó nên từ từ đã sẽ nói ngươi nghe...”
Nguyễn Hoàng từ từ kể, giọng điệu rất chuyên nghiệp giống như đã được hắn nói qua vô số lần. Chuyện hắn nói có nguồn gốc rất lâu đời và là một trong những tục lệ cổ xưa của tông môn Nguyên Thanh.
Vào cái thời mà mọi thứ ở phía Tây đại lục này chưa được khai phá, đất đai sinh mạch hiếm tất cả đều được cai trị bởi yêu thú dữ tợn. Chúng nó lớn mạnh tới nỗi còn tràn xuống t·ấn c·ông cả phương Nam xa xôi.
Nhưng mà phía Nam là nơi thành lập nên các thế lực được coi là lâu đời nhất ở đại lục này, bọn họ cũng có kinh nghiệm trong việc đánh đuổi yêu thú nên cũng không có chút gì e sợ.
Các cường giả cảnh giới cao liên tục dẫn quân phản công, kèm theo đó là khai hoang đất đai mở rộng ra các vùng lãnh thổ. Cuối cùng mới khai phá tới phía Tây này, khiến cho các loài yêu thú hoảng sợ tới nỗi chạy đến cuối đường đại lục.
“Ta còn nghe nói, các vị cường giả đó có một pháp bảo rất lợi hại. Trong sách cổ ghi chép, nó được kể cao cả trăm trượng, tỏa ra ánh sáng thần thánh khiến yêu thú nhìn vào thì liền bỏ chạy.” Phan Minh có chút vui vẻ, hắn đang nhiệt tình giải thích.
Cũng vì sự kiện này mà mối thù giữa người và yêu thú ở bất kì nơi đâu của đại lục đều trở nên trào dâng, cuộc chiến giữa hai chủng tộc đã trải qua suốt cả chiều dài đằng đẵng của thời đại.
Để không quên công ơn của các bậc đi trước, tông môn đã đề ra luật là mỗi một người khi nhập tông, trong ba tháng đầu sẽ đi ra tuyền tuyến làm lễ. Ở nơi đó, họ sẽ tham gia vào công cuộc chống yêu thú ở biên cương trong một khoảng thời gian, từ đó mới tỏ lòng thành với ơn trên.
“Lần này ta đến chính là thông báo chuyện này. Không biết Hoàng Tuyền nói chưa nhưng hai tháng sau, ngươi sẽ phải tham gia vào việc này đó Cao Phong!” Phan Minh nói, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ khó khăn.