Hắn vừa mới nghĩ xong, đột nhiên phát hiện bên hông xuất hiện động tĩnh. Từ chỗ đang đứng có một lớp sương mờ bên cạnh Cao Phong bay vọt ra, nhanh chóng kết lại thành hình tròn.
Đây chính là Thiết Thiệt, nhìn thấy nó đi ra ngoài, chắc hẳn nó cũng có chút hiếu kỳ với những thứ này.
Thiết Thiệt vừa mới chui ra, ngay lập tức liền chẳng quan tâm đang ở đâu mà mặc sức tung hoành. Nó vỗ vỗ hai cánh mà bay nhanh tới khắp nơi, đưa mũi mà ngửi ngửi qua mọi thứ.
“Không ngờ tên đó lại dám đến kho của Bạch Thố trộm đồ, liều mạng thật!” Thiết Thiệt nói, trên ánh mắt lộ rõ vẻ hưng phấn.
“Bọn chúng mạnh lắm sao!” Cao Phong nghe vậy có chút thắc mắc “Rõ ràng ta thấy Thuận Khải có thể dễ dàng đàn áp chúng mà!”
“Không mạnh nhưng nó dựa vào số đông, càng đánh càng tốn sinh lực. Tới một mức sẽ không thể chống đỡ nổi!” Thiết Thiệt vừa nói, vừa đảo mắt xem xét qua mọi thứ.
Trong hang Bạch Thố, có rất nhiều đồ vật được xếp chồng lên nhau, tạo thành từng đống nhiều vô số kể. Chúng đều là báu vật quý giá của những thương nhân xấu số đi qua đây, cuối cùng bị Bạch Thố chiếm lấy.
Mà cái thứ được Thuận Khải giao cho Cao Phong cũng vậy, đó cũng là đồ vật quan trọng của một dòng họ lớn trong vùng này.
Người của bọn họ khi đi qua dãy núi Thất Lăng, bị bọn Bạch Thố c·ướp mất cho nên họ mới nhờ Thuận Khải đi lấy về.
Đổi lại, họ sẽ trả công bằng một thứ khác có giá trị đối với cường giả. Nhưng mà thứ này là gì thì Thuận Khải lại không nói.
Khi nhìn thấy những đồ vật giá trị cao này, Thiết Thiệt có chút không giữ được bình tĩnh. Nó liên tục bay đến mọi nơi, thấy đồ nào giá trị liền tiện tay mà bỏ vào túi trữ vật của Cao Phong.
“Trời ơi, kim thạch, linh thảo, sách quý,... còn nữa, còn có một tấm bản đồ. Thứ này rất có lợi đây!” Thiệt Thiệt trầm trồ.
Nó nhanh tay gom gom hết một lượt nhưng cũng không đáng bao nhiêu so với tổng thể của nơi đây, quả thật quá nhiều. Có lẽ tất cả của cải trong vùng nếu như không tìm được ở đâu chỉ cần tới đây là sẽ thấy.
Cao Phong cười thầm một cái, hắn lắc lắc cái đầu rồi đảo mắt nhìn về hướng đang phát ra ánh sáng kia. Hắn đi về hướng có đó, nơi này chỗ nào cũng bị bụi bặm bám đầy.
Tại đó có một chiếc hộp nhỏ, Cao Phong cầm thứ đó lên xem. Hắn đưa tay lau qua lớp bụi dày bám trên đó rồi mới bắt đầu mở chiếc hộp. Nắp hộp vừa mới được hé thì đã có một luồng sáng chói mắt từ bên trong chiếu ra.
Cao Phong chỉ mới nhìn thoáng qua, đã thấy bên trong có một viên gì đó màu cam trong suốt, liên tục tỏa ra những ánh sáng lạ thường.
Nhưng mà hắn cũng không có bận tâm nhiều, ngay sau đó liền đưa chiếc hộp vào trong túi trữ vật.
“Đi thôi Thiết Thiệt, không nhanh thì không giúp được Thuận Khải!” Cao Phong mở miệng nói.
“Ta biết rồi, đợi một chút!” Thiết Thiệt đáp lại.
Nó vẫn nhanh tay tranh thủ lấy vô số những vật liệu còn lại, bởi vì những đồ này nếu như không phải tự nhiên có được thì muốn lấy cũng phải tốn rất nhiều nguyên liệu để đổi.
Cho nên dại gì mà không lấy chứ, của vật từ trên trời rơi xuống mà!
Thiết Thiệt nghĩ nghĩ cười cười, nó càng nhanh chóng thu tay gom đồ nhiều hơn.
Lúc này Cao Phong cũng đi tới bên cạnh Thiết Thiệt, hắn trông thấy nó lấy vô số nguyên liệu thì trong đầu có chút thắc mắc, chợt miệng Cao Phong khẽ mở.
“Mà ta không hiểu, tại sao bọn Bạch Thố này gây hại như thế mà không có thế lực nào đứng ra thu phục!” Cao Phong lên tiếng “Chi ít thì nên dẹp luôn để trừ hại cho dân.”
“Ngươi hiểu sai rồi, tuy bọn chúng gây hại nhưng chỉ là cho người thường hoặc một số tu sĩ cấp thấp mà thôi!” Thiết Thiệt vừa nghe liền đáp.
“Vả lại cũng không thể diệt hết được, đây là sự cân bằng!”
Cao Phong nghe xong thì mặt bỗng lộ lên vầng hào quang, hắn như hiểu ra được chỗ đúng mà liên tục gật đầu.
Thêm một chút thời gian, Thiết Thiết đã lấy xong những thứ cần lấy, bấy giờ nó mới tiếp tục hóa thành làn sương mà bay vào túi của Cao Phong.
Hai người sau khi làm những việc cần làm, liền lập tức quay đầu chạy ra bên ngoài để nhanh chóng hội họp với Thuận Khải. Cao Phong không dám chần chừ, hắn dùng thần thức mà cảm nhận lớp khí tức ít ỏi còn sót lại trên đường vào đây, hòng từ đó là lần ra lối đi chính xác.
Bởi vì đường đi trong hang động này vô cùng ngoằn nghèo, còn có các lối đi thông với nhau. Hiện tại không còn những đường ánh sáng chỉ đường như lúc vào, cho nên chỉ có thể cảm nhận khí tức mà theo ra.
Cao Phong vừa vận thần lực chạy nhanh, vừa đưa mắt nhìn nhìn tứ phía. Chạy được một lát, cuối cùng phía trước cũng có thứ gì đó xuất hiện.
“Ánh sáng kia rồi!” Cao Phong thầm nghĩ.
Phía trước cách hắn không xa, từ thần thức có thể cảm thấy có vài tia sáng yếu ớt đang chiếu vào nơi này, hiển nhiên đây chính là lối ra bên ngoài mà Cao Phong đang tìm kiếm.
Hắn không dám chậm trễ, lập tức gia tăng thêm tốc độ, chạy một mạch băng qua bên vách núi bên kia.
“Ầm”
Đột nhiên chỉ còn cách lối ra tầm chục bước chân thì từ phía đằng sau, một âm thanh chấn động vang lên, kéo theo đó là vô số bụi bù phun thẳng tới trước mặt hắn.
Cao Phong thấy thế thì có chút kinh hãi, hắn không biết cái này là do thứ gì gây nên, lập tức dùng thần thức truy tìm.
Kết quả, hắn thấy bên trong lối hang động tối om kia, dường như có một sinh vật gì đó đang chạy nhanh về hướng này. Kích thước của sinh vật này phải lớn lắm, vì Cao Phong có thể cảm thấy chấn động lan tới ngày một mạnh và nhanh hơn.
“Gì vậy” Cao Phong lóe lên suy nghĩ bất an.
Hắn vừa quay đầu lại, chưa kịp định h·ình s·ự việc thì tức thì có một cái bóng đen khổng lồ lao nhanh về phía hắn. Cao Phong có chút hoảng hốt, vội vàng giơ hai tay lên chống đỡ.
“Ầm”
Cái bóng đen kia t·ấn c·ông Cao Phong, tốc độ cứ như là tên bắn, chốc lát đã v·a c·hạm. Ngay tức khắc, toàn thân Cao Phong b·ị đ·ánh văng, chấn động cực lớn khiến hắn bị bay ra bên ngoài.
Tuy đã vận sinh lực chống đỡ, nhưng vì chấn động này quá dữ dội cho nên sau đó cơ thể của hắn liền bị xung kích làm bay lên tận trên cao.
Hắn b·ị đ·ánh ra ngoài miệng hang, cơ thể nhất thời đang lơ lửng không trung.
Tức thì, ý thức Cao Phong vừa choàng tỉnh, liền xoay người điều chỉnh tư thế mà nhìn xuống. Hắn muốn xem thử thứ quái quỷ nào đã gây ra chuyện này.
Cao Phong dùng thần thức quan sát, vừa nhìn đã khiến hai mắt hắn tròn xoe, căng tới nỗi muốn lòi ra bên ngoài.
Ở dưới kia, xuất hiện trước mắt hắn chính là một bóng đen kì dị, vừa cao vừa to, trông chẳng khác gì một con hung thú. Nó từ từ bước ra khỏi lớp bụi đất, cũng dần hiện rõ thân phận thật sự.
“Một... một con Bạch Thố sao?” Cao Phong thốt lên.
Vẻ mặt hắn có chút hoang mang, khi mà cái sinh vật vừa hiện ra kia trông vẻ bề ngoài không khác gì hình dạng của loài Bạch Thố.
Nhưng mà nó lại có sự khác biệt quá lớn.
Nó sở hữu một thân hình tròn to vạm vỡ, cao phải cả hai trượng hoặc là hơn, trông không khác gì một quả bóng được đúc bằng thịt nguyên khối. Bộ lông nó có màu trắng nhưng bị vết dơ làm cho ố nâu vàng đều, lởm chởm chỗ nào cũng có vết bẩn.
“Đây... đây mà là một con Bạch Thố ư?” Cao Phong không dám khẳng định.
Thứ trước mặt hắn chẳng gì khác ngoài một con Bạch Thố, nhưng mà kích cỡ của nó quá khác biệt với giống loài rồi. Nó cao và béo hơn rất rất nhiều lần, còn từ miệng mà nhô ra hai chiếc răng nhọn hoắc.
Cao Phong thấy tình hình không ổn, vừa đáp xuống đất thì không suy nghĩ điều gì nữa, vội vàng nhắm thẳng một đường mà chạy khỏi nơi này.
Hắn bây giờ không muốn giao chiến với giống loài này, bởi vì đây đang là địa bàn của nó. Nếu có thể, hắn muốn dẫn nó ra ngoài, khi đó còn có thể cùng phối hợp với Thuận Khải.
Nhưng mà có điều trong lòng của Cao Phong cũng đang suy nghĩ miên man, hắn không biết bằng cách nào mà cái thứ kia có thể phát triển kinh khủng tới vậy.
“Ngươi nhìn xem, chẳng lẽ thứ kia có nhiệm vụ canh giữ kho của Bạch Thố sao. Vậy sao lúc nãy chúng ta vào lại không thấy!” Cao Phong khẽ dùng truyền âm thuật nói với Thiết Thiệt.
“Ta cũng không biết, có thể là như vậy!” Thiết Thiệt đáp “Nhưng mà điều ta quan tâm là thứ này tuy có thể hình khổng lồ nhưng sao tốc độ lại đáng sợ quá, vừa nãy nó t·ấn c·ông ngươi cứ như là mũi tên bắn tới!”
Cao Phong cùng Thiết Thiệt trao đổi vài câu, hắn cảm thấy tình hình hiện tại có chút không ổn, trong lòng trở nên nóng vội, gấp rút rời khỏi nơi này.
Ở một bên, con Bạch Thố to bự kia sau thấy khi thấy Cao Phong đáp đất liền chạy khỏi. Sắc mặt nó cũng trở nên tức giận, trông vô cùng hung dữ.
Mũi nó liên tục thở ra hơi khói, hai chân sau cào cào trên mặt đất, lập tức búng mạnh một cái liền đuổi theo Cao Phong. Trên miệng nó còn phóng ra những tia sáng màu xanh dương bắn về phía trước.
“Ầm”
Một tia năng lượng được bắn ra p·hát n·ổ ngay tại chỗ gần Cao Phong, khiến hắn trở nên kinh hãi. Hắn dùng thần thức quan sát, thấy được hung thú ở sau đang đuổi lại gần cho nên càng hoảng sợ hơn.
Tốc độ của yêu thú này nhanh cực kì, chẳng giống chút nào với vẻ bề ngoài. Hai chân nó búng mạnh lia lịa, nhanh tới nỗi sau thân nó còn xuất hiện một lớp khói dày đặc bốc lên.
Tình thế bây giờ phải nói mà vô cùng nguy cấp, nhưng mà Cao Phong cũng không còn lựa chọn nào khác. Hắn vẫn cắm đầu cắm cổ chạy thẳng, còn phải liên tục nhảy lên nhảy xuống để tránh né các công kích mà sinh vật kia gây nên.
“Cẩn thận Cao Phong!” Thiết Thiệt đột nhiên la lớn.