Loạn Thế Cường Sinh

Chương 48: Điêu luyện



Chương 48: Điêu luyện

Mà lúc này trong mắt của Cao Phong cũng hiện lên một tia lạnh nhạt, qua hai đòn vừa rồi hắn cũng phần nào đánh giá được thực lực đối thủ.

Lúc nãy hắn còn tưởng có thể giải quyết bằng lời nói cho nên mới hơi có phần nhượng bộ, nhưng giờ đây tên kia đã chủ động t·ấn c·ông, vậy thì Cao Phong cũng không việc gì phải nhún nhường thêm nữa.

Cao Phong không nói không rằng, xoay chuyển tư thế, hắn chuyển từ thế phòng thủ sang thành chủ động công kích về phía trước.

Chỉ thấy khắp người hắn xuất hiện một lớp khí tức màu vàng sáng chói, đang từ từ cuộn lấy thân thể. Cao Phong triển khai thần uy, dùng những gì bản thân đã học để bộc phát ra thực lực chân chính.

Hắn không chần chờ, lập tức nhún mạnh chân một cái đã phi thẳng lên trước, giáng xuống một đòn phủ đầu về phía tên mập kia.

Tên mập thấy Cao Phong hành động, vẻ mặt có chút bất ngờ nổi lên. Hắn liền xoay xoay hai cánh tay, tập trung thần thức mà giơ lên chống đỡ.

“Ầm”

Hai nguồn năng lượng v·a c·hạm, lập tức phát ra xung lực kinh người, tỏa ra bốn phía, khiến sương mù nơi đây tan sạch sành sanh.

Từ trong màn sáng của vụ v·a c·hạm đi ra, hai cái thân ảnh của Cao Phong cùng tên mập kia đang đánh nhau quyết liệt. Cao Phong t·ấn c·ông như vũ bão ập tới, khiến cho tên kia vô cùng khó khăn mới có thể chống đỡ.

Cả hai đánh nhau một lát, khí thế hùng tráng khiến cho tên đồng bạn gần đó cũng phải bất ngờ với thực lực của Cao Phong.

Đột nhiên Cao Phong nhìn ra sơ hở của đối phương, chính là khoảng cách từ tay và bụng hắn có một lỗ hổng lớn. Tức thì, Cao Phong đưa tay ra sau vận thần lực, một luồng hào khí màu vàng nhanh chóng tập trung tại đó.

Hắn đánh mạnh về trước một cái, lập tức trúng vào bụng tên mập khiến hắn nhất thời ngây ngất, cơ thể thì b·ị b·ắn ra sau.

Không dừng lại ở đó, Cao Phong tiếp tục phi người đuổi theo, tung ra công kích liên hoàn. Từ hai nắm đấm, đột nhiên lại hiện ra hàng chục hàng trăm nấm đấm khác nhau, tạo thành cơn mưa quyền cước mà t·ấn c·ông dồn dập tên kia.

“Bụp bụp bụp bụp...”



Tên mập vừa nãy ăn một đòn còn chưa kịp hồi phục, bất ngờ chịu vô số công kích khiến hắn chỉ biết lấy thân mà chịu trận. Hắn b·ị đ·ánh tới xây xẩm mặt mày, từ một Cao Phong lại nhìn ra ba, bốn Cao Phong xuất hiện cùng lúc.

Bạn của hắn đứng bên cạnh thấy anh em của mình b·ị đ·ánh như thế thì không kìm lòng nữa, hắn lấy ra v·ũ k·hí là một cái roi nhỏ mà phi đến, định quật mạnh vào người Cao Phong.

Nhưng mà hành động của hắn đã bị Cao Phong bắt thóp, hắn cũng nhanh chóng lấy từ hư không ra thanh trường thương màu bạc, ngay lập tức nhảy lên nghênh chiến.

“Vụt”

Tiếng roi giáng xuống, ngay lập tức vang lên âm thanh xé gió, nhưng mà nó không đánh trúng người mà chỉ đập vào mặt đất. Tên cầm roi thấy Cao Phong né được, nhất thời kinh ngạc định xoay người đi về phía đồng bạn của hắn.

Nhưng đâu dễ cho hắn rút lui, Cao Phong trông thấy thì liền nắm chặt thanh trường thương mà đâm tới tấp, ép cho tên kia phải lùi lại mà chống đỡ.

Hào khí quanh trường thương bừng sáng, mũi nhọn đâm tới cứ như giao long đang tung hoành, âm thanh xoẹt xoẹt náo loạn thời không. Ánh sáng bạc liên tục giao động, từ một mà hóa thành hàng trăm mũi thương đâm tới tấp về phía địch nhân.

Tên kia thấy thực lực Cao Phong quả nhiên lợi hại, cũng ra sức chống trả nhưng chỉ là hời hợt. Cốt là đợi Cao Phong đuối sức sẽ chọn cứu đồng bạn hoặc là phản công ngược lại.

Hắn xoay roi quanh cây thương, ý định quấn chặt, sau đó tướt đi v·ũ k·hí của Cao Phong. Không ngờ khi roi vừa tóm được, ngay lập tức bị Cao Phong giật mạnh cây thương về lại khiến tên cầm roi bấc giác ngả người ra phía trước.

Nhân cơ hội này, trong mắt Cao Phong hiện lên tia ý lạnh. Hắn tụ thần lực vào nắm đấm tay trái, tung ra một quyền như trời giáng khiến tên kia cùng cây roi của hắn ngay lập tức b·ị b·ắn ra xa, cơ thể nhất thời không thể cử động được.

Tên mập thấy bạn mình b·ị đ·ánh thì cũng lom khom ngồi dậy, nhưng nhìn bộ dạng có vẻ hơi khó khăn, thấy hắn liên tục dùng tay chống đỡ, đầu óc quay cuồng như chong chóng.

Sau khi thấy được hai tên kia đều bị mình đánh cho nằm lại một chỗ, bấy giờ Cao Phong mới đứng trên mặt đất mà thở phào nhẹ nhõm.

Đây là lần đầu tiên hắn thật sự chiến đấu với người khác nhưng phản xạ cũng có đôi chút không giống. Bởi vì hắn đã giao đấu qua nhiều lần với Hoàng Tuyền, cũng đã dùng Thái Hư Hóa cảnh mà luyện tập.

Cho nên để mà nói thì phản xạ của hắn cũng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, có thể đủ dùng để chống trả những người như hai tên vừa rồi kia.

Việc này cũng đã chứng minh, thời gian qua Cao Phong tập luyện điên cuồng, đến hôm nay mới thấy thật không uổng phí chút nào.



Cao Phong thở phào nhẹ nhõm, hướng ánh mắt nhìn về bên kia.

Mà hai tên kia sau khi ăn đòn no nê thì cũng lom khom ngồi dậy, nhìn bộ dạng mặt tên nào cũng sưng vù. Chẳng biết chúng định làm gì tiếp theo mà khi thấy ánh mắt của Cao Phong liếc qua thì trên mặt liền nổi lên có chút kinh hãi.

“Cút!” Cao Phong hô lên một tiếng.

Hai tên kia vừa nghe thì lông tơ trên người đều đã dựng thẳng, ba chân bốn cẳng mà chạy khỏi nơi này, không dám quay đầu nhìn lại. Chẳng mấy chốc, bóng dáng của bọn chúng đã mất hút sau lớp sương mờ.

Lúc này Cao Phong mới thở phào mà đi tới bên hồ Hạc Linh, cơ thể hắn có chút mệt mỏi. Sẵn dịp vừa giao chiến một phen, hắn định mượn thời cơ này tu luyện xem thử có gia tăng thêm tu vi hay không.

“Kỹ thuật quyền cước cộng với thương pháp của ngươi điêu luyện thật nha, không ngờ ngươi vào trong tâm thức chỉ tập với nhân ảnh mà trình độ đã gia tăng tới như vậy rồi!”

Tiếng Thiết Thiệt vang lên bên tai, vì vừa giao chiến với người lạ cho nên Cao Phong có chút giật mình. Cao Phong cười cười không đáp, hắn liền cởi áo ngoài ra cho ráo mồ hôi rồi mới định xuống hồ.

“Nhưng mà hai tên kia chẳng biết là người của núi nào, lại đột nhiên giở trò c·ướp thời gian tu luyện của người khác như vậy?” Cao Phong khựng lại, làm ra vẻ suy tư.

“Ngươi không nhận ra sao, lúc nãy khi xong xuôi ta có nhìn thoáng qua hình như là người núi Bắc!” Thiết Thiệt đáp lại lời Cao Phong.

Nghe lời Thiết Thiệt nói, mặt của Cao Phong ngay lập tức thay đổi. Ánh quang trong tròng mắt lóe lên, giống như nhận ra được điều gì.

“Núi Bắc sao, có phải là núi của đệ tứ trưởng lão không?”

“Đúng rồi, có chuyện gì sao” Thiết Thiệt thấy bộ dạng của Cao Phong, có chút tò mò mà hỏi.

“Chả sao cả, không cần nhắc tới hai tên đó nữa, tự nhiên làm lỡ việc của ta. May mà chưa tốn quá nhiều thời gian.”



Cao Phong không nói gì thêm, cảm thấy thân thể đã khô mới nhẹ nhàng đi xuống nước. Hắn muốn thanh thủ thời gian gấp rút trong hai tháng, trước khi đi ra biên cương có thể lên tới tiểu cảnh Cường Thể, cho nên không thể lãng phí giây phút nào.

Vừa ngâm xuống hồ, hắn liền cảm thấy sự ấm áp lan đều trong cơ thể, sinh khí nồng động bắt đầu được hấp thụ, di chuyển tuần hoàn. Cảm giác này khiến cho Cao Phong mê mẩn, nếu mà hồ này của riêng hắn, có lẽ hắn sẽ dành cả ngày để tu luyện ở đây.

. . .

Bên trong một tòa nhà có kiến trúc cổ kính, có rất nhiều người đang đứng tại đây.

“Hai ngươi nói sao, các ngươi bị một tên học trò của núi Đông đánh. Có thật không, chẳng phải núi Đông nhiều năm rồi không có thu học trò hay sao!”

Tại đại sảnh của núi Bắc tông môn Nguyên Thanh, ở dưới kia đang có một người đang nói. Người này có tướng mạo kỳ quặc, trên đầu có một nhúm tóc chỉa lên, hai mang tai cũng như vậy.

Trước mặt hắn chính là hai cái tên vừa bị Cao Phong đánh lúc nãy, bây giờ hình như đang báo cáo lại đầu đuôi mọi việc cho người trước mặt.

“Ta không nói sai đâu, giám sự ngài hãy làm chủ cho bọn ta!”

“Hai ngươi vừa nói tên đó là tên sở hữu sinh mệnh Thạch Thanh và là học trò của Phạm Bá đang được đồn gần đây sao!”

Bỗng từ phía bên trong vách tường, có một người nữa đang vén rèm đi ra, trên miệng khẽ nói. Người này có khuôn mặt anh tú, vô cùng điển trai khi sở có nước da mơn mởn.

Hắn ta đi ra liền thu hút ánh nhìn của mấy tên đang ở phía trước, chúng lập tức nghiêng đầu về phía hắn ta.

“Đúng vậy thưa cậu chủ! Chính là hắn đó!” Tên nhỏ hơn trong hai tên nói.

Nghe như thế người thanh niên vừa bước ra chỉ hừ kinh bỉ một cái lại quay sang nhìn về phía người đàn ông ba chỏm kia. Người đàn ông thấy thế thì trên miệng liền nói.

“Các ngươi bị một tên sở hữu sinh mệnh tệ như thế đánh bại, còn về đây kêu ca. Không biết đây là đem nhục về cho núi Bắc hay sao. Người đâu, mau mang ra kia đánh ba mươi roi, cho đi trực nhà xí một tháng!”

Người đàn ông có mái tóc kỳ lạ vừa nói, vừa nhìn qua ánh mắt của người thanh niên vừa mới từ bên trong đi ra. Trong ánh mắt ông ta, có vẻ như muốn người thanh niên này xác nhận cho mình.

Mà người thanh niên trẻ kia gật đầu một cái thì người đàn ông ba chỏm này mới tằng hắng mấy tiếng hô lên.

“Thi hành!”

Mặc cho hai tên phía dưới có kêu ngào van xin, chúng vẫn bị hai người bước vào từ cửa lớn lôi đi. Tiếp theo lại nghe bên ngoài vọng vào tiếng bịch bịch của roi lớn quất vào mông.