Loạn Thế Cường Sinh

Chương 49: Mùa Đông



Chương 49: Mùa Đông

Một lát sau thì chuyện này cũng dần đi vào hồi kết, náo động ở bên ngoài truyền vào đã biến mất, để lại không gian nơi đây yên tĩnh như chưa có chuyện gì.

Lúc này lại thấy người đàn ông ba chỏm được xưng là giám sự kia nhìn qua người thanh niên trẻ tuổi gần đó, trên ánh mắt lộ ra nét sợ sệt giống như là có chuyện muốn nói.

“Sao, ông muốn nói gì?” Người thanh niên trẻ tuổi của lên tiếng.

Hẳn là hắn ta cũng nhìn thấy ánh mắt muốn nói của vị giám sự này, cho nên mới hừ nhẹ một cái rồi lên tiếng hỏi. Hắn ta hỏi xong, lại đi đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống, đưa một chân bắt chéo qua chân kia.

Người thanh niên trẻ tuổi vừa ngồi xuống, lập tức có một người phụ nữ khác liền dâng trà tới trước mặt.

“Thưa cậu chủ, chúng ta có cần...” Vị giám sự bắt đầu nói.

“Cần ra tay với tên kia đúng không? Bỏ đi, rãnh thì lo mà làm chuyện quan trọng khác, ta chẳng hơi đâu mà lo về một tên phế vật Thạch Thanh làm gì!” Thanh niên trẻ tuổi cầm tách trà thổi thổi đáp lại.

“Nhưng mà hình như hắn...” Vị giám sự ba chỏm mấp máy môi lên tiếng.

Chưa nghe xong câu nói, người thanh niên trẻ tuổi đã đặt tách trà trong tay xuống, đưa ánh mắt sắc lẹm liếc qua. Ánh mắt vừa thoáng một cái, đã làm cho vị giám sự kia trở nên ngập ngừng.

“Đã là Thạch Thanh thì mãi vẫn là Thạch Thanh mà thôi. Thiên địa này luôn có quy luật đào thải của nó. Chẳng cần ta phải ra tay thì với sinh mệnh phế vật như vậy, tên đó cũng sẽ tự động bị dòng đời này bài xích!” Hắn ta nói.

“Cậu chủ nói phải. Già ta nhất thời hồ đồ, mong cậu chủ đừng trách!” Giám sự ba chỏm nghe xong thì cười cười, điệu bộ vô cùng kiêng dè.

“Bỏ đi, ngươi lo mà quản lý lại cho tốt công văn chất đống kìa. Ngươi có thấy cha ta ở đâu không.”

Thanh niên trẻ trung kia nói, vừa nói hắn vừa phất ống tay áo, lập tức có thêm một người mang thêm một cái áo khoác ngoài mà đưa cho hắn.

Hắn đảo chân bước đi khỏi nơi đây, hướng về phía mặt sân phía trước.

“Ngài Hữu Đạt vừa nãy đi tới đại sảnh rồi ạ!” Có người gần đó đáp.



“Vậy sao?” Thanh niên trẻ trung kia quay đầu, bỗng thấy hắn hét lớn. “Đinh Hạo, Đinh Hạo đâu, bảo hắn đi với ta!”

Vừa nói xong câu này, bỗng nhiên đám người gần đó nháo nhào cả lên, lập tức từ bên trong có một thanh niên to con đi ra.

Bóng người thanh niên trẻ tuổi này rời đi, chỉ chốc lát đa đi ra phía bên ngoài. Sau đó hắn đợi thêm một người khác tới, liền hóa thân thành một luồng sáng mà bay v·út lên không trung, thân ảnh biến mất sau tầng mây.

. . .

Thêm một tháng thời gian trôi qua, thời tiết bây giờ đã thật sự bước vào đầu mùa đông. Ngoài kia khắp nơi đều đã xuất hiện tuyết trắng, từng đóa hoa tuyết nhẹ nhàng vương trên mái tóc, cứ như là không nỡ rời xa nhân gian.

Mà căn nhà quen thuộc của Cao Phong trên núi Đông cũng vậy, bên trên mái nhà cũng đã phủ đầy tuyết. Những cột tuyết dài từ bên chạy dọc hiên nhà đang đong đưa qua lại, chẳng biết khi nào sẽ rơi xuống.

Cao Phong ngồi xếp bằng trong phòng, xung quanh hắn có lớp ánh sáng mờ lưu chuyển từ đầu xuống chân. Hai mắt hắn nhắm chặt, từng tia sáng nhè nhẹ từ mí mắt lọt ra bên ngoài.

Cơ thể hắn có chút gầy đi, bởi vì thời gian này hắn quá chuyên tâm tu luyện, đến nỗi việc đi thăm Phạm Bá hắn cũng rút ngắn lại vài lần.

Trong một tháng vừa qua, ngoài việc ra ngoài làm các việc cá nhân thì gần như hầu hết thời gian này, Cao Phong chỉ chăm chú tới việc tu đạo nhập khí. Hắn đang gấp rút để gia tăng tu vi, muốn nhanh chóng bước vào tiểu cảnh Cường Thể.

Bởi vì có một thứ làm hắn rất hứng thú khi bước vào cảnh giới này, đó là sẽ học được phép phi hành, có nghĩa là bay như chim trên bầu trời.

Tiểu cảnh Cường Thể, một bước đột phá khi tiến giai từ Rèn Thể mà lên.

Nếu như ở Rèn Thể chỉ đơn thuần là dùng sinh khí đồi bắp nhục thân, rèn luyện gân cốt, tạo thành nền tảng vững chắc cho cường giả. Thì ở cảnh giới Cường Thể, sẽ là một bước tiến lớn của cường giả trong việc tu luyện.

Từ nền tảng của cảnh giới trước, họ sẽ bắt đầu quá trình cường đại bản thân lên, tối ưu sinh lực, dùng nó để xây thành đắp lũy, gia trì để cấu trúc lại thân thể.

Khi đạt tới cảnh giới này, sức chiến đấu cũng như khả năng vận dụng thần lực của cường giả sẽ tăng đáng kể, cũng là chân chính bước lên con đường của thế lực siêu phàm.

Mà đại biểu cho khả năng đó chính là khả năng dùng phi thân thuật, trực tiếp khiến cơ thể bay lên trời.



Cũng vì việc này mà khoảng thời gian vừa qua, Cao Phong mất ăn mất ngủ, hắn hết luyện tập với Hoàng Tuyền thì lại tự tạo nhân ảnh trong Thái Hư Hóa cảnh mà tu luyện.

Không chỉ vậy, hắn còn luyện cái bộ Thái Hư công kia, lấy sinh khí làm vật dẫn, hình như sắp luyện xong tầng thứ hai luôn rồi.

“Cao Phong, đừng luyện nữa, ngươi đang gặp trở ngại rồi đó. Cứ tiếp tục cũng không luyện xong Thái Hư tầng hai đâu!” Giọng Thiết Thiết ở một bên vang lên.

Nó thấy thân thể của Cao Phong càng ngày càng suy nhược, nhưng mà tu vi thì lại không gia tăng bao nhiêu cho nên rất lo lắng.

Nó hiểu rằng Cao Phong đạt bị một cái đó là quá vội vàng tăng cường hấp thu nhưng cơ thể không theo kịp với lượng sinh khí đó, cho nên tu vi mới không tăng thêm là như vậy.

“Ta phải làm sao, chỉ một tháng nữa thôi, tại sao mãi vẫn chưa tạo ra thêm vết nứt nào khác!” Cao Phong có chút bực bội đáp lại.

Hắn dùng thần thức của mình, nhìn vào bên trong viên sinh mệnh đang lơ lửng giữa không gian hỗn độn kia. Viên sinh mệnh nhìn bề ngoài giống như một viên đá to tròn có lớp ngoài màu vàng, xung quanh nó còn có vô số những luồng sinh khí đang dao động.

Những luồng sinh khí này không ngừng được viên sinh mệnh hấp thu. Sinh khí len lỏi giữa những khe nứt trên lớp vỏ, dần dần đi vào bên trong.

Mà tại thời điểm của Cao Phong đang nhìn vào, hắn thấy được trên lớp vỏ viên sinh mệnh, có một mảng đang dần tách ra. Đó chính là biểu hiện của việc sắp đột phá từ Rèn Thể cảnh đi tới Cường Thể.

Nhưng mà sau mấy ngày quan sát, Cao Phong vẫn thấy cái mảng ở nơi đây cứ như bất động, không hề xuất hiện thêm vết nứt nào, điều này cho thấy Cao Phong vẫn chưa thể đột phá.

Để lên tới tiểu cảnh Cường Thể, hắn cần một mảng của phần vỏ bên ngoài này thực sự tách ra. Có như vậy mới có thể chân chính bước lên tiểu cảnh mới.

“Ta nói rồi, ngươi đang gặp chướng ngại mà thôi, cứ từ từ rồi tìm cách, ngươi nên tìm những người có cảnh giới cao để nhờ họ chỉ dẫn!” Thiết Thiệt có chút thở dài mà nói.

Nghe tới câu này, đột nhiên sắc mặt của Cao Phong liền thay đổi. Hắn thu những tầng hào quang quanh người lại, hai mắt dần mở, sau đó chống tay đứng dậy.

“Ngươi nói cũng đúng, có lẽ ta nên đi tới tìm Hoàng Tuyền để nhờ cô ta chỉ ra chỗ sai của mình!” Cao Phong nói, vừa nói vừa đưa tay lấy chiếc áo chống lạnh bên cạnh.

Thiết Thiệt vừa nghe Cao Phong nhắc tới Hoàng Tuyền thì trên mặt hớn hở hẳn ra, nó cũng nhanh chóng hóa thành luồng sáng mà bay vào túi trữ vật của Cao Phong.



Cả hai bước ra bên ngoài, vừa mới mở cửa thì một trận gió lạnh cuốn theo mưa tuyết đã ồ ạt lùa vào. Trận gió này này cực mạnh, chốc lát đã mang tất cả khí lạnh kéo vào phòng Cao Phong.

“Lạnh thật, còn lạnh hơn ở núi Cù Hin!” Cao Phong thầm nghĩ.

Hắn lấy ra một cây gỗ nhỏ gần đó, trên đầu cán có ba cái đinh được đóng vào chỉa ra bên ngoài. Đây là dụng cụ dọn tuyết, giúp xén bớt lớp tuyết dày kia.

Lớp tuyết này cũng không như bình thường, nó chất dày cao đến tận đầu gối. Điều làm nên bất thường là nếu không dọn thì nó sẽ nhanh chóng kết lại thành băng ngay.

Tới khi đó dù có dùng sinh lực cường đại đánh phá, thì với tốc độ tuyết rơi cả ngày thì Cao Phong có dùng tới cạn thần lực cũng chưa chắc dọn hết lớp tuyết kia.

Thế nên hắn mới quyết định lao động chân tay cho chắc.

Sau một hồi loay hoay, cuối cùng Cao Phong cũng dọn xong. Hắn không biết ở chỗ khác có vậy hay không mà nhà ở của hắn lại bị xảy ra tình trạng này.

Cao Phong cất cái cào dọn tuyết vào góc, xoay người đi ra phía bên ngoài. Vừa mới ra tới ngõ, đã trông thấy bóng dáng quen thuộc của ai đang từ xa đi tới, bên cạnh còn có thêm một người nào đang đội nón nữa.

“Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền!” Cao Phong gọi lớn.

Thì ra người trước mặt là Hoàng Tuyền, không hiểu cô ta đi đâu tới nơi này, chẳng biết có phải tìm Cao Phong hay không. Nhưng mà có điều lạ, lớp tuyết rơi trên đầu cô dường như không chạm tới được, chỉ vừa lại gần lập tức tan biến.

Cao Phong thấy có chút lạ nhưng lại chẳng để tâm, dù gì hắn cũng mới bước chân vào con đường cường giả, có quá nhiều chuyện hắn còn chưa hiểu hết. Ngay cả việc đột phá chướng ngại hắn còn định đi hỏi Hoàng Tuyền kia mà.

Hoàng Tuyền sau khi nghe tiếng Cao Phong thì nhận ra ngay, cô ta đi lại liền đứng trước mặt Cao Phong mà nói.

“Ngươi đi đâu vậy, ta đang định tới đây tìm ngươi!”

“Tìm học trò sao, học trò cũng định đi tìm người để hỏi một số việc!” Cao Phong có chút ngớ ra, hắn đáp lại. “Kia là ai vậy thưa cô!”

“Ngươi này là một người bạn đồng hương với ta, lần này ta đến đây tìm ngươi cũng có việc liên quan đến hắn!” Hoàng Tuyền vừa nói, vừa đưa ánh mắt nhìn về phía người kia.

“Liên quan tới người đó sao!” Cao Phong hỏi lại.

Hắn đưa ánh mắt nhìn qua bên đó, khẽ quan sát về người mà Hoàng Tuyền nói đến.