“Sợ sao, đương nhiên là có. Nhưng mà ngoài sợ ra ta còn có một chút háo hức!” Cao Phong nói, trên mặt lộ rõ vẻ thoải mái khi được nằm trên giường.
“Háo hức, ngươi cũng lạc quan quá rồi? Ta e rằng lúc ra ngoài đó ngươi sẽ không còn tâm trạng để mà mong ngóng điều gì đâu!” Thiết Thiết đáp lại lời Cao Phong. Nó lăn tròn xuống nằm bên cạnh hắn.
“Mà Thiết Thiệt, ta vẫn không hiểu, nếu như việc này nguy hiểm như vậy thì tại sao tông môn vẫn cho học trò ra đó vậy? Lỡ như có con em của các dòng họ lớn, không sợ đắc tội hay sao?”
“Ngươi chậm hiểu quá, việc này thật ra nguy hiểm thì chỉ có những người như ngươi mà thôi. Về phần các học trò hay các con em dòng họ có tiếng, thì đã có các vị trưởng lão hay các người có cảnh giới cao giá·m s·át rồi. Làm sao mà xảy ra chuyện gì?”
Thiết Thiết có chút bực mình, nó bay lên đáp trên đầu Cao Phong mà hét vào tai hắn.
Nghe nó nói như vậy, sắc mặt của Cao Phong có chút trầm lại. Hắn đưa tay sờ sờ chiếc dây chuyền trên cổ, miệng thở ra một hơi dài.
“Thì ra là vậy, chắc lúc đó ta phải tự dựa vào bản thân mình rồi. Cũng tốt, ta sẽ dùng đó để mà luyện tập thêm vậy!”
“Ra đó, ngươi nên tránh chiến đấu nhiều thì hơn, hiện tại tu vi của ngươi cũng đã tăng không ít nhưng so ra chẳng là gì. Yêu thú bọn nó lợi hại lắm, đao kiếm bình thường còn chẳng thể làm chúng tổn hại kia mà.” Thiết Thiệt lên tiếng, nó nói xong liền cuộn tròn người lại mà nằm trên giường.
“Đao kiếm?”
Đột nhiên Cao Phong nghe tới hai chữ đao kiếm, trong đầu hắn liền có một tia sáng xẹt ngang qua. Hắn nhanh chóng chồm người ngồi dậy, lập tức phi thân đi ra khỏi phòng.
“Gì vậy?”
Thiết Thiệt thấy Cao Phong đi ra, mặt mũi nó có chút mệt mỏi nhưng cũng nhanh chóng hóa thành một luồng sương mờ mà bay vào túi trữ vật.
Lúc này, Cao Phong đã ra tới trước cổng chính núi Đông. Hắn đưa mắt nhìn trước nhìn sau, thấy lúc này trời vẫn còn sớm, hắn quyết định chọn hướng bên phải mà đi thẳng. Chỉ chốc lát, bóng của hắn đã không còn thấy đâu nữa, biến mất không rõ tung tích.
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, cánh cổng của căn nhà nơi Cao Phong ở lại lần nữa được mở. Bên ngoài có bóng dáng quen thuộc của ai đang đứng, chính là Cao Phong.
Hắn đi đâu bây giờ mới quay về, trên tay còn cầm theo vật gì đó, nhìn sơ qua thì giống như một cây thương dài. Bỗng bên trong thần thức lại vang lên tiếng nói.
“Sao ngươi biết được xưởng luyện khí của Nguyên Thanh tông. Ta còn chưa nói với ngươi lần nào mà!”
“Ngươi ngủ quá thì biết cái gì, chuyện này được Hoàng Tuyền nói với ta từ lúc trước. Bởi vì lúc đó ta chưa luyện xong sở học dùng v·ũ k·hí này nên ta chưa vội đi tìm!”
Cao Phong vừa đi vừa nói, trên mặt đang lúc vui vẻ đột nhiên trong ánh mắt lại có sự phức tạp nổi lên.
“Mà chúng ta dùng tài liệu của Phạm Bá để đổi, liệu thầy có trách chúng ta không?”
“Không sao, không sao! Túi trữ vật này là của ngươi, có cần gì thì cứ dùng. Chỉ cần giúp ích cho ngươi thì ta tin Phạm Bá sẽ bằng lòng mà thôi.” Thiết Thiệt lúc này đã bay theo ngay bên cạnh, nó xoay người vài vòng mà đáp lời Cao Phong.
Đột nhiên nhắc tới Phạm Bá, khuôn mặt của Cao Phong lại trầm lại một chút. Mấy hôm trước, hắn có tới Dược viện để thăm ông, chỉ thấy ông nằm bất động ở đó, chân tay thì cứng đờ như pho tượng.
Nhưng cũng rất may là Phạm Bá còn có cô vợ hờ Như Lan bên cạnh, tuy chưa mang cho cô ta danh phận vậy mà cô ta vẫn rất chu đáo trong việc chăm sóc Phạm Bá.
Việc này cũng khiến Cao Phong yên tâm hơn mà tập trung vào việc tu luyện.
Cao Phong hít thêm một hơi căn cả lồng ngực, sau đó từ từ thả ra bên ngoài. Hắn đưa mắt ngắm nghía thanh trường thương trong tay, trong lòng tỏ ra sự mê mẫn đối với thứ này.
“Đẹp thật!”
Hắn cầm thanh thương dài trong tay, xoay một vòng trên đầu rồi hạ xuống, sau đó tiếp tục luồng ra sau lưng đánh tới phía trước.
Ngay lập tức, một đường trảo khí vô hình liền bay ra, cuốn theo lớp lá khô chất đống bay tứ tung lên trời, tạo thành một cơn mưa lá theo đúng nghĩa.
“Được đó Cao Phong, ta thấy nó hợp với ngươi vô cùng!”
“Ta cũng nghĩ vậy, có nó chắc ta sẽ có thể dễ dàng đả bại đối thủ cũng như là bảo vệ mình tốt hơn!”
Hắn nói xong câu này, liền dùng thần niệm tập trung vào thanh trường thương màu bạc trên tay. Ngay lập tức thanh trường thương liền hóa thành một quầng sáng nhỏ, biến mất trong không gian.
Rõ ràng nó đã được Cao Phong cất vào túi trữ vật bên cạnh hông của hắn.
Tiếp theo Cao Phong dùng tay đánh ra một vệt sáng dài trước mặt, khiến cho đống lá khô lúc này tự động gộp lại thành một đường thẳng dài, không còn bị lộn xộn nữa.
Những việc này hết thảy đều là nhờ thần thức có phần cường đại hơn lúc trước của Cao Phong, điều đó cũng chứng minh, bí pháp Thái Hư công của hắn lại có thêm phần tiến bộ.
Cao Phong trông thấy khả năng khống chế của mình thì có chút ngạc nhiên, liền nở một nụ cười nhẹ. Hắn đảo chân đi vào trong căn phòng, cũng không quên đưa tay khép hờ cánh cửa.
. . .
Bên trong căn phòng có phần quen thuộc, xung quanh tỏa ra từng làn khói nhẹ của chiếc lư hương gần đó. Ngồi giữa nhà, Cao Phong đang nắm chặt hai mắt tĩnh tọa.
Hắn đưa chân xếp bằng, lại bắt thủ ấn mà đặt ở hai bên đầu gối, tư thế có rất phần nghiêm túc cho việc tu luyện. Thấy rõ hai mắt hắn nhắm lại nhưng vẫn có lớp ánh sáng vàng nhàn xuyên qua da thịt mà đi ra.
Điều này chứng tỏ, hắn đang luyện cái bộ thần thông Thái Hư công, thân thể ở đây nhưng tinh thần đã đi vào bên trong tâm thức của bản thân.
Mà bên trong tâm thức của Cao Phong lúc này, có thể thấy được cảnh vật cùng diện tích của nơi đây đã có phần rộng lớn hơn lúc trước. Tuy ánh sáng vẫn còn mờ ảo, nhưng cũng đủ để thấy rõ mọi thứ đang diễn ra.
“Xoẹt xoẹt”
Đột nhiên ở dưới kia vang lên tiếng động, tiếp theo là cảnh tượng thân ảnh ai đó đang nắm trong tay trường thương mà liên tục đánh tới trước.
Ở phía trước mặt người này lại có thêm ba thân ảnh người sở hữu hình dạng có chút không toàn vẹn. Ba người này nhìn qua thì có vẻ ngoài giống với người đối diện nhưng da thịt lại mờ mờ ảo ảo, cứ như là kết lại từ sương trắng.
Bọn họ đều đồng dạng với người phía bên kia, đều cầm trong tay trường trương mà lao tới.
“Keng keng keng”
Thân ảnh một mình kia liên tục sử ra những chiêu thức chống đỡ, gồm có đâm thẳng, xoay ngang, giơ cao. Hắn đánh ra liên tục, chỉ chốc lát đã ra chạm với ba người kia không biết bao nhiêu lần.
Mà lúc này nhìn lại gần thấy mới thấy rõ, người cầm trường thương này hiển nhiên là Cao Phong. Nhờ vào việc tu luyện Thái Hư công tầng thứ nhất đạt tới đại thành, hắn đã bắt đầu sử dụng Thái Hư Hóa cảnh tạo ra ba hình nhân ảo để luyện tập.
Cũng vì hắn mới chỉ bắt đầu sử được Thái Hư Hóa cảnh không lâu, cho nên thần thức tạo ra thân ảnh kia có hơi mờ ảo. Bởi vậy mà không phát huy hết khả năng như chủ thể, dù đã được Cao Phong mô tả giống chính hắn.
Nhưng không vì thế mà khiến Cao Phong dễ dàng khi đối địch, tuy nói mô tả lại chính hắn nhưng mà là ba người một lúc, việc này cũng khiến hắn khó có thể đỡ trọn vẹn hết cả ba.
Mỗi khi đánh vào một thân ảnh mờ ảo kia, thân ảnh đó sẽ bị tan ra sau đó lại tiếp tục tụ hình mà đánh tiếp với Cao Phong.
Với việc phải thích ứng để đánh với ba người cùng một lúc, thân thủ của Cao Phong cũng tăng lên rất nhiều, phản xạ của bản thân cũng được cải thiện đáng kể.
“Xoẹt soạt”
Đột nhiên ngay chỗ mấy người đang chiến đấu, Cao Phong nắm chặt thanh trường thương trong tay mà bức tốc phi đến. Hắn giơ cao thanh thương lên trời, hội tụ sinh lực về một chỗ.
Lại thấy hắn nhanh chóng thương xuống dưới, lấy tay cầm nơi cuối cán mà quét ngang ra trước một đòn cực mạnh.
Kết quả là một trảo kích màu vàng từ mũi trương được tạo thành hình bắn nhanh về phía trước. Mấy cái thân ảnh kia cùng lao lên không kịp chống đỡ, liền chấp nhận hứng chịu mà tan ra thành khói.
Qua thêm một hồi lâu, cảm thấy việc này có vẻ đã ổn cho nên Cao Phong mới dừng lại. Hắn dùng thần niệm đưa tới, lập tức Thái Hư Hóa cảnh mấy cái thân ảnh kia liền tan ra, khiến không gian nơi đây chỉ còn lại mình hắn.
Hắn niệm pháp quyết thêm một lần nữa, cũng khiến cho thân ảnh của chính hắn tan ra thành nhiều mảnh nhỏ. Đây chính là biểu hiện cho việc Cao Phong rời khỏi tâm thức mà đi ra ngoài, còn không gian nơi đây vẫn được hắn dùng thần thức lưu lại.
Mà ở không gian trong phòng lúc này, cơ thể Cao Phong cũng đã dần dần chuyển động. Đầu tiên là từ hai mắt, tiếp theo là tứ chi cho tới toàn thân, hắn đang lấy lại cảm giác như bình thường.
“Sao rồi, có tiến bộ hơn gì chưa!”
Bên cạnh chợt nghe có âm thanh trầm trầm vang lên, thì ra đây là Thiết Thiệt, nó đang nằm ở trên giường mà quan sát. Khi thấy Cao Phong tỉnh lại, nó mới khẽ đưa ánh mắt qua mà hỏi.
“Con lợn ham ngủ này sao hôm nay lại dậy sớm thế, chắc ngày mai trời sẽ có bão mất!” Cao Phong cười cười đáp, hắn nhớ lại một chút thì rõ ràng chỉ mới là giờ Mão.
Tuy chỉ mới ở cùng nhau được một tháng, nhưng mà cả hai đã thân với nhau rất nhiều. Hắn chẳng biết con thú tên Thiết Thiệt này có quan hệ gì với thầy Phạm Bá, nhưng đã ở với hắn thì phải coi nhau là bạn bè đồng lứa.
Cho nên Cao Phong nói chuyện rất thoải mái, mà Thiết Thiệt cũng vậy, nó không có trách Cao Phong nói năng ngang hàng với nó như vậy.