Nó liên tục tỏa ra thần năng kinh người, xung quanh giống như đang bị một loại hỏa diễm nhiều màu bao phủ.
Chúng như những đường pháp lực, liên tục công kích bắn phá vào một mảng bên ngoài lớp vỏ viên sinh mệnh, có lẽ đang muốn khơi ra vết nứt.
Cao Phong thấy thế, hắn liền tập trung thần thức mà vận lực, mượn sinh khí tại nơi đây để nhanh chóng phá lớp vỏ cứng kia ra.
Đột nhiên hắn động tâm một cái, chớp mắt đã thấy dường như cơ thể của mình đang đứng lơ lửng trong không gian viên sinh mệnh.
“Đây... đây là gì?” Cao Phong thầm nghĩ.
Hắn có chút lúng túng khi đây là lần đầu mà hắn đến nơi này. Mọi lần trước, hắn chỉ dùng thần thức mà nhìn vào viên sinh mệnh, cảm giác như từ trên miệng giếng mà nhìn xuống dưới, phải đến tận cùng thì có mới hiện ra.
Nhưng giờ đây, cả cơ thể của hắn cũng đã đi vào, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chính Cao Phong cũng không biết.
Hắn thấy cơ thể dường như vẫn giống như bên ngoài, mà trước mặt còn có một viên đá to tướng đang bị một tầng ánh sáng ngũ sắt bao bọc kia, chắc chắn đó là viên sinh mệnh.
Cao Phong có chút không rõ lắm, hắn không hiểu nhưng cũng đi tới phía trước xem sao.
Đi về phía thước, hắn càng lúc càng cảm thấy không thật, trong lòng dâng lên cảm giác lâng lâng rất khó tả. Hắn có chút không hiểu, nơi này cũng không phải là tâm thức, bởi vì tâm thức của hắn không hề xuất hiện cảnh tượng như vậy.
Không gian nơi đây nhìn thì giống một nơi hỗn độn nhiều hơn, mọi thứ đều phiêu phù bay bổng, không có thứ gì là cố định. Kể cả bản thân hắn lúc này cũng vậy, nhảy mạnh một cái đã bay lên tận trên cao.
Cao Phong nhảy lên viên sinh mệnh, hắn đi tới chỗ có một mảng lớp vỏ đang tách ra. Hắn đưa tay vào đó dùng lực kéo thử xem nó có phản ứng hay không.
Vừa chạm tay vào, đột nhiên bên trong có nhiều tia sáng màu vàng chói mắt bắn ra, nó khiến Cao Phong nửa lo lắng nửa vui mừng.
Lo lắng là thứ này có vẻ cứng hơn hắn tưởng, còn mừng là vừa rồi khi di chuyển lớp vỏ này, hắn cảm thấy trong người có một luồng sinh lực lớn đang trào dâng ra.
Bỗng hắn có một ý niệm hiện lên trong đầu, ý tưởng này bỗng xẹt ngang qua tâm trí hắn. Cao Phong đứng dậy giơ cánh tay lên cao, tâm trí khẽ niệm một cái, lập tức khí hỗn độn xung quanh tụ họp tại chỗ cánh tay.
“Một cái búa!” Cao Phong nghĩ.
Đúng, một cái búa, đó là thứ mà khí hỗn độn kia đang tụ lại thành hình. Chỉ một lát sau, một cái búa to tổ bố đã hiện ra trước mặt hắn, mà nó còn giống như một pháp khí của cường giả khi mà xung quanh còn được bao bọc bởi một màn ánh sáng xanh lục.
“Thật sự là có thể thành hình!” Cao Phong nhìn mà cảm thán.
Hắn vừa rồi chỉ đột nhiên nghĩ tới, không ngờ trở thành sự thật. Lập tức hắn không chần chờ thêm nữa, liền dang rộng chân thủ thể, cầm cái búa lớn nện mạnh vào cái mảng vỏ viên sinh mệnh kia.
“Boong... boong... boong...”
Tiếng búa ra chạm vào lớp vỏ vang lên âm thanh boong boong, nghe cứ như sắt thép v·a c·hạm, vô cùng đinh tai nhức óc.
Nhưng mà Cao Phong cũng không quan tâm lắm, hắn chỉ chú tâm nện búa, bởi vì mỗi lần nện xuống là một lần hắn lại cảm nhận được sinh lực đang trào ra.
“Nhanh hơn nữa..!” Cao Phong cắn chặt răng vận lực đập mạnh.
“Boong... boong... boong...”
Lúc này ở bên ngoài, trên vùng núi Thất Lăng, cuộc chiến của Thuận Khải và hai con Bạch Thố kia vẫn còn diễn ra quyết liệt.
Nhưng mà giờ đây Thuận Khải có vẻ yếu thế hơn một chút, bởi vì hắn liên tục chống đỡ hai con thú kia mà không có một giây phút nào để phục hồi.
Mà hai con Bạch Thố kia cũng lạ, những chiêu thức từ quyền cước cho tới cánh khống chế pháp lực, lại điêu luyện chẳng khác gì so với cường giả bình thường.
Chẳng biết từ đâu mà chúng học được kỹ thuật như vậy, chẳng lẽ là đã chiến đấu nhiều với cường giả đi qua đây?
Xung quanh cánh tay của Bạch Thố còn có một lớp thần lực dày đặc màu xanh phủ lên, giúp nó gia tăng lực công kích mạnh mẽ hơn rất nhiều. Chỉ cần để ý là thấy mặt đất chỗ nó đánh xuống, đất đá hay bất cứ thứ gì đều bị nó dễ dàng xới tung cả lên.
Thuận Khải thấy đòn đó thì liền nhảy vọt lên không, hắn liên tục huy động thần thức điều khiển phi kiếm công kích, kèm theo là thuật pháp của bản thân.
Bỗng con Bạch Thố ốm hơn đưa mắt nhìn qua một hướng, nó phát hiện thấy cơ thể Cao Phong đang có dị tượng lạ thì chăm chú quan sát hơn. Chẳng hiểu nó nghĩ gì mà lại hét lên, bỏ lại con Bạch Thố béo mà chỉ huy bầy đàn xông về hướng của Cao Phong.
“Hừ!” Thuận Khải hừ nhẹ trong miệng.
Tuy có chút chật vật nhưng rõ ràng hai con thú này cũng chỉ là thú bình thường, chưa tu luyện đến mức độ cao siêu. Cho nên Thuận Khải khi thấy bọn chúng tiền về phía Cao Phong, lập tức tung ra vô số đường kiếm khí bắn tới con Bạch Thố béo, còn bản thân thì phi thân lao nhanh về đó.
“Xoẹt”
Một đường kiếm khí màu đỏ bắn nhanh về những đám thú đang chạy về hướng của Cao Phong, tức thì con nào không kịp né thì đều chịu số phận bị cắt làm hai phần.
Con Bạch Thố đầu đàn vừa thấy mới đi tới phụ cận phạm vi gần Cao Phong, thấy được hình ảnh đồng loại bị g·iết thì lại tức giận đùng đùng, hai cái tai vểnh thẳng lên cao.
Nó hét lên một tiếng lớn, lập tức mấy con phía sau lao lên, còn bản thân nó thì lại nhảy tới chiến đấu với Thuận Khải.
Mà Thuận Khải thấy nó lao đến cũng không hiện ra biểu cảm gì, hắn đưa tay vận thần lực, chưởng ra một cái. Lập tức trước mặt hiện ra một biểu tượng phù quang hình tròn xoay chuyển, tiếp theo lại từ chỗ đó mà bắn ra một nguồn lực cực lớn bắn về hung thú kia.
“Ầm”
Một đường năng lượng màu đỏ thẫm này bắn xuống, trúng ngay chính diện Bạch Thố kia nhưng vẫn bị nó dùng tay chống đỡ. Kết quả, nó bị bị hất văng ra xa, cơ thể vẫn bị tổn thương nhưng không thể hạ được nó.
Bạch Thố đầu đàn b·ị đ·ánh văng, ngay lập tức Bạch Thố béo từ cách đó không xa lại lao tới. Lần này nó cố tình đánh tới chỗ Cao Phong vì dường như nó biết Thuận Khải bận tâm tới chỗ đó nhiều hơn.
Nó nhanh chóng nhảy phốc phốc lao thẳng về phía trước, thậm chí nhanh tới độ mà không quan tâm tới đồng loại xung quanh, cho nên đạp lên rất nhiều con Bạch Thố nhỏ.
Miệng nó bắt đầu tụ lực, có thể nhìn thấy có nhiều luồng sinh khí đang được thu về. Bỗng phụt một cái đã có một luồng năng lượng màu xanh quỷ dị bắn tới trước.
Luồng thần năng này chỉ cần nhìn sơ qua là đã có thể nhận diện được sức công phá, vô cùng kinh người. Xung quanh nó có lớp lớp năng lượng cuộn tròn đan xen vào nhau, càng bay càng nhanh.
“Ầm”
Công kích vọt tới trúng vào cái lớp cấm chế quanh người Cao Phong, lập tức trên cấm chế bắt đầu xuất hiện vết nứt nho nhỏ. Nó như dây truyền mà từ từ lao ra, chỉ một lát đã vỡ vụn.
Không ngờ rằng chỉ bằng một chiêu này mà đã có thể phá hủy đi lớp cấm chế kiên cố kia, việc mà mấy chục con Bạch Thố nhỏ đã làm nhưng không được. Đúng là thực lực của mấy con Bạch Thố này không thể xem thường.
Thấy lớp cấm chế quanh người Cao Phong bị phá, bọn Bạch Thố nhỏ lại điên cuồng mà nhào tới trước. Bọn chúng mắt đỏ ngầu như máu, hơi thở tràn ngập khí lạnh mà chủ động t·ấn c·ông.
“Xoẹt xoẹt xoẹt”
Đột nhiên có ba đường kiếm xoẹt ngang, cắt phăng đi đầu của mấy con Bạch Thố đang lao lên, kèm theo là lớp bụi mù xuất hiện phía trước. Tiếp theo từ trong lớp bụi mù, một cột sáng năng lượng bắn nhanh về phía đám Bạch Thố khiến cả đám nhất thời tản ra xung quanh.
Con Bạch Thố béo cũng nhìn thấy việc này nhưng nó lại không lao lên mà chỉ hét lớn chỉ huy đám còn lại. Từ vẻ mặt của nó, có thể chiêu thức vừa rồi đã tổn hao quá nhiều sinh lực, cho nên nhất thời không thể chiến đấu tiếp.
Bầy Bạch Thố nghe hiệu lệnh của nó, lúc này cả đám chia thành hai đường. Con Bạch Thố đầu đàn dẫn theo một đám nhỏ t·ấn c·ông Cao Phong, còn phần lớn còn lại đi công kích về phía Thuận Khải.
Thuận Khải có chút phiền muộn, không chần chờ thêm nữa mà bay lên tiêu diệt bầy Bạch Thố này. Phải biết rằng đám Bạch Thố này có quá nhiều, không biết hằng năm sinh sản bao nhiêu mà có thể nhiều cỡ này.
Sợ rằng số Bạch Thố ở đây còn nhiều hơn số người trong một thành trì của phàm nhân nữa.
Ngay lại lúc này, Thuận Khải cũng lo mà tiêu diệt đám Bạch Thố còn lại. Hiện tại sinh lực trong người hắn đã tổn hao rất nhiều, nhưng vì yêu thú cứ như sóng mà liên tục tràn lên cho nên hắn không có thì giờ mà nạp lại.
Hắn cầm thanh trường kiếm trong tay, lúc này màu đỏ đẫm trên đó cũng đã nhạt đi lúc trước rất nhiều.
Bỗng từ phía sau, con Bạch Thố béo lại tiến lên công kích Thuận Khải. Thuận Khải thấy vậy thất kinh, vội vàng bay lên trên không chống đỡ. Hắn đưa mắt nhìn về phía Cao Phong, đột nhiên thấy một cảnh tượng hãi hùng xảy ra.
Tại vị trí Cao Phong đang ngồi, ngay thời khắc mà bọn Bạch Thố ập tới đột nhiên trên trời có một tia sét bắn thẳng về phía hắn. Tiếng sét này gây ra t·iếng n·ổ to, nó đưa cả người Cao Phong bay lên không trung.
“Ầm”
Ánh sáng từ người Cao Phong phát ra dữ dội, chói lóa cả một vùng trời. Ngay sau đó, hai mắt Cao Phong cũng từ từ mở ra, nhìn bao quát mọi phía xung quanh.
Mà giờ đây, nhìn thấy thân thể của Cao Phong rất lạ, khắp người toàn là đường nét màu vàng đắp lên, còn có những tia sét lượn lờ bao quanh. Hai mắt của hắn cũng ẩn chứa sắc vàng kim trong đó, hiển nhiên đây chính là biểu hiện của việc đột phá cảnh giới Cường Thể.