Vẻ mặt Cao Phong bình tĩnh lạ thường, lúc này cơ thể đã hạ xuống bên dưới. Hắn đưa mắt phóng thần thức ra xa, âm thầm đánh giá tình hình hiện tại.
Tại đây, trước mặt hắn là đám Bạch Thố lúc này vẫn còn đang liên tục gầm gừ, lăm le chờ cơ hội. Bọn chúng thấy hiện tượng vừa rồi thì có chút kinh hãi nhưng không hề hoảng sợ, trái lại sát ý càng trở nên tăng cao.
Đám Bạch Thố điên cuồng lại lần nữa chọn cách lao tới t·ấn c·ông Cao Phong, dẫn đầu bầy này chính là con Bạch Thố đầu đàn.
Cao Phong không có một chút biểu cảm, đột nhiên hắn đưa tay vào túi trữ vật, niệm một cái liền lấy ra một cây thương dài màu bạc có ánh sáng bao quanh.
Tiếp đó, hắn vận thần lực trong tay rồi cũng lao lên, đưa mũi thương hướng về phía trước.
“Xoẹt”
Một đường ánh sáng màu bạc hiện ra giữa không trung, tức thì theo sau lại có thêm một tiếng xé gió. Ánh sáng này vừa tắt đi, lập tức đám Bạch Thố gần đó c·hết sạch.
Có thể thấy ngay sau bọn chúng, chính là bóng dáng của Cao Phong đang đứng. Hắn vừa rồi đã bắn người tung ra một đòn cực tốc, lúc này lại đưa mắt nhìn về phía con Bạch Thố đầu đàn.
Con Bạch Thố đầu đàn thấy vậy thì điên tiếc mà gào thét dữ dội, âm thanh vang vọng làm rung chuyển cây cối gần đây. Nó nhanh chóng phóng tới, đưa tay tát về trước mặt của Cao Phong.
Bỗng chớp mắt một cái, bóng con Bạch Thổ vừa lao tới thì Cao Phong đã vội nhảy trên không né đi. Hắn đưa thanh trường thương ra phía trước, dùng hai tay nắm chặt, khẽ sử dụng thần niệm mà thôi thúc sinh lực.
Lập tức ngay chỗ đó, hàng chục đường sinh khí màu vàng liên tục tu hội về thanh trường thương.
Tiếp theo chỉ thấy bên trong ánh mắt của Cao Phong hiện lên một tia quyết đoán, hắn cầm thanh trường thương được phủ một lớp hào khí vàng rực mà ném mạnh về phía trước.
“Vụt”
Tiếng xé gió ngay lập tức vang lên, thanh trường thương bay xuống bắn nhanh về phía con Bạch Thố đầu đàn. Trường thương bay quá nhanh, cứ như là tia chớp đánh xuống, nó khiến con Bạch Thố đầu đàn không kịp né tránh.
Kết quả nó bị thanh trường thương phủ đầy khí tức mãnh liệt đâm trúng, xuyên qua tận yết hầu, c·hết ngay tại chỗ.
Ngay khi con Bạch Thố này ngã xuống, lập tức đám bầy đàn của nó liền đưa ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Cao Phong. Thần sắc của bọn nó cũng này không còn hung hãn nữa, mà trở nên có vẻ ngơ ngác thất thần nhiều hơn.
Bọn chúng đều không còn gầm gừ, tất cả đều chung một bộ dáng mà cụp hai tai xuống.
Cao Phong cũng cảm nhận được điều này, hắn đi tới rút thanh trường thương đám cắm vào xác con Bạch Thố đầu đàn ra. Tiếp theo, hắn khẽ đưa ánh mắt lườm một cái về phía bọn Bạch Thố xung quanh.
Ánh mắt chớp động vừa đảo, lập tức đám Bạch Thố kia đã như hồn vía lên mây, sau đó bỏ chạy tán loạn.
Sau khi đám Bạch Thố nhỏ này chạy đi khỏi, lúc này Cao Phong cũng có chút thở dài. Vừa nãy là hắn đã dùng hết sinh lực trong người, tỏa ra khí cực mạnh mẽ để thị uy với chúng. May mà điều này có tác dụng, cuối cùng cũng dọa cho chúng nó bỏ chạy.
Mà lúc này, ánh mắt Cao Phong lại đảo qua bên phải, hắn thấy ở kia cuộc chiến của Thuận Khải cũng đã ngã ngũ. Nhưng mà có gì đó rất lạ, nó khiến đôi chân mày Cao Phong nhíu chặt lại mà quan sát.
Vừa rồi khi mà ánh mắt của hắn bất chợt nhìn qua, đột nhiên hắn thấy chiêu thức mà Thuận Khải thi triển rất lạ. Rõ ràng là con Bạch Thố béo kia tuy nó có chút bất ngờ khi mà đồng bọn bị g·iết nhưng nó vẫn giữ được sức mạnh vượt trội.
Thế mà chỉ sau một khắc, cái đầu trên cổ của nó lại đột ngột mà rớt xuống, chẳng hiểu chuyện gì. Chỉ có Cao Phong ở một bên mới thấy, ngay thời khắc nó bối rối, Thuận Khải đã tung ra một đường kiếm chém ngang.
Nhưng tốc độ của đòn này quá nhanh, rõ ràng còn nhanh hơn rất nhiều so với những gì mà Thuận Khải đã thể hiện. Điều này khiến cho Cao Phong có chút nghi ngờ, trong đầu hiện lên suy nghĩ miên mang.
“Chẳng lẽ..!”
Có điều, dù cho là kỳ lạ đi chăng nữa, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới Cao Phong, cho nên hắn cũng nhanh chóng dẹp suy nghĩ đó qua một bên mà đi tới.
Hắn bước vội tới chỗ Thuận Khải, vỗ túi trữ vật một cái, trong tay đã xuất hiện một hộp gỗ phát sáng.
“Đây có phải là thứ anh cần?” Cao Phong khẽ lên tiếng.
Đáp lại câu hỏi này của hắn, Thuận Khải chỉ khẽ liếc mắt qua rồi gật đầu. Hắn cũng đưa tay ra cầm lấy chiếc hộp, sau đó đưa xuống người. Lập tức chiếc hộp liền biến mất trong không gian.
“Đi!” Thuận Khải lên tiếng.
Nói rồi hắn tra thanh trường kiếm lại vào vỏ, lúc này thì thân kiếm cũng đã trở lại màu bạc bình thường, chẳng còn màu đỏ như ban nãy.
Sau khi g·iết xong hai con Bạch Thố này, đám Bạch Thố kia cũng đã rút hết khỏi nơi đây. Dám chắc là từ giờ bọn chúng sẽ ít dám t·ấn c·ông người dân qua lại hơn, bởi vì hai đầu tàu của bọn chúng cũng đã phải bỏ mạng.
Ở đây coi như đã xong việc, hai người Cao Phong cũng đã lập tức lên đường đi về tông môn Nguyên Thanh. Hiện tại đang là buổi ban trưa, bọn họ tranh thủ đi nhanh để về thành lúc trời chưa tối.
Bọn họ đi một lát là đã tới, lần này có vẻ đi nhanh hơn. Bởi vì Cao Phong vừa mới đột phá lên Cường Thể cảnh, cho nên tốc độ cùng với sinh lực vô cùng dồi dào.
Hắn đi một mạch mà chẳng còn thấy mệt mỏi, thậm chí có thể đuổi kịp tốc độ của Thuận Khải.
Hai người sau khi vào thành, họ ghé qua một cửa tiệm nhỏ để gọi vài món ăn, tiện thể tắm rửa một cái cho sạch v·ết m·áu trên người.
Cao Phong đang ngồi ăn rất bình thường, đột nhiên hắn nghe giọng Thuận Khải ở một bên cất lên.
“Sinh mệnh Thạch Thanh đột phá lên Cường Thể. Ngươi cảm thấy sao?”
Lời này vừa dứt, làm cho Cao Phong hơi có phần chú ý. Hắn cũng buông chén cơm trên tay mà trả lời ngắn gọn.
“Bình thường!”
Nói rồi Cao Phong lại ăn tiếp.
“Lần này ngươi đã giúp ta, ta cũng nên tặng ngươi một món quà nhỏ. Ở đây có một bộ công pháp và một bức thư.” Thuận Khải đặt hai thứ trên bàn, tiếp tục nói.
“Nhớ kỹ, khi nào về Nguyên Thanh tông thì mới mở công pháp ra xem, kèm theo giúp ta chuyển thứ này cho Hoàng Tuyền!”
Hắn nói xong lại đưa tay đẩy hai thứ vừa lấy ra về trước mặt của Cao Phong.
Cao Phong thấy hai thứ này, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi tò mò khi không biết công pháp mà Thuận Khải nói là gì. Nhưng mà người kia đã dặn hắn khi nào về mới xem thì chắc phải có lý do gì đó, cho nên hắn nghĩ nghe theo thì hơn.
“Anh không về đó sao!” Bỗng Cao Phong lên tiếng.
“Ta có việc, ngươi tự mình đi về. Nhớ đường chứ?” Thuận Khải nói, hắn vừa nói xong liền xoay người đứng dậy.
“Nhớ!” Cao Phong đáp.
“Vậy được, ta đi trước!”
Nói xong câu này, Thuận Khải cũng vác theo thanh kiếm bên tay mà rời đi. Bước chân hắn đi rất nhanh, chỉ chốc lát đã ra khỏi cửa, sau đó cũng biến mất trong biển người trên con đường.
Cao Phong đưa mắt dõi theo người này đi xa mới thôi, hắn lại đảo mắt nhìn hai vật trên bàn. Sau đó hắn cũng không có biểu cảm gì khác, lập tức đưa hai thứ đó vào bên trong túi trữ vật.
“Công pháp gì thế nhỉ!”
Hắn đảo mắt nhìn ra ngoài kia, nhìn đoàn người tấp nập chạy xuôi chạy ngược mà trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an.
. . .
Sau một đêm nghĩ lại ở thành Lương An lúc này Cao Phong đã không ngừng di chuyển theo đường cũ mà về tông môn Nguyên Thanh. Đoạn đường này hắn đi, may mắn là không có chướng ngại cũng không có mưa tuyết, cho nên tốc độ trở nên nhanh vô cùng.
Hắn đưa mắt nhìn về đằng xa, thấp thoáng đã thấy ngọn núi Nguyên Thanh ở phía trước, trên đỉnh núi còn có tầng mây mờ mờ.
Thấy được tông môn đã hiện ra trước mắt, Cao Phong càng trở nên háo hức hơn mà chạy nhanh. Hắn muốn nhanh chóng trở về để xem cái loại công pháp mà Thuận Khải đã tặng cho hắn.
Bước chân của Cao Phong càng lúc càng nhanh hơn, cho nên chỉ một lát sau, cuối cùng hắn cũng đã đi tới trước cửa của tông môn Nguyên Thanh.
Cao Phong không quên gật đầu chào hai người gác ở đây, sau đó cũng đi theo con đường quen thuộc mà về núi Đông của mình.
Việc đầu tiên hắn cần làm bây giờ là trao lại bức thư của Thuận Khải cho Hoàng Tuyền, sau đó mới về phòng nghiên cứu cái bộ công pháp kia.
Thật may là Hoàng Tuyền vẫn ở chỗ của cô, cho nên Cao Phong cũng dễ dàng đưa lại phong thư này. Trao thư xong thì hắn cũng trở về lại phòng, lập tức lôi cái công pháp kia ra xem.
Quyển công pháp này được đặt trong một ống tre được buộc chặt hai đầu, phải cũng tay để gỡ nắp đậy bằng gỗ ra. Bên trong là một xấp thẻ tre được kết lại với nhau, trên đó có khắc vô số ký tự có vẻ cổ, chính là nội dung của bộ công pháp.
“Huyền Minh thủ? Tên công pháp này là Huyền Minh thủ!” Cao Phong khẽ kêu lên. Giọng nói của hắn vô cùng ngập ngừng, ít nhiều thì trong lòng cũng có sự bất ngờ dâng lên.
Lúc này, đột nhiên bên cạnh hắn có một làn sương trắng bay ra, nhanh chóng kết lại thành hình. Từ trong làn sương đó, Thiết Thiệt bay nhào tới cánh tay của Cao Phong, nó liên đưa mắt nhìn chằm chằm về cuốn công pháp kia.
“Công pháp phẩm Lam sao? Không tệ!” Thiết Thiệt khẽ nói, nó đưa tay tới chộp lên trên công pháp tên Huyền Minh thủ để nhìn kĩ hơn.
Nó đưa tay rà lên từng ký tự được khắc trên những miếng gỗ, trong miệng còn lẩm nhẩm đọc theo. Thấy nó có biểu hiện như vậy, chắc hẳn cũng có hứng thú với bộ công pháp này.