Lúc này bên ngoài dãy núi Thất Lăng, tuyết đã bắt đầu rơi trở lại, điều này khiến cho nhiệt độ nơi đây giảm đi nhanh chóng. Bầu trời mây mù che phủ, không gian như bị mưa tuyết tạo thành một vùng trắng xóa.
“Bịch bịch... bịch bịch...”
Ở dưới kia, có những tiếng động dồn dập phát ra liên tục, giống như cả một đại đội đang đi hành quân. Nhưng không phải, đây chỉ là một bầy Bạch Thố, chúng có số lượng gần cả ngàn con đang đuổi theo một thứ mà lao về phía trước.
Trong cơn mưa tuyết, có một người đang đứng ở ngay kia, trên tay còn cầm theo thanh kiếm đỏ chót. Người này đầu đội nón, phủ trên đó là lớp tuyết mỏng, trên người có vô số vết rách lởm chỏm, đây chính là Thuận Khải.
Thuận Khải đang bị bầy Bạch Thố bao vây, hàng ngàn con mắt đang dõi theo từng cử động của hắn. Hắn không di chuyển, đám Bạch Thố cũng chỉ đưa mắt nhìn theo chứ không dám làm gì.
Bỗng có một con trong số đó hăng máu nhảy về phía trước, xoẹt một cái, đã thấy nó bị chia ra làm hai phần. Nó bị Thuận Khải dùng thanh kiếm trên tay nhanh chóng kết liễu.
Mà không chỉ có mình nó, xung quanh chỗ Thuận Khải đang đứng cũng có mấy chục cái xác của Bạch Thố, đều chung số phận mà bị cắt đôi.
Lúc này mới hiểu tại sao đám Bạch Thố kia không dám liều mạng mà lao lên, ắc hẳn nó đánh hơi thấy mùi tử khí từ người Thuận Khải.
Thuận Khải đứng im tại chỗ, khắp người đều nồng nặng mùi sát khí dâng cao. Ánh mắt hắn không có lấy một chút thay đổi, hễ có con nào nhào lên thì đều bị hắn một kiếm g·iết c·hết.
Thấy hành động của hắn, bầy Bạch Thố xung quanh cũng trở nên cảnh giác hơn nhiều so với lúc nãy. Tuy mặt con nào con nấy cũng nhe răng múa mép nhưng không có con nào dám nhào lên.
Kể cả con Bạch Thố đầu đàn, nó vẫn đứng ở sau bầy đàn của nó mà đưa mắt theo dõi. Con này hình như có trí khôn cao hơn bọn khác, hình như nó đang chờ cho Thuận Khải cạn kiệt sinh lực rồi mới đi lên giao chiến.
Bạch Thố đầu đan bỗng hít vào một hơi hét vang, thông báo cho mấy con còn lại. Tuy nó không nói được nhưng nhìn ánh mắt cũng có thể hiểu ý tứ như là muốn nói: “Tất cả cùng xông lên, nhất định phải trả thù cho bầy đàn chúng ta!”
Ngay lập tức, đám Bạch Thố như được tiếp thêm sức mạnh. Chúng không còn biết sợ là gì nữa mà đâm đầu nhảy bổ lên, đưa hai chi trước tới tóm lấy người Thuận Khải.
Thuận Khải thấy hành động của bọn chúng, trên mặt vẫn không có gì khác biệt, ánh mắt lạnh như vô hồn nhìn thẳng.
Hắn hít một luồng khí có phần hơi lạnh vào phổi, nắm chặt thân kiếm mà từ từ huy động thần lực.
Lập tức quanh người hắn, từng lớp sóng năng lượng màu đỏ đậm xuất hiện. Chúng giống như thủy triều mà dâng cao, như núi lửa mà sôi trào, từ từ phủ xuống, lan tràn ra xung quanh.
Tất cả đều chuyển hóa thành phù văn mà tập hợp hết lên thanh trường kiếm màu đỏ, lúc này cũng không biết màu đỏ này là máu của Bạch Thố hay là sắc đỏ vốn có của thanh kiếm.
Thuận Khải phóng thần thức ra xa, dùng ánh mắt lạnh lẽo chờ đón bọn Bạch Thố lao tới.
Bọn Bạch Thố thấy trên người phía trước xuất hiện dị tượng thì vẫn không chùn bước, có vẻ còn muốn gia tăng thêm tốc lực để giải quyết nỗi phiền phức này.
“Âuuuuu húuuuu”
Đột nhiên từ phía đằng sau, ngay bên trong dãy núi Thất Lăng vang lên một tiếng rít to và dài tới đáng sợ. Tiếng rít này chẳng biết là bắt nguồn từ loài vật nào nhưng dường như có uy lực rất đáng sợ.
Bởi vì mấy con Bạch Thố đang lúc nhào lên t·ấn c·ông Thuận Khải, khi nghe tiếng này lập tức dừng lại hành động. Tất cả đều cùng một động tác mà quay đầu nhìn lại phía sau, trên mặt mỗi con còn như hiện ra nét sợ hãi.
“Ầm”
Tại chỗ phát ra tiếng hú, lại chẳng biết từ đâu xuất hiện thêm một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa nữa. Thấy rõ chỗ đó vừa mới có một nguồn năng lượng màu xanh dương bắn ra, làm phá hủy đi một vùng núi lớn.
Cơn chấn động này làm cho lớp tuyết trên núi bắt đầu bị lở, đổ dài theo vách mà tràn xuống chỗ Thuận Khải đang đứng.
Thuận Khải thấy vậy có chút bất ngờ, hắn lập tức cắm thanh kiếm xuống đất, huy động sinh lực tạo ra một cái màn màu đỏ bao bọc toàn thân. Việc này dùng để ngăn cản lớp tuyết kia làm ảnh hưởng đến hắn.
Mà ở một bên bọn Bạch Thố lại như chẳng có gì đáng lo, chúng dửng dưng mà đứng đó đón chờ lớp tuyết như lũ càn quét xuống.
Từ trong đám tuyết đang càn quét xuống đó, Thuận Khải có thể nhìn thấy thân ảnh của ai đang bay vọt từ đỉnh núi bay ra. Thân ảnh này dường như đang lướt trên lớp tuyết lỡ, một đường mà đi xuống nơi này.
“....”
“Cao Phong?” Thuận Khải có chút nghi hoặc.
Vừa xong, hắn liền phóng thần thức ra xa hơn, thử dò xét qua thân ảnh đang phi nhanh trên trận tuyết lở xuống đó. Quả nhiên thấy được, đó chính là Cao Phong.
Cao Phong đang lao như tên bắn từ trên lưng núi xuống, xung quanh hắn còn tỏa ra một lớp sinh khí dày đặc.
Hắn nhảy mạnh, dùng chân đạp lên những vật bị lớp tuyết kéo theo, hết cái này đến cái khác, từ đó mà thành công trượt xuống từ từ.
Sở dĩ hắn phải làm vậy là ở phía sau hắn lúc này, có thêm một sinh vật đang đuổi đến, đó chính là con Bạch Thố to béo kia. Tiếng thét lớn vừa rồi cũng chính là bắt nguồn từ đó.
Hơn nữa, bởi vì tiếng hét đó nên mới gây ra trận lở tuyết kinh khủng cỡ này.
Nó phi thân nhảy hết chỗ này đến chỗ khác, vẻ mặt giận giữ như muốn xé Cao Phong ra hàng trăm mảnh. Miệng nó không ngừng phun ra những cột năng lượng bắn thẳng, nhưng bởi vì đang di chuyển cho nên độ chính xác không cao, toàn bắn trật qua hai bên cạnh Cao Phong.
Nhưng cũng nhờ vậy mà Cao Phong mới có cơ hội để phi xuống dưới, nếu không nó mà bắn trúng, chắc hẳn hắn khó lòng thoát khỏi trận tuyết lở này rồi.
Một lúc lâu sau, trận tuyết lở cũng từ từ kết thúc, nó kéo theo vô số đất đá cùng cây cối, gây nên chấn động dữ dội cho phía nơi này.
Kỳ lạ là lúc này, đột nhiên ở dưới lớp tuyết dày kia lại có hàng trăm bóng đen đang nhảy lên khỏi mặt đất, hướng về một chỗ mà đồng loạt chạy tới.
Chúng chính là những con Bạch Thố đứng chịu lớp tuyết đi qua, giờ đây khi mọi việc kết thúc mới lần nữa trỗi dậy. Còn hành động chạy về một chỗ thì chẳng thể lý giải.
Từ con nhỏ nhất cho tới con lớn nhất là con đầu đàn đều cắm đầu nhìn về một hướng, hình như là chạy về hướng của con Bạch Thố béo đang đuổi theo Cao Phong.
Thuận Khải cũng dùng thần thức quan sát, trong mắt bỗng lóe lên ánh sáng bất chợt hiện lên, nỗi bất an trong lòng chợt dâng lên. Thấy mắt hắn nhíu lại, lúc này đã v·út thanh trường kiếm lên khỏi mặt đất.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Cao Phong đang chạy tới, biết chắc rằng hắn sẽ chạm trán với đám Bạch Thố cho nên trong lòng cũng có một dự định. Chợt thấy Thuận Khải, tra lại thanh kiếm vào vỏ, hơi hạ thấp trọng tâm một chút.
“Vút”
Bỗng vang lên một tiếng gió rít, thân ảnh của Thuận Khải liên phi băng băng tới chỗ của Cao Phong. Hắn bay nhanh tới nỗi sau lưng để lại rất nhiều tàn ảnh, chớp ẩn chớp hiện giống như đang dùng bí thuật phân thân.
Mà ở bên này, Cao Phong cũng đã thấy được bầy Bạch Thố đang về phía hắn với tốc độ cực kỳ nhanh.
Cao Phong cắn răng cắn lợi, hắn lúc này đã đi xuống chân núi cho nên tốc độ cũng đã không còn nhanh như trên vách núi nữa. Khi trông thấy cả đàn hung thú lao tới cực tốc thì trong mắt cũng tỏ ra chút e sợ.
Hắn lập tức lấy trường thương trong túi trữ vật ra, cầm nó định xông lên nghênh chiến. Nhưng mà số lượng ở đây quá đông, cộng thêm con Bạch Thố béo ở sau nữa, hắn sợ bản thân sẽ bị vây công tới c·hết.
Tình huống cực kỳ nguy cấp, Cao Phong nuốt một ngụm nước bọt rồi thở mạnh, hắn đang tìm cách nào để vượt qua đám này đi đến cạnh Thuận Khải. Lúc đó cả hai phối hợp, ít ra còn có thể đả bại đám bạch thố này.
Cao Phong đưa thần thức nhìn xung quanh, bỗng trong đầu hắn a lên một tiếng, khi mà phát hiện có điều kiện ở phía trước.
Lập tức không chậm trễ, Cao Phong liền vận thần lực chạy ngay đi tới đó. Hắn chạy tới trước một hòn đá to, thứ này đã bị tuyết lở kéo xuống.
Sau đó Cao Phong cầm trường thương bằng hai tay, chống đầu thương xuống cạnh tảng đá, dùng lực bẩy mà nhảy mạnh một cái đã bay v·út lên không.
Hắn vừa nhảy lên không là đám Bạch Thố liền ào tới, bọn chúng cũng nhảy theo nhưng rõ ràng không cao được như hắn.
Bởi vì Cao Phong vừa dùng thần lực, vừa dùng lực bẩy cho nên sức bậc của hắn rất cao và xa, có thể nhờ đó mà nhảy ra khỏi phạm vi của bầy Bạch Thố này.
Cao Phong đưa hai chân tiếp đất, lập tức phóng người chạy nhanh, nhanh tới độ mà bên tai hắn chẳng còn nghe âm thanh thì ngoài tiếng gió rít gào.
Mà đám Bạch Thố ở sau lưng sau khi thấy con mồi chạy khỏi thì cũng không chậm trễ liền đuổi theo. Bọn chúng con nào cũng xung mãn, vừa nhảy vừa phi tới như là s·óng t·hần đang ập về phía Cao Phong.
Một con trong số đó lao lên, định dùng tay mà tát từ trái qua trước mặt hắn. Nhưng mà đúng lúc này, trước mặt Cao Phong vẫn còn một thân ảnh khác bay ngược chiều bắn tới.
“Thuận Khải?” Cao Phong thầm nghĩ.
Hắn đưa mắt nhìn lại phía sau xem thử có phải Thuận Khải không thì trước mắt đã hiện ra một cảnh tượng kinh hoàng.
Khi mà bầy Bạch Thố kia tầm mấy chục con lao tới trước, bọn chúng liền bị Thuận Khải dùng kiếm chia đôi mỗi con ra thành ba phần.
Khác với lúc trước, lần này Thuận Khải vừa chém, tốc độ mỗi nhát kiếm nhanh tới nỗi chỉ thấy âm thanh cùng những v·ết m·áu bắn ra, không hề thấy được bóng dáng của người thi triển.