Đột nhiên người đi đằng trước lên tiếng, hắn ta nói xong liền đưa tay lấy túi đồ sau lưng ném xuống đất cái bịch. Tiếp sau đó liền từ túi đồ mà lôi ra vô số dụng cụ dành cho người đi rừng.
Động tác của Thuận Khải vô cùng mau lẹ, hai tay thoăn thoắt cứ như ánh chớp lướt qua. Chỉ một lát đã thấy bày trí ra đất một cái kiềng ba chân kèm theo mấy khúc củi lớn, đặt trên đó còn có một cái ấm nước.
Cao Phong thấy vậy thì cũng không nói gì, mắt hắn có chút nhíu lại cũng dừng chân mà để đồ xuống đất. Hắn thở dài một hơi ngập khói, đưa mắt đánh giá bao quát xung quanh.
Hiện tại bọn họ đang ở giữa một vùng trống trãi, nơi đây chẳng hiểu vì sao mà khắp nơi toàn đá là đá. Những tảng đá cao xếp chồng chi chít, cứ như nấm mọc sau mưa.
Chúng tạo thành một mê cung tự nhiên cho nơi đồng hoang hiu quạnh, khiến người ngoài nhìn vào, dù có người cũng chẳng thể nhận ra.
Như vậy cũng tốt, Cao Phong cùng người kia có thể ẩn lại nơi đây ít lâu. Những tảng đá này giúp cho gió không lùa vào được, chi ít có thể giúp Cao Phong thoải mái một chút khi không bị gió liên tục thổi vào mặt.
Sau một hồi loay hoay, Cao Phong cũng tiến lại một tảng đá gần đó mà tựa lưng vào. Tâm trạng hắn bây giờ có chút thoải mái, di chuyển cả ngày, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Hắn chẳng biết có phải Thuận Khải sở hữu thực lực cường đại, cho nên không cần ăn uống hay không, bởi vì suốt hành trình chẳng khi nào thấy anh ta mở miệng một lần, cứ như là hít không khí mà sống.
“Quả thật là hít không khí vẫn sống được, lúc trước Phạm Bá có nói!” Cao Phong thầm nghĩ.
Mà không chỉ thấy, khi quan sát từ phía sau, Cao Phong còn nhận ra người này còn luôn tỏa ra một lớp khí lực có phần mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều.
Hắn xoay qua, khẽ đưa cặp mắt sáng trong đêm nhìn qua mọi thứ một lược. Cao Phong thấy Thuận Khải bên này đang lấy từ túi ra vài khúc củi nhỏ, lại thấy hắn ta búng tay một cái, khúc cuổi nhanh chốc được phủ lên một lớp lửa hồng.
Ánh lửa mập mờ trong đêm giống như một quầng mặt trời nhỏ, đang mang lại sự sống cho muôn loài, giúp cho nó chống chịu lại cái rét ngoài kia.
Trong con mắt của Cao Phong lúc này, từng tia từng tia lửa nhỏ bùng cháy giống như là từng cánh hoa trong đêm. Chúng cùng một lúc mà bay lên, giống như muốn tô điểm thêm cho cái màn trời đen nghịt này.
Hai mắt Cao Phong lim dim lim dim một hồi, cuối cùng hắn cũng chìm vào giấc ngủ, hắn đã th·iếp đi mà chẳng còn biết gì.
Một lát sau, Cao Phong mới từ từ tỉnh dậy, bởi vì có con gì đó chui rút bên tay khiến hắn khó chịu mà trực giấc.
Hắn đang đảo mắt nhìn quanh một hồi, thấy cách chỗ hắn ngồi không xa, người tên Thuận Khải kia cũng đang tựa lưng vào một góc đá gần đó.
Hắn ta vẫn ôm khư khư thanh trường kiếm bên tay, dùng chiếc nón lá mà che phủ kín hết cả mặt.
Cao Phong đưa mắt ngắm nhìn, chẳng phát hiện ra điều gì bất thường. Hắn lại thấy ngay chỗ bếp lửa kia, hình như có vài mẫu thịt đang được gác trên đó.
“Chẳng phải không cần ăn hay sao?” Cao Phong nghĩ thầm.
Mùi thịt thơm trên bếp lửa hồng khiến Cao Phong có chút chú ý, hắn bị nó làm cho động tâm. Theo bản năng của cơ thể, nước bọt trong miệng cũng từ từ tuôn ra.
“Đói thì ăn đi!”
Bỗng có một tiếng nói vang lên, rõ ràng được phát ra từ miệng Thuận Khải.
Giọng nói này làm cho Cao Phong có chút bất ngờ, hắn cứ tưởng người này cũng giống hắn mà ngủ đi rồi, không ngờ vẫn còn chú ý.
Cao Phong nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn là cho người này có gì đó thật sự bí hiểm, quả nhiên không thể bằng mắt thường mà đánh giá hết được.
Hắn đi qua gần bếp lửa, lấy miếng thịt gác trên đó xuống cắn một cái, tất cả mỹ vị nhân gian bấy giờ còn chẳng ngon bằng miếng thịt khô này.
Cao Phong vừa ăn vừa tập trung quan sát, không biết liệu chuyến đi này có thật sự là có ích cho hắn hay không...
Khoảng thêm một canh giờ nữa trôi qua, lúc này trời vẫn còn tối như mực, gần như là không thấy được thứ gì. Bếp lửa bên cạnh cũng đã tắt, chỉ còn sót lại vài mẫu than hồng lâu lâu vẫn phực lên một chút rồi cũng tàn đi.
Ở bên này, Cao Phong đang ngồi một góc mà tĩnh tọa, hắn đang dùng thần thức để tu luyện cái bộ Thái Hư công. Tuy hiện giờ hắn đang gặp chướng ngại nhưng hắn vẫn muốn cùng bộ bí pháp này để gia tăng thực lực, đột phá cảnh giới.
Nhưng mà vẫn như cũ, mảnh vỏ của viên sinh mệnh trong người hắn vẫn không hề nhúc nhích, còn chưa nói đến việc có tách ra hay không.
Cao Phong có chút nhăn mặt, vẻ bực bội trong lòng giờ phút này không thể kìm chế được. Hắn đành mở mắt ra, thu chỉ tay lại, tựa lưng vào đá mà thở dài nhìn trời đêm.
“Ngươi không đột phá được sao!”
Bỗng lại có tiếng của Thuận Khải vang lên, nhưng mà cơ thể hắn vẫn không hề động đậy, giống như là tiếng nói phát ra từ hư không.
“Phải!” Cao Phong đáp.
“Học trò của Phạm Bá mà chỉ là sinh mệnh Thạch Thanh, làm người ta phải bất ngờ thật?” Thuận Khải nói.
“Ta không biết!” Cao Phong có chút hờ hững.
Hắn thở dài vài hơi, tại tựa lưng vào tảng đá mà nằm xuống.
“Không biết sao, không phải ngươi né tránh nó à!” Thuận Khải cười hừ.
“Tại sao!” Cao Phong cất giọng.
“Tại sao? Tại sao nhỉ?” Thuận Khải đột nhiên ngồi dậy. “Đứng dậy đi, chúng ta tiếp tục!”
Nói xong, Thuận Khải hất tay một cái, toàn bộ đồ đạc đều đồng dạng mà bay hết vào túi. Sau đó hắn ta lại vác túi lên lưng mà đi, bỏ lại Cao Phong cùng với khuôn mặt ngơ ngác ở phía sau.
“Ta... ta đi thật sao!” Cao Phong cất tiếng hỏi.
Thuận Khai không đáp.
Cao Phong thấy thế thì cắn răng cắn lợi thu dọn nhanh đồ đạc rồi đi tiếp. Bấy giờ hắn cũng hơi nghi ngờ có phải chuyến đi này có hơi vô bổ hay không.
Mò mẫm mà đi trong đêm tối, cảm giác này là thứ gì chứ. Nếu không phải Cao Phong đang dùng thần thức để theo dõi khí tức của người đằng trước thì hắn khó có thể bắt kịp được.
Đi thêm một khoảng lâu nữa, cuối cùng hình như cũng đã thành công tới nơi cần tới.
Bọn họ đi từ tối cho tới lúc trời bắt đầu hừng Đông, những tia sáng đầu ngày cũng đã bắt đầu xuất hiện.
Dưới cái sắc trời đó, hai người Cao Phong và Thuận Khải rốt cuộc cũng đã đi đến chân núi của dãy Thất Lăng. Từ dưới này nhìn lên, có thể lờ mờ thấy được vẻ hùng vĩ của dãy núi này.
Những đỉnh nhọn nhô lên vượt cả mây, từng cái đều giống như cây cột chống trời đang được dựng thẳng đứng.
Không chỉ có vậy. từ những khe rãnh giữa các dãy núi, gió lạnh thổi qua tạo nên những âm thanh lanh lảnh ghê rợn.
Âm thanh này khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến những oan hồn đã không may bỏ mình, tạo nên bầu không khí có phần ma quái.
“Chúng ta đi lên đó?” Cao Phong hỏi.
“Tiếp tục!” Thuận khải đáp.
Hai người lại tiếp tục một trước một sau, họ đang men theo một con đường nhỏ mà đi lên sườn núi.
Càng lên cao gió lạnh thổi càng dữ, nếu như không phải bọn họ là cường giả thì chắc chẳng có phàm nhân nào đủ sức để đi đến nơi này, quả thật khắc nghiệt.
Cao Phong không dám rời mắt khỏi lộ tuyến này chút nào, hắn sợ chỉ cần sơ xảy, bản thân có thể chệch khỏi đường đi ngay.
Một lát sau, cả hai người đi đến bên cạnh một hang động nhỏ, bên ngoài miệng hang phủ đầy rong rêu. Thuận Khải tiến tới, hắn dùng một tay vén bức màn rêu, tay còn lại ra hiệu cho Cao Phong.
Không chần chừ thêm, Thuận Khải bắt đầu đi vào, Cao Phong cũng nuốt nước bọt một cái cũng tiến vào bên trong, hắn có chút căng thẳng khi một lần nữa phải đi vô cái nơi chật hẹp thế này.
Con đường trong hang này tối đen chẳng khác gì đang đi giữa màn đêm, có điều ở trên đầu hắn có một đường gì đó phát sáng. Cao Phong biết rằng nhờ có thứ này mà Thuận Khải có thể xác định hướng đi được như vậy.
Nhưng mà tới giờ phút này, hắn vẫn chưa hình dung ra được ý định của Thuận Khải đang muốn làm gì.
“Cứ đi theo hắn đi Cao Phong, hình như ta sắp biết được hắn làm gì rồi!”
Đột nhiên bên trong đầu của Cao Phong vang lên tiếng nói nhỏ, rõ ràng đây là Thiết Thiệt đang truyền âm nói chuyện với hắn. Suốt đoạn đường từ tông môn tới giờ, đây là lần đầu tiên mà Thiết Thiệt chịu cất lời nói chuyện.
Cao Phong cũng không đáp lại, hắn vẫn cất bước đuổi theo Thuận Khải. Đi với hắn ta, cảm giác khiến cho Cao Phong có chút mơ hồ, tưởng rằng bản thân đang đi với người bình thường, chả có chút gì là một Thiên Sinh giả.
“Ta đang đi đâu?” Cao Phong cất tiếng hỏi.
Lúc này hắn thật sự đã rất khó chịu khi phải đi mà không biết rõ đích đến.
“Xuyên qua núi, đến tổ của Bạch Thố!” Thuận Khải khẽ đáp.
Bạch Thố hay còn được người dân trong vùng gọi là con quỷ trắng, hay hồn ma trong mưa tuyết. Chúng không chỉ có vẻ ngoài đáng sợ mà còn bởi đặc tính rất thích ăn c·ướp đồ của người đi lên núi.
Chúng rất dễ bị thu hút bởi những thứ đẹp đẽ, cho nên đã gây ra không biết bao nhiêu phiền phức cho người dân trong vùng.
Cao Phong vừa nghe thì có chút ngẩn ra, hắn không hiểu Thuận Khải muốn đến tổ của Bạch Thố làm gì, chẳng lẽ mà muốn săn bắt, vậy thì đâu cần phải đi đến tận đây?
Nhưng mà dường như còn điều gì đó bất thường, Cao Phong có thể khẽ cảm nhận điều đó qua địa hình ở đây. Càng đi vào trong, nhiệt độ hình như càng tăng thêm, bằng thần thức của mình, Cao Phong có thể dễ dàng nhận biết được.