Hắn còn tưởng rằng bởi vì đi gần Thuận Khải cho nên bị khí tức của hắn làm ảnh hưởng, nhưng mà không, điều này hoàn toàn là cảm giác thật.
“Tới rồi!” Thuận Khải bỗng nhiên lên tiếng.
Nói xong, hắn đưa tay vén tấm rong rêu phía trước, khai thông ra một khẽ nhỏ, đủ để một khe ánh sáng từ đâu lọt vào. Hắn chỉ tay tới trước, ý bảo Cao Phong đi tới tự mình nhìn xem.
Cao Phong khẽ gật đầu, đưa mắt quan sát qua khe hở, hắn thấy được một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.
“Nơi... nơi này là ở giữa lòng núi sao?” Cao Phong ngập ngừng.
Trước mặt hắn, xuất hiện một khoảng trống lớn không tưởng tượng nổi, nó có bề ngang rộng tầm cả ngàn trượng là ít, còn to hơn nhiều lần hang trong núi Hàn Du.
Nhìn từ trên xuống dưới, nơi này chẳng khác gì một cái lòng chảo khổng lồ được tạo ra giữa lòng núi.
Những mà điều kỳ lạ chính là bên trên vách đá ngoài kia, khắp nơi đều xuất hiện những cái lỗ to đều nhau. Chúng giống như một hệ thống, được trải đều từ dưới thấp cho tới lên cao, nơi nào cũng có vô số lỗ.
“Chẳng lẽ đây là?” Cao Phong thầm nói.
“Đúng, đó chính là hang Bạch Thố!”
Vừa nghe được câu này, Cao Phong lập tức trở nên sững sờ.
Thì ra cái hang mà hắn cùng Thuận Khải đi ngoài vào chính là một trong những hang của Bạch Thố. Bọn Bạch Thố này có tập tính sống trong hang, cho nên bọn chúng đào những lỗ này để tiện cho việc di chuyển.
Có điều, Cao Phong cũng không nghĩ tới là số lượng ở đây lại nhiều tới vậy.
Chúng đào xuyên cả lòng núi, tập trung lại nơi này, tạo thành một quần thể bầy đàn khổng lồ.
Cao Phong có chút căng thẳng, hắn trợn to mắt quan sát thật kỹ một hồi lâu. Cuối cùng mới quay mặt về phía Thuận Khải.
“Vậy giờ chúng ta làm gì?” Cao Phong lên tiếng.
“Ngươi có thấy cái hang nằm trên vách đá đối diện kia không?” Thuận Khải đáp lại, hắn đưa tay chỉ xuống dưới.
Vừa nghe xong câu này, Cao Phong cũng có chút hiếu kỳ, hắn lại tiếp tục đưa mắt quan sát.
Ở bên đó, ngay trên vách tường của tổ Bạch Thố, có một hang trong số chúng đang phát ra ánh sáng mờ ảo. Trước miệng hang này còn có cảnh tượng kỳ lạ, các luồng ánh sáng mờ mờ từ đâu cứ liên tục đi vào, giống như đang được thứ gì thu hút.
Cao Phong phóng thần thức về phía đó, chăm chú nhìn thêm một hồi. Hắn a lên một tiếng, khẳng định cho Thuận Khải biết hắn đã thấy thứ mà người kia nhắc tới.
“Thấy!” Cao Phong gật đầu.
“Vậy được, giờ ta nói thế này, ngươi hãy...”
Thuận Khải mở lời, hai bên giao tiếp bằng truyền âm thuật, không biết nói điều gì mà thấy nét mặt Cao Phong lại liên tục thay đổi.
Một lát sau, lại thấy chỗ bọn họ vừa đứng lúc này đã chẳng còn bóng dáng người nào, chỉ sót lại chút khí tức mờ nhạt.
Mà lúc này đột nhiên ở phía bên ngoài, ngay trung tâm của tổ Bạch Thố, có bóng dáng người nào vô cùng quen thuộc đang tiến lại gần.
Người này phủ kín từ đầu tới chân một màu đen tuyền, trên mặt còn được che bởi một lớp vải, kèm theo là chiếc nón trên đầu.
Trong tay cầm theo thanh trường kiếm, lúc nãy đã được đưa ra khỏi vỏ. Bóng dáng này chẳng ai ngoài Thuận Khải, hắn đang một mình nhẹ bước đi tới.
Thuận Khải cầm thanh trường kiếm trên tay, ngay sau đó đột nhiên cả người hắn xuất hiện từng lớp phù văn dày đặc. Những phù văn này nhanh chóng kết thành những vòng tròn xung quanh, tức thì lại tụ hội lên thanh trường kiếm.
Tiếp theo lại thấy hắn giơ thanh trường kiếm lên cao, ánh mắt hiện lên một ý niệm, thanh kiếm từ tay nhanh chóng đâm xuống đất.
“Ầm”
Thanh kiếm vừa đâm xuống thì tại chỗ đó, một cỗ xung lực cực lớn liền ngay lập tức bắn vọt ra bốn phía. Lớp khí lực này giống như làn sóng dữ, lan tràn xa tứ phương, cuốn văng tất cả vật cản trên đường đi.
Tiếp ngay sau, lại nghe từ đâu có tiếng động dồn dập vang đến, giống như là tiếng bước chân của một đội quân lại gần. Trong hang động tối om, hàng trăm đôi mắt đỏ ngầu từ từ hiện ra, chúng chính là một bầy Bạch Thố đang tụ tập.
Bọn chúng bị dư chấn của Thuận Khải thu hút, sau đó liền đi theo âm thanh mà mò ra nơi này. Hàng ngàn con mắt đang nhìn về một chỗ, chúng đang dò xét từng cử chỉ của người đang x·âm p·hạm tổ của chúng.
Tức thì từ bên trong một cái hang gần đó, một con Bạch Thố khác lúc này mới từ từ đi ra bên ngoài. Nó có thân hình vạm vỡ, cao khoảng một trượng. Hai chân dưới ngắn nhưng hay tay thì cực to dài.
Bọn chúng có thân hình chẳng giống gì với loài thỏ, chỉ có khuôn mặt là có chút liên quan. Đặt biệt con vừa mới bước ra, sau lưng còn có một hàng gai băng nhọn hoắt chĩa ra.
Nhìn ánh mắt của các con khác dành cho nó, có thể đây chính là con đầu đàn.
Nó đi ra phía trước, đưa cặp mắt đầy sát ý nhìn về phía Thuận Khải, giống như đang rình rập con mồi. Bỗng thấy Thuận Khải khẽ nhếch chân, con Bạch Thố này lập tức hành động.
Nó hét lên một tiếng ngân dài, giống như là ra lệnh cho cả đàn chú ý. Tiếp sau đó, hàng chục hàng trăm con Bạch Thố ngay tại chỗ lập tức nhảy vọt xuống dưới.
Chúng nhằm hướng Thuận Khải đang đứng, nhất thời tất cả đều cùng một lượt xông lên.
Thuận Khải trông thấy hết điều này, trên mắt lộ một tia ý lạnh. Hắn giơ thanh kiếm lên cao, cắn vào ngón tay, lấy ra một giọt máu chà mạnh lên trên thanh trường kiếm.
Tức thì, thanh kiếm trên tay liền có biến đổi. Nó đang từ màu bạc bình thường chuyển thành một màu đỏ đậm như được đúc kết bằng tinh huyết của yêu vật, vô cùng tà dị.
Bầy Bạch Thố cũng trông thấy, nhưng chúng chẳng có vẻ gì muốn dừng lại. Con nào con nấy trên mặt đều lộ nét dữ dằn, giống như là muốn xâu xé cái người dám đến địa bàn của chúng gây sự ra hàng trăm mảnh.
Bọn chúng nhanh chóng vồ tới, tức thì đã phủ kín chỗ này, che lấp tới nỗi không còn thấy bóng dáng Thuận Khải ở đâu.
Bất chợt, từ trong mớ hỗn loạn đông nghẹt kia, lại có hàng chục tia sáng đỏ đậm trực tiếp xuyên qua đám Bạch Thố mà bắn mạnh ra bên ngoài.
“Ầm”
Ngay sau đó, chẳng biết chuyện gì mà ở giữa bầy Bạch Thố đang vây công, xuất hiện một vụ chấn động cực mạnh. Vụ chấn động này khiến cho rất nhiều con Bạch Thố b·ị đ·ánh bay lên tận trên không.
Những con Bạch Thố này toàn thân nát nhừ, loang lổ v·ết t·hương giống như bị hàng ngàn vết chém tạo thành.
Bọn chúng bay thẳng lên trời, tất cả đều phút chốc mà m·ất m·ạng.
Tại chỗ, đột nhiên có một thân ảnh áo đen đang đạp lên xác của những con Bạch Thố bị hất tung kia để mà nhảy lên. Đó chính là Thuận Khải.
Hắn đang cầm trong tay thanh trường kiếm màu đỏ, hai chân như gió mà nhảy lên hết con này đến con khác, chốc lát đã đi tới gần vách đá bên kia.
Con Bạch Thố đầu đàn thấy bầy đàn nó bị g·iết thì trở nên điên tiếc, nó hét rống lên một tiếng rõ to, huy động toàn bộ những con Bạch Thố còn lại ra sức truy đuổi kẻ gây ra tai họa cho bầy.
Chúng lợi dụng ưu điểm nhảy cao của mình, từng con từng con đều búng người lên độ cao hàng chục trượng. Một trong số chúng còn sắp tiếp cận được với Thuận Khải.
“Xoẹt xoẹt”
Một đường ánh kiếm lóe sáng, lập tức con Bạch Thố đó bị cắt đều làm hai phần bằng nhau rơi xuống dưới. Mà mấy con Bạch Thố khác cũng vậy, hễ tới gần thì đều động dạng bị rơi xuống.
Chỉ trong một cái chớp mắt, không biết có bao nhiêu đường kiếm đã được Thuận Khải thi triển. Thanh kiếm trong tay hắn liên tục tỏa ra thần uy, phù văn dày đặc tuôn trào, Thuận Khải chỉ cần một ít thời gian đã chia đều mười mấy con Bạch Thố thành tận hai mươi mấy cái xác.
Hắn không chút do dự, tiếp theo liền đạp lên xác bọn chúng mà phóng người nhảy vào một cái hang gần đó. Sau đó huy động thần lực toàn thân, chạy nhanh ra khỏi nơi này.
“Hừ, còn lại là nhờ ngươi!” Thuận Khãi nhìn ra sau thầm nghĩ.
Con Bạch Thố đầu đàn thấy bạn bè của nó bị g·iết thê thảm, ngay lập tức trở nên hung hãn tột độ, bộ lông màu trắng trên mình bỗng chốc trở thành màu đỏ đậm, nom cũng giống màu của thanh kiếm trên tay Thuận Khải.
Nó lao lên phía trước, hét lên một tiếng rồi đuổi theo. Theo sau nó, tất cả bọn Bạch Thố còn lại đều cùng nhau ra truy đuổi.
Một lúc sau, toàn bộ bọn Bạch Thố trong hang cuối cùng cũng đuổi ra hết bên ngoài. Chấn động liên hồi lúc này cũng hạ xuống, trả lại không gian yên tĩnh như ban đầu.
Bấy giờ Cao Phong mới từ từ đi ra, hắn từ nãy tới giờ vẫn ẩn nấp vào một cái hang rỗng gần đó quan sát.
Cảm thấy thời cơ đã tới, hắn lập tức hành động theo lời Thuận Khải đã chỉ dẫn.
Cao Phong cất bước chạy nhanh, sau một lát đã đi tới cái hang có những dòng ánh sáng mờ ảo bay vào, hắn từ từ bước nhẹ, dùng thần thức mà kiểm tra phía trước.
Hắn còn nhớ rất rõ lời Thuận Khải đã nói.
“Ngươi đi vào đó, sẽ thấy một chiếc hộp khác thường, bên trong có một viên đan lớn, đó là điều quan trọng. Ngoài ra còn có thứ gì bên trong thì cứ lấy hết đi.”
Nhưng mà có điều cái hang này hơi sâu, Cao Phong đi từ nãy tới giờ vẫn chưa thấy điểm cuối chỗ nào.
Hắn từ từ mò mẫm, dùng thần thức quan sát những dòng khí nhiều màu đang lưu chuyển kia, chúng bây giờ giống như người dẫn đường cho hắn để đi vào nơi đây.
Một lát sau, thần thức của Cao Phong đột nhiên xuất hiện cảm ứng. Trước mặt hắn lúc này, từng luồng ánh sáng nhiều màu đang tập trung tại một chỗ, chúng đi vào đó liền như ảo mà biến mất trong hư không.