Loạn Thế Cường Sinh

Chương 45: Dị biến nơi biên cương



Chương 45: Dị biến nơi biên cương

Hắn có chút thở dài, đột nhiên đứng dậy đi tới trước, hướng ánh mắt về thứ gì đó ở xa xăm. Sau một hồi lại quay ngược đầu trở về lên tiếng.

“Bình thường chuyện này chỉ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng không dám nói là không có chuyện gì. Đã có rất nhiều học trò vì đi thủ biên cương gặp phải đợt thú triều cho nên đã bỏ mạng, vô cùng thê thảm!”

Cao Phong nghe vậy nét mặt liền có chút hoảng sợ, hắn lên tiếng hỏi lại.

“Chẳng phải chỉ là làm cho có cái gọi là tục lệ thôi sao, tại sao phải đến nỗi m·ất m·ạng?”

Nguyễn Hoàng đứng đằng sau, lúc này cũng thở dài mà tặc lưỡi một cái. Hắn đặt tay lên vai mà nói với Cao Phong.

“Nếu mà chỉ như thế thôi thì có là gì. Vùng trấn thủ biên cương đó từ xưa tới nay chưa bao giờ ổn định, mọi thứ đều có thể xảy ra. Những yêu thú đang lăm le từ phía biên giới không biết lúc nào sẽ phát động t·ấn c·ông, đó mới là thứ đáng nói!”

“Vả lại!” Giọng Nguyễn Hoàng do dự, chợt thấy hắn xoay người tránh ánh mắt nhìn tới của Cao Phong.

“Vả lại gì?” Cao Phong thắc mắc hỏi lại.

“Vả lại vấn đề nằm ở chỗ, gần đây có tin báo ở khu vực biên cương chúng ta canh giữ đã xuất hiện biến động. Các vị trưởng lão đều lo sợ sẽ có một cuộc thú triều mới xảy đến!”

“Không... không trùng hợp như thế chứ?” Cao Phong sững sờ, dường như trong ánh mắt có phần hơi nghi hoặc.

Nghe Cao Phong nói thế, sắc mặt của hai người Nguyễn Hoàng và Phan Minh cũng trở nên trầm xuống. Họ không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó mà quan sát chung quanh.

Sau một lúc, Phan Minh mới quay đầu về phía Cao Phong, trong ánh mắt hiện lên vẻ phiền muộn nhưng không nhiều.

“Chuyện này nói ra thì cũng nguy hiểm, nhưng bọn ta cũng không biết làm sao, bởi vì đây đã là truyền thống nhiều đời của tông môn. Cho nên ta chỉ có thể báo trước với ngươi một tiếng để ngươi có thể chuẩn bị.” Tiếng Phan Minh thở dài, liên tục có sự ngắt quãng giữa từng câu nói.

“Ta hiểu mà, cảm tạ hai anh đã báo trước. Cao Phong ta sau này sẽ cố hết sức báo đáp hai anh!” Cao Phong giơ tay ra phía trước, giọng điệu vô cùng kính cẩn.



Hai người kia nghe vậy thì cười hì hì, bọn họ ngồi thêm một lát thì cũng tạm biệt mà trở ra ngoài. Vừa đi ra tới cửa lại chợt thấy họ nói chuyện với ai đó, nhìn cách xưng hô cũng có phần đặc biệt.

Cao Phong cũng không thắc mắc chuyện này, hắn từ từ xoay người thu dọn ấm trà cùng tách trên bàn vào trong. Đang lom khom thì chợt lại nghe tiếng người phía sau kêu tới.

“Cao Phong!”

“Là cô Hoàng Tuyền sao? Học trò còn tưởng ai. Mời cô ngồi!”

Hắn vừa nghe tiếng người đằng sau gọi thì lập tức nhận ra ngay đây là Hoàng Tuyền. Cao Phong đưa tay lau lau sơ qua chiếc bàn đá, vội mời Hoàng Tuyền ngồi xuống. Về phần hắn thì đang định đi vào pha thêm một ấm trà mới để mời cô.

“Không cần vậy đâu, cứ để xuống đi. Ta chỉ nói một chút rồi đi ngay!” Hoàng Tuyền đột nhiên lên tiếng, cô ta nhìn vào ánh mắt của Cao Phong.

Cao Phong nghe vậy thì cũng không phản bác gì nữa mà liền làm theo, hắn đặt ấm trà xuống bàn, ngồi ngay bên đối diện.

“Có phải lúc nãy hai người Phan Minh và Nguyễn Hoàng đã nói cho ngươi nghe về chuyện đi ra biên cương làm nhiệm vụ rồi không?” Hoàng Tuyền không dài dòng, lập tức đi thẳng vào vấn đề bằng việc chặn đầu hỏi rõ Cao Phong.

Mà Cao Phong biết sở thích của Hoàng Tuyền là thích đoán sự việc khác, cho nên hắn cũng chỉ im lặng mà gật đầu, trong mắt hiện ra thái độ vô cùng lễ phép.

“Chuyện này ta đã định nói trước, nhưng mà vì còn lo chuyện của Phạm Bá cho nên mấy tuần nay ta quên béng đi. Sáng nay các vị trưởng lão đã đưa tin cùng với một tấm lệnh bài tới cho ngươi, bảo ngươi hai tháng sau sẽ cùng với học trò khác đi tới vùng biên cương một chuyến.”

Giọng nói của Hoàng Tuyền lộ rõ sự phiền não bên trong, cô ta vừa nói vừa thở dài mấy tiếng khiến cho không gian cũng trở nên ủ rũ.

Nói xong điều này, Hoàng Tuyền liền đưa tay vào túi, lấy ra một tấm lệnh bài nhỏ bằng gỗ đưa cho Cao Phong.

Cao Phong đoán nhận liền đưa lên ngắm nghía, trên miếng gỗ nhỏ có khắc các dòng văn tự, mục đích là dùng để thông báo nhiệm vụ của chuyến đi tới biên cương lần này.

Mà lúc này đột nhiên từ bên hông Cao Phong lại bay ra một luồng sương trắng mờ ảo. Nó nhanh chóng kết lại, hóa ra thân thể của yêu thú với cặp cánh nhỏ, chính là Thiết Thiệt.



Thiết Thiệt sau khi bay ra, nó cũng nhanh chóng đi tới bắt lấy tấm lệnh phù trong tay Cao Phong mà nhìn ngắm cho kỹ. Kết quả chỉ sau giây lát, mặt nó lộ ra vẻ gì đó dị thường.

“Ngươi sao vậy Thiết Thiệt, nhìn mặt ngươi như có gì đó không ổn?” Cao Phong cười cười nói, hắn cố tình thay đổi chất giọng để xóa tan không khí nặng nề quanh đây.

“Ta cũng quên mất chuyện này, việc đi ra ngoài biên cương là chuyện nguy hiểm vô cùng, có thể nói là thử thách lớn trong quá trình tu tập của học trò trong tông!”

Thiết Thiệt ngáp ngắn thở dài, bộ dạng của nó như người vừa cày xong mấy thửa ruộng về, vô cùng mệt mỏi.

Nghe nó nói xong, Cao Phong cũng không biết nói gì hơn, trong miệng cứ ấp úng giống như câu từ mắc kẹt lại bên trong.

“Chuyện này!”

“Chuyện này nó nói không sai, khi xưa ta cùng Phạm Bá cũng vậy, cũng đã trải qua thời gian gần một tháng ở vùng biên cương. Tuy có nguy hiểm nhưng khoảng thời gian đó yêu thú không hoạt động mạnh như lúc này!”

Hoàng Tuyền ngồi một bên nói, cô ta dùng giọng nhẹ nhàng nhưng cũng không giấu được sự đáng sợ qua những lời cô kể.

“Cô Hoàng Tuyền có biết vì sao lại vậy không?” Cao Phong lên tiếng hỏi lại.

“Sự tình này ta cũng chẳng rõ, nhưng mà ta nghe nói trong việc này dường như có liên quan gì đó. Bởi vì không chỉ có mỗi phía Tây chúng ta xảy ra tình trạng như này mà dường như nó đã lan ra trên khắp biên giới của đại lục!”

Hoàng Tuyền lắc đầu qua lại, thể hiện rõ sự chán nản trong từng câu nói.

“Điều này báo hiệu điềm chẳng lành gì hết!” Thiết Thiệt có chút bực mình mà nói

“Thôi thì cái gì tới thì cũng phải tới, học trò nghĩ trong một tháng thì cũng chẳng thể phát sinh chuyện gì đâu!” Cao Phong cười cười, vẻ mặt bình thản “Có lẽ tranh thủ hai tháng còn lại, học trò sẽ luyện tập thêm một ít thần thông để phòng trợ vậy!”

“Ngươi nghĩ vậy thì tốt. Đợi khi ngươi luyện xong sở học quyền cước kia thì hãy đến tìm ta. Có lẽ ta sẽ chỉ điểm cho ngươi một vài điều có ích!”



Nói xong câu này, Hoàng Tuyền bỗng trở lại bình thường, thanh quang trong ánh mắt cũng đã dần ổn định. Nhưng mà lần này cô đến không chỉ có thể, mà còn việc nữa chính là muốn kiểm tra tiến độ tu vi của Cao Phong.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, tu vi của Cao Phong đã có sự tiến bộ rõ rệt khi đã bước vào Rèn Thể hậu kỳ. Bằng vào thần thức của mình, Hoàng Tuyền có thể thấy rõ các vết nứt đang hình thành trên viên sinh mệnh của Cao Phong.

Điều này đã chứng minh tiến độ tu luyện của hắn rất tốt, có thể gọi là rất nhanh so với thời gian nhập tông. Nhưng mà nó lại làm cô khó chút không hiểu khi rõ ràng Cao Phong chỉ sở hữu sinh mệnh Thạch Thanh.

“Thật giỏi, chỉ trong thời gian ngắn liền có thể gia tăng tu vi nhanh vậy!” Hoàng Tuyền nhẹ nhàng nói, trên mặt không có chút gì bất thường.

“Việc này là nhờ có cô Hoàng Tuyền chỉ dạy. Mong cô tiếp tục dẫn dắt thêm, để học trò có thể mau mau thăng tiến.” Cao Phong cười cười đáp lễ, chính hắn cũng nhận ra tu vi mình có sự tiến bộ rất nhiều.

Hắn có cảm giác, trong một hay hai tháng nữa thì hắn có thể sẽ đột phá lên được tiểu cảnh Cường Thể. Tới lúc đó cũng yên tâm hơn phần nào cho chuyến đi tới vùng biên cương.

Hoàng Tuyền nghe Cao Phong nói thì vẫn không đáp lại, trong lòng vẫn còn suy nghĩ về sự bất thường của Cao Phong. Nhưng mà có điều này khiến cho cô cũng bớt đi phần nào thắc mắc đó.

Thời gian vừa qua, khi Hoàng Tuyền quan sát Cao Phong thì thấy hắn tập luyện một cách điên cuồng như kẻ liều mạng. Bất kể khi nào cô gặp hắn thì cũng thấy hắn đang luyện tập.

Điều này làm cho người như Hoàng Tuyền cũng phải có phần nể phục trước sự cố gắng của Cao Phong. Cô cũng cho rằng tu vi của hắn tăng vọt chính nhờ sự siêng năng của bản thân hắn.

Nhưng tại sao lại có thể nhanh tới như vậy được?

Một lát sau, thời trở gió nhẹ, những cơn gió khẽ đong đưa mái tóc của hai người ngồi dưới kia. Có vài chiếc lá liền bay tới người Hoàng Tuyền nhưng dường như gặp phải vật cản mà không thể chạm vào.

Hoàng Tuyền sau một lúc trò chuyện cũng rời đi, để lại mình Cao Phong loay hoay dọn dẹp. Hắn sau khi dọn ấm và tách trà, liền nhấc chiếc chổi tre lên mà gôm lá rụng thành từng đống.

Cao Phong đi vào bên trong, đi đến bên cái bàn nhỏ, rút ra ba cây nhát đốt lên rồi cắm trước bài vị. Đây chính là bài vị của ông nội Cao Phong, hắn tìm thấy nó trong túi trữ vật của Phạm Bá.

Có lẽ lúc rời đi, chính Phạm Bá đã đem vật này cất vào túi của ông ta.

Làm hết mọi việc, Cao Phong lại tiến lên giường nằm xuống, đưa tay lên che trán mà thở dài, trong lòng chứa đựng vô vàn suy nghĩ khác nhau.

“Này ngươi sao vậy, vừa nghe tới đi ra biên cương đã sợ rồi sao. Ngươi không tưởng tượng được nơi đó thế nào đâu!” Tiếng Thiết Thiệt đứng trên bụng Cao Phong kêu lên, nó vừa nói cũng ngả người ra sau.