Loạn Thế Cường Sinh

Chương 47: Phiền phức



Chương 47: Phiền phức

“Nè Thiết Thiết, có phải là đã qua giờ Mão rồi đúng không?” Cao Phong bỗng nhiên lên tiếng.

Thiết Thiệt nghe câu hỏi thì có chút lấy làm lạ nhưng nó cũng không nghĩ gì nhiều, nó đưa cánh tay nhỏ lên tính tính gì đó rồi cũng gật đầu thừa nhận.

Cao Phong thấy hành động của Thiết Thiệt thì hiểu, hắn cười một cái, vội lấy thêm một lớp áo khoác bên ngoài rồi đẩy cửa đi ra.

Hiện tại, trời đang vào độ cuối mùa Thu đầu mùa Đông, cho nên dù đã qua giờ Mão mà vẫn thấy bên ngoài bị một tầng đêm đen bao trùm. Khắp nơi đều có sương mù giăng kín, tạo thành một lớp mây dày đặc, thoạt nhìn cứ như mà quang cảnh trên thiên cung.

Nếu không dùng thần thức mà quan sát, thật khó có thể nhận ra mọi thứ trước mặt, cứ mờ mờ ảo ảo, giống như là đang đi trong giấc mộng.

Cao Phong nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì cũng chẳng lộ ra biểu cảm gì khác thường. Hắn sống mười mấy năm trên núi, những thứ như thế này sớm đã quen thuộc.

Thấm chí lúc đó nhà cũ của hắn còn không có cửa, sương mù cứ như nước mà tràn vào, khiến cho Cao Phong chả khác gì đang nằm giữa chốn bồng lai.

“Sao vậy, ngươi tính đi đâu!” Tiếng Thiệt Thiệt phát lên trong đầu, hiển nhiên là nó đang dùng truyền âm để trò chuyện.

“Ta muốn đi đến hồ Hạc Linh để tẩy rửa nhục thân, ta nghĩ có thể kết hợp sinh khí ở đó với Thái Hư công.” Cao Phong nhẹ nhàn đáp.

Cao Phong nói điều này không phải là tự nhiên mà nói, bởi vì hắn cũng đã suy tính qua nhiều lần. Công hiệu của hồ Hạc Linh chính là tẩy rửa cơ thể, khiến cho da đẻ được thanh lọc, sau đó lại bồi đắp lên tầng mới.

Mà Thái Hư công cũng vậy, ngoài việc có khả năng phát triển thần thức ra thì nó còn giúp cho người tu luyện được cải thiện rất nhiều về mặt thể chất. Nhờ đó mà cường giả mỗi lần phát động thần lực lại càng trở nên mạnh mẽ hơn gấp bội.

“Chưa từng nghe qua đó nha, ngươi có chắc không?” Giọng Thiết Thiệt hơi chút nghi hoặc, nó lên tiếng hỏi lại.

“Phải thử thì mới biết được chứ, ai biết được tiềm năng của cái loại bí pháp này tới đâu!” Cao Phong đáp lại bằng giọng điệu có phần hơi linh hoạt.

Nói xong điều này, hắn liền vận động tay chân một chút rồi sau đó mới nhằm thẳng phía trước mà đi. Cao Phong còn dùng tay thôi động một chút sinh lực chưởng tới, lập tức khiến màn sương mờ liền dạt ra hai bên.

Nhìn cứ như dân chúng đang dạt ra để cho quan huyện đi tuần.

Còn đường mà hắn đi tới hồ Hạc Linh không dài, chỉ mất một khoảng thời gian là tới. Chẳng hiểu vì sao hôm nay, Cao Phong lại có cảm giác con đường này dài hơn trước rất nhiều, chắc là do sương mờ làm hắn gặp ảo giác chăng.



Mất một lúc lâu, tưởng chừng đủ thời gian để ấm trà trở nên nguội thì Cao Phong mới có mặt tại nơi này.

Thường ngày ở quanh hồ Hạc Linh luôn có một lớp sinh khí mỏng, nó tạo thành cái màn huyền ảo trùm lên bốn phía không gian.

Mà giờ phút này, bởi vì chịu sự ảnh hưởng của thời tiết, mà cái màn thường ngày bỗng trở nên đậm hơn, trông chẳng khác gì cái lồng giam đang bao bọc cả hồ.

Sinh khí nồng đậm bốc lên, chỉ cần dùng mũi cũng đã có thể gửi thấy cái mùi hương quen thuộc từ nước hồ. Mùi hương này có chút kỳ diệu, càng hít vào càng khiến cho tinh thần người ta cảm thấy được thoải mái.

“May quá chưa có ai đến đây!” Cao Phong khẽ nói, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ.

Hắn lập tức cởi bỏ lớp áo ngoài, chỉ mặc mỗi cái quần mà bước vào, cơ thể hắn được nước nhấn chìm tới tận ngực. Sau đó Cao Phong mới triển khai tư thế tĩnh tọa, từ từ vận chuyển khí huyết trong cơ thể để thực hiện việc hấp thụ sinh khí.

Đôi mắt hắn đang nhắm hờ, thì thần thức của Cao Phong lại bỗng nhiên xuất hiện cảm ứng. Cao Phong ngay lập tức mở hai mắt nhìn xung quanh, kết quả thấy được từ bên phải có hai bóng người đang đi tới.

Hai người này thoạt nhìn có chút xa lạ, nhưng mà phù hiệu trên ngực bọn họ làm cho Cao Phong có chút quen mắt. Hắn hít vào một hơi cũng không phản ứng gì, bởi vì hắn nghĩ nếu họ thấy có người chắc sẽ rời đi hoặc ra ra bên ngoài mà chờ.

Bỗng bên tai chợt nghe được tiếng của hai người đó phát ra.

“Hả? Hình như có người?”

“Có người thì sao chứ, để ta xem xem!”

Bọn người này vừa nói thì bước chân cũng đã tiến lại gần chỗ Cao Phong đang ngồi. Lúc này khi họ tới gần hơn thì có thể nhìn rõ tướng mạo của hai người này, một người trông mập mạp và một người có vẻ hơi ốm hơn một chút.

“Người nào ở dưới hồ mau báo tên đi!” Một trong hai tên đó hỏi, dường như tiếng nói này như được phát ra từ tên mập.

Cao Phong nghe vậy thì chẳng hiểu gì, tại sao lại hỏi tên của hắn. Nếu như họ thấy được hắn ở đây, vậy thì nên rời đi mới hợp với quy định của tông môn cơ chứ. Còn đằng này...

“Ta hỏi ngươi tên gì, thuộc núi nào? Ngươi điếc hả tên kia!” Tên mập lại tiếp tục hỏi.



Thấy Cao Phong không trả lời cho nên hắn có chút không vừa lòng, liền nhặt viên đá ngay tại chỗ mà ném về phía Cao Phong.

Cao Phong thấy hành động của hắn, trên mặt hiện lên vẻ bực bội, hắn không hiểu hai tên này bị cái gì lại đi quấy rầy trong lúc hắn đang luyện tập.

Nhưng vì không muốn xảy ra chuyện không hay, hắn đành đứng dậy khoác áo mà đi ra trước, trong thâm tâm cũng chủ động đề phòng.

“Ta tên Cao Phong, là học trò núi Đông. Hai anh là ai sao lại quấy rầy ta trong lúc tu luyện ở hồ Hạc Linh này?” Cao Phong nói, hắn đưa hai tay ra lễ, bộ dáng có chút cẩn thận.

“Núi Đông, Cao Phong, cái tên gì nghe lạ hoắc!” Tên mập đưa mắt đảo qua Cao Phong, nhìn từ trên xuống dưới. “Mà dáng người cũng lạ hoắc, ta chưa thấy qua bao giờ!”

“Ngươi có biết người này không!” Tên mập hỏi về phía ngươi đi cùng với hắn.

Tên này nghe hắn hỏi, liền đưa tay lên bứt bứt mấy cọng râu nhỏ ở cằm, bộ dạng như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc sau hắn mới lên tiếng, trong giọng còn có chút cười cười.

“À, ta nhớ rồi, vài ngày trước chả phải thầy chúng ta vừa nói là trưởng lão Phạm Bá g·ặp n·ạn trong lúc làm nhiệm vụ sao. Kèm theo ông ta thu nhận một người học trò, chắc là tên này rồi!”

“Thật sao? Ngươi là học trò của trưởng lão Phạm Bá” Tên mập nghe tên bên cạnh nói, trên mặt có chút nghi ngờ mà nhìn về Cao Phong.

“Đúng, ta là học trò của thầy Phạm Bá!” Cao Phong đáp lại lời hắn.

“Nhưng ta nghe nói, người học trò này của Phạm Bá sở hữu sinh mệnh Thạch Thanh.” Tên nhỏ hơn bên cạnh đi đi lại lại, ra vẻ như đang trầm tư.

Bỗng nghe xong câu này, tên có tướng người mập mạp lại cười lên như được mùa, giọng cười có phần lỗ mãng.

“Cái gì? Sinh mệnh Thạch Thanh, có phải không vậy. Phạm Bá mà lại nhận một người sinh mệnh Thạch Thanh làm học trò sao. Khà khà!”

“Bình thường tông môn chúng ta đâu nhận sinh mệnh Thạch Thanh vào tông, chắc hẳn hắn cơ cấu gì với trưởng lão Phạm rồi đây!” Tên mập nói tiếp.

Nghe lời hắn nói như vậy, trong lòng Cao Phong nổi lên cơn sùng sục như nồi nước sôi. Nhưng mà Cao Phong vẫn không muốn gây ra phiền phức, đành ém cơn giận lại mà nói.

“Hai anh đây nếu không có chuyện gì thì xin mời ra kia ngồi cho mát, đợi ta tu luyện một lát sẽ tới lượt hai anh.”

“Đợi? Rồi cái gì còn cho mát?” Tên mập cười cợt, mặt hắn bỗng lộ ra chút gian xảo. “Ngươi có nghe tên phế phẩm Thạch Thanh này nói gì không Quý”



“Haha, tên kia, chắc ngươi không biết bọn ta mới nói thế, nếu không muốn ăn đòn thì nhường chỗ này cho ta đi. Bằng không...” Tên bên cạnh đáp lời

“Bằng không thì sao, hai anh định phá quy tắc của tông à?” Cao Phong không để hắn nói hết câu, liền xen vào.

“Quy tắc, ở chỗ này thì ta là quy tắc...” Đột nhiên tên mập đứng đó lên tiếng.

Chưa kịp dứt lời, tên mập đã lao tới đưa nắm đấm về phía Cao Phong, ý định đánh thẳng chính diện. Hắn đánh ra đòn này, bởi vì chỉ có b·ị đ·ánh vào mặt mới khiến người khác phải khó quên.

Nhưng vì đã có đề phòng từ trước, cho nên khi trông thấy hắn đánh tới thì Cao Phong cũng đã nhanh chóng nhảy lùi về sau né đi.

“Né được sao?” Tên mập có chút bất ngờ.

Hắn vừa đánh hụt một đòn, thì lại gia tăng thêm thần lực vào tay mà tiếp tục lao tới. Lần này hắn vận lực mạnh, khiến các khối cơ trên người trở nên cứng lại, gân máu nổi lên chằng chịt.

Mà giờ đây, Cao Phong không nói không rằng, cũng chẳng có chút chần chờ liền vận thần lực cả người, thủ thế để chuẩn bị chống trả.

Hắn thấy nắm đấm kia đánh tới, lập tức lách người sang một bên, dùng hai tay tạt đòn đánh sang phía còn lại.

Tiếp theo khi thấy đối thủ đang bị quán tính làm mất thăng bằng, hắn mới dùng chân đạp một cú khiến cho tên mập nhất thời không tránh được mà ngã bổ xuống hồ.

Bản thân Cao Phong thì lùi ra sau mấy bước, liền phô ra tư thế để sẵn sàng ứng biến với tình huống này.

“Ngươi? Sao có thể?”

Tên mập đánh trật hai cú, lại bị một đạp mà rơi xuống hồ, cả người lập tức trở nên nóng giận bừng bừng. Hắn vận thần lực trong người mà nhảy mạnh lên mặt đất, đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Cao Phong.

Xung quanh hắn tỏa ra khí tức ngùn ngụt, làm cho lớp sương gần đó cũng lập tức tan đi. Tên mập giơ nắm đấm lên, chỉ trong chốc lát đã thấy toàn bộ hai cánh tay được phủ một lớp ánh sáng tím đậm.

“Minh, có cần ta giúp không?” Tên đồng bọn bên cạnh lên tiếng.

“Khỏi cần, cứ để ta! Dám ra tay với ta thì coi như hắn xong đời rồi!”

Tên mập đáp lại, trên ánh mắt là vẻ tự tin bất thường, cứ như hắn đã dồn được đối thủ vào đường cùng.