Loạn Thế Cường Sinh

Chương 50: Ra ngoài



Chương 50: Ra ngoài

Thoạt nhìn bên ngoài, có vẻ như đây là một người đàn ông trung niên. Nhưng mà không biết có thật sự vậy không vì trên mặt người này được quấn bằng một lớp vải kín, kéo lên hết sống mũi.

Người này mặc bộ quần áo màu đen hơi cũ, lại vác theo một thanh trường kiếm lớn bên tay. Trên đầu lại có đội nón, trông dáng vẻ vô cùng thần bí.

“Đi, để ta đưa ngươi tới!” Hoàng Tuyền đứng một bên lên tiếng.

Nói rồi hai người một trước một sau sải bước, đi đến gần nơi người lạ mặt kia đang đứng.

Thấy bọn họ tiến lại, người đang đứng kia cũng điều chỉnh lại tư thế mà nhìn tới. Hắn ta vẫn vác thanh trường kiếm bên tay, đưa mắt nhìn chằm chằm.

Vừa mới tới trước mặt người này, Cao Phong liền khom người xuống đưa tay ra chào hỏi, ấy vậy mà người kia vẫn bất động, vẫn giữ ánh mắt như chim cú nhìn chằm chằm vào hắn.

Việc này khiến cho Cao Phong có chút cảm giác không bình thường.

“Thuận Khải, đây là người mà ta đã nói, ngươi xem có thể mang nó ra ngoài một chuyến được không?” Hoàng Tuyền đứng bên cạnh Cao Phong, cô ta nói.

“Ra ngoài, đi đâu vậy thưa cô?” Cao Phong nghe vậy liền hỏi lại.

“Anh Khải đây có việc phải đi tới dãy núi ở phía Bắc, nhưng mà cần có một trợ thủ theo sau, cho nên ta đã giới thiệu ngươi cho anh ta!”

Vừa nói xong, đột nhiên người đằng trước được giới thiệu tên Thuận Khải liền đưa thanh kiếm trong tay lẫn vỏ đâm tới.

Thấy hành động này, Cao Phong giật mình một cái, lập tức thụt lùi về sau, dùng tay hất mũi kiếm ra. Cao Phong đưa mắt nhìn chằm chằm, trên mặt lộ vẻ cảnh giác cao độ.

Nhưng mà trái với những gì hắn tưởng, người đàn ông kia lại không có phản ứng gì. Hắn ta dùng thanh kiếm chọt chọt vào người Cao Phong, giống như đang dò xét qua một lượt.

Một lát sau, người này cũng thu thanh kiếm lại, mở miệng nói, âm giọng có chút đục đục giống như người lâu ngày chưa nói chuyện.

“Cũng được, căn cơ cũng tốt, phản xạ không tồi, quả như lời cô nói!”

Giọng nói người này cất lên liền làm cho người khác có cảm giác như đang nói chuyện với một ông lão, vừa trầm vừa đục. Hắn ta nói xong thì lại im lặng như chưa từng mở miệng.



Lúc này Cao Phong có chút thắc mắc, hắn không biết tại sao Hoàng Tuyền lại giới thiệu hắn cho người này, liệu có ích gì không. Nhưng mà sau một hồi suy tính, Cao Phong cũng nhận ra có điều tốt trong chuyện này.

Cái người trước mặt kia nhìn phong thái thì chắc không phải người bình thường, mà cảnh giới thế nào thì Cao Phong cũng chẳng thể nhìn ra, chỉ mơ hồ đoán cao hơn hắn rất nhiều.

Có thể khi đi với người này, Cao Phong sẽ nhờ ông ta chỉ điểm một chút, từ đó mà đột phá được chướng ngại.

Nghĩ như vậy Cao Phong nhanh chóng mở miệng, giọng điệu có phần kính cẩn hơn trước.

“Xin ngài chỉ bảo thêm!”

“Gọi ta là anh Khải!” Người áo đen vác thanh kiếm kia đáp lại.

Nói xong hắn ta xoay người, bước chân như lướt trên gió mà rời khỏi đây. Chỉ một lát đã đi ra vài chục trượng.

“Anh Khải sao, sao ông ta lại muốn xưng hô như thế?” Cao Phong thầm nghĩ.

Hắn lắc lắc cái đầu, tự cho rằng đây chỉ là sở thích hay gì đó. Người này bề ngoài kỳ quái như vậy, chắc cũng không dễ gì đoán được nội tâm bên trong, cho nên Cao Phong không cần nghĩ nhiều thêm nữa.

Cao Phong quay qua gật đầu chào Hoàng Tuyền một cái thì cũng vận sinh lực chạy theo, một mạch đã đuổi gần tới. Bóng dáng hai người thấp thoáng, cuối cùng mới hoàn toàn rời khỏi nơi này.

Hai người dùng thuyền bay xuống núi, chỉ chốc lát đã ra khỏi địa phận của tông môn Nguyên Thanh. Tiếp theo bọn họ men theo đường lớn mà đi bộ tiến về phía trước, đoán chừng là đang đi về phương Bắc.

Lúc này trời đã tới giữa trưa, mưa tuyết lúc sáng cũng đã tạnh hẳn, chỉ còn lại những cơn gió rét thổi qua, lạnh cắt da cắt thịt.

Cao Phong đi ở phía sau, hắn được người kia giao cho vác một bao tải lớn sau lưng, cũng vì vậy mà tốc độ có phần suy giảm. Hắn liên tục bị người tên Khải bỏ lại phía sau, không cách nào đi ngang hàng được.

Từ nãy tới giờ Cao Phong vẫn không biết rõ ý định của người này là gì, lúc trước có nghe Hoàng Tuyền nói qua là cần trợ thủ nhưng cũng chẳng nói rõ là cần vào mục đích gì hay sao.

“Thưa ngài... à không anh Khải, anh cho hỏi chúng ta đang đi đâu vậy?” Cao Phong bỗng nhiên lên tiếng.



“Đi tới ngọn núi phía Bắc?” Người đàn ông phía trước lên tiếng.

Hắn ta nói một cách từ từ, từng chữ đều mang nặng âm điệu trầm đục trong đó, bộ dáng có chút không muốn trả lời.

Nghe thấy điệu bộ như thế, Cao Phong cũng không hỏi thêm nữa, hắn nghĩ nếu đây là người quen với Hoàng Tuyền thì chắc bản thân khi đi với người này cũng không thể xảy ra chuyện gì được.

Mà khi nghe hắn nói muốn đi tới ngọn núi phía Bắc thì Cao Phong cũng đoán ra gì đó.

Hắn đã từng nghe Hoàng Tuyền kể lại, khu vực phía Tây này gồm có ba khu vực lớn được đặt theo vị trí của sinh mạch được gọi là Hạ Thổ, Vung Khang, và Trường Thương.

Trong đó tông môn Nguyên Thanh được đặt ở vùng trung tâm của vùng Vung Khang, xung quanh bốn bề đều là núi lớn. Vùng Vung Khang này tọa lạc có ba bốn tông môn lớn nhỏ gì đó, còn có các khu vực được dòng họ lớn trong vùng nắm giữ.

Dường như ngọn núi mà bọn họ nhắm đến nằm trong dãy Thất Lăng, một dãy núi dài chạy dọc ra biển theo hướng gió thổi từ trái qua phải của vùng Vung Khang.

Nếu đúng vậy thật gì khả năng bọn họ phải đi một quãng đường xa đến không tưởng, có thể đến cuối ngày hôm nay cũng chẳng thể tới được.

Cao Phong đoán già đoán non, không dám kết luận chắc chắc, hắn định dùng thần thức để nói chuyện với Thiết Thiệt nhưng nghĩ lại thôi, cứ đi theo người phía trước xem sao.

Nhưng mà nghĩ cũng lạ, tại sao đường xa như vậy mà người phía trước không dùng bảo vật phi hành hay gì tương tự để đi cho nhanh, sao lại chọn cách đi bộ.

Cao Phong nghĩ mãi chẳng ra, thôi thì hắn chỉ biết gia tăng thêm tốc độ của chân, đi tới đâu hay tới đó.

Trãi qua thêm hơn hai canh giờ nữa, sau khi băng đèo vượt suối, cuối cùng hai người cũng đi tới trước một tòa thành lớn, trước cổng thành đề mấy chữ lớn Lương An.

Suốt quãng đường từ lúc rời khỏi tông môn Nguyên Thanh tới nay, hai người vẫn không nói thêm câu nào. Cao Phong cũng vậy, hắn cũng chẳng thèm để ý nhiều về người đi trước, bởi vì thứ thu hút hắn chính là khung cảnh sầm uất hai bên.

Đây là lần đầu tiên Cao Phong đi đến nơi đông người như thế này, so với thị trấn nhỏ lúc trước, chắc chỉ bằng một góc là cùng. Nhìn đi đâu cũng thấy vô số gian hàng lớn nhỏ, bày trí đủ mọi loại hàng hóa.

Cảnh tượng này khiến người như Cao Phong vô cùng thích thú, hắn không nhịn được mà dùng cả thần thức để nhìn hết chỗ này tới chỗ khác.

“Nhìn đủ chưa, chúng ta đi!”

Bỗng đang tập trung thì người đằng trước cất giọng, tiếng nói của ông ta vang lên đột ngột làm Cao Phong giật mình nhìn tới. Hắn chẳng biết người này làm sao biết hắn đang nhìn tứ phía, lại lên tiếng nói như vậy.



“Đúng thật là người kỳ lạ!” Cao Phong thầm nhận định trong lòng.

Bọn họ lại tiếp tục đi tiếp mà không dừng lại, mất thêm một khoảng thời gian mới xuyên qua thành trì lớn này.

Mà dư âm của nó để lại vẫn khiến Cao Phong có chút tiếc nuối, dù sao cũng là lần đầu hắn được thấy hơi đẹp đẽ như thế.

Nhưng mà hình như ngọn núi mà bọn họ muốn tới vẫn còn cách nơi này khá xa. Từ phía cổng phía ra của thành Lương An nhìn tới, chỉ thấy thấp thoáng đỉnh núi khuất sau tầm mây ngay phía chân trời.

Cao Phong đưa mắt nhìn đỉnh núi nhỏ trắng xóa kia, hắn cũng sớm nhận ra một việc, đó chính là ánh chiều đã dần dần phủ xuống.

“Anh Khải, trời sắp tối rồi. Ta không vào trong thành hay sao?” Cao Phong cất giọng nói.

“Đi tiếp!” Người trước mặt khẽ đáp.

Hắn ta nói xong thì sửa lại cái nón trên đầu bị lệch, lại kéo cao lớp vải che trước mặt lên hết sống mũi, bước chân tiếp tục đi về trước.

Khi thấy hình ảnh này, Cao Phong tỏ ra chưng hửng chẳng biết nói sao. Hắn vừa rồi còn nghĩ bóng tối có thể ngăn cản bước chân của người này, ấy vậy mà chẳng thể.

Hắn không phải sợ trời tối, chỉ là sợ mưa tuyết hoặc là có thú vật kỳ lạ nào đó. Bởi vì chỉ vừa mới tháng trước, hắn đã gặp qua mấy sinh vật trong hang động băng vô cùng đáng sợ.

Cho nên dù thế nào thì Cao Phong cũng có chút dè chừng trong lòng, hắn không muốn phải đối mặt thêm lần nữa.

Nhưng mà người này đã nói thế thì hắn chẳng biết làm gì hơn, cứ đi theo tiếp vậy. Có lẽ phía trước cũng không có thứ gì đáng sợ, nếu có thì người tên Khải kia đã không bước nhanh tới vậy rồi.

Ánh chiều dần phủ xuống trần thế, ánh sáng ban ngày dần được thu dọn, nhường chỗ lại cho màn đêm cai trị mảnh không gian.

Quả thật như Cao Phong đã tính, chỉ mới đi thêm một khoảng thì bóng tối đã phủ kín con đường. Màn đêm như một tấm chăn lớn, trãi dài lên mọi ngóc ngách của thiên địa.

“Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối là đây!” Cao Phong thầm nhớ đến câu tục ngữ dân gian trong bụng.

Hắn cũng biết rằng vào mùa này trời tối cực nhanh, mà đây lại là thời điểm để các loài sinh vật ra sức hoành hành, thế mà người trước kia vẫn cứ mò mẫm bước đi, đúng là có chút bất thường.

“Dừng lại!”