“Công pháp phẩm Lam là gì vậy Thiết Thiệt, ta chưa hiểu rõ?” Cao Phong giơ quyển trục lên cao, làm cho Thiết Thiệt bị tuột xuống mặt đất.
Trên mặt hắn lộ ra nét khó hiểu khi nghe những gì Thiết Thiệt nhắc tới.
“Phẩm Lam chính là cấp bậc để phân chia công pháp. Công pháp cơ bản được phân chia như sau, từ thấp tới cao là: Bạch, Lam, Hoàng, Tử, Châu, Xích, Lục. Đó chính là cấp bậc của công pháp.”
Thiết Thiệt từ từ giải thích, giọng điệu có chút chán nản nhưng vẫn rất cặn kẽ để không bỏ sót điều gì.
“Nhưng mà cấp bậc này phân chia theo cái gì vậy?” Cao Phong hỏi, nhưng hắn bỗng nhận ra điều gì liền nhìn xuống “À, thì ra là theo màu sắc của ký tự được khắc trên đó!”
Hắn nhận ra điều này khi nhìn thoáng qua các văn tự trên từng miếng gỗ nhỏ kia, khi có ánh sáng chiếu vào, lập tức mấy văn tự này đều ánh lên một màu xanh lam nhàn nhạt.
“Vậy cái bí pháp Thái Hư công?” Cao Phong lập tức vỗ túi trữ vật lấy ra một thứ, hắn liền đưa nó tới trước ánh đèn. “Thì ra là vậy, văn tự trên này ánh lên màu vàng, vậy có nghĩa là bí pháp phẩm Hoàng sao?”
“Đúng rồi, xem ra ngươi cũng có chút thông minh! Cái bộ Thái Hư công là bí pháp phẩm Hoàng cho nên ngươi ráng mà tu luyện đi!” Thiết Thiệt nói.
Nói xong nó lại bay lên giật lại cuốn Huyền Minh thủ trên tay của Cao Phong để xem xét kỹ hơn. Chắc hẳn nó cũng muốn nghiên cứu loại bí pháp này.
“Nhưng mà ta nghe nói rằng người từ Trung Vực không phân chia cấp bậc theo phẩm như chúng ta.” Thiết Thiệt bỗng lẩm bẩm.
“Ngươi nói gì thế?” Cao Phong nghe được hỏi lại.
“Không có gì, ngươi qua xem cái này đi!” Thiết Thiệt nói.
Nói rồi nó đưa lại công pháp này cho Cao Phong, còn bản thân thì đi vào một góc mà nghỉ ngơi. Nó vừa định nhắm mắt thì đột nhiên lại nhớ gì đó mà chợt thấy miệng nó động đậy.
“Mà Cao Phong, khi mà ngươi đột phá lên Cường Thể cảnh, cơ thể ngươi bị gì thế, ta cảm thấy có gì rất lạ?”
“Ngươi nhắc ta mới nhớ, ta định nói nhưng mà lại quên. Đúng là có chuyện hơi lạ!” Cao Phong đáp lời.
Hắn nói xong câu này, cũng từ từ ngồi xuống nhớ lại quá trình mà bản thân đột phá tới tiểu cảnh Cường Thể. Chẳng biết là hắn nói gì mà thấy vẻ mặt của hắn cùng với Thiết Thiệt thay đổi liên tục, có lúc lại gây ngất ra như nghe điều gì đó khó tin.
Một lát sau, hắn cũng kể xong hết mọi việc, lúc này ngoài trời cũng đang tuyết rơi cho nên Cao Phong cũng không muốn ra ngoài, hắn chọn cách ở trong nhà nghiên cứu cái bộ Huyền Minh thủ.
“Thật sự là vậy sao? Ngươi nói khi đột phá bỗng nhiên ngươi thấy những cảnh tượng kỳ lạ mà ngươi chưa từng gặp qua?” Thiệt Thiệt lên tiếng hỏi lại, thấy rõ hiện lên trên mặt là một nét vô cùng hoang mang.
“Đúng vậy? Nhưng mà thôi đi, chắc tại việc đột phá hơi áp lực nên sinh ra ảo giác vậy thôi. Mà phải công nhận tu vi của ta gia tăng nhiều thật, ta có thể cảm nhận được rõ nguồn sinh lực dồi dào đang chảy đây này!”
Cao Phong lên tiếng đáp lại, trong giọng nói còn có một chút phấn khích không thể tả bằng lời.
Cơ thể hắn giờ đây đã đạt tới tiểu cảnh Cường Thể, là một bước tiến quan trọng trong quá trình Chân Thân. Cho nên về cơ bản khi ở cảnh giới này, sẽ có rất nhiều sự thay đổi xảy ra bên trong hắn.
Nói xong hắn liền đưa mắt nhìn vào công pháp Huyền Minh thủ kia, Cao Phong đang cố đọc hết một lượt nội dung trong đó. Nhưng mà công pháp này có nhiều văn tự hơi từ xa xưa, cho nên phải mất một thời gian dài thì Cao Phong mới nhớ hết được.
Một lúc lâu sau, dám chừng là khoảng thời gian từ sáng cho tới giữa trưa, bởi vì tuyết bên ngoài cũng đã không còn rơi. Lúc này bên trong căn phòng kia, vẫn thấy Cao Phong cặm cụi tiếp thu văn tự từ bộ công pháp, còn Thiết Thiệt thì đang ngủ ở một bên.
Công pháp Huyền Minh Thủ, là loại công pháp dùng để t·ấn c·ông cũng như là có sức phòng thủ cao. Cường giả khi học công pháp này, đại loại là dùng thần thức kết hợp với sinh lực, từ đó tạo ra một bàn tay lớn để t·ấn c·ông đối phương, nếu cần còn có thể tự dùng bàn tay phép đó để bảo vệ thân thể.
Đây chính là những gì Cao Phong đã hiểu được từ nãy tới giờ, sau khi tốn kha khá thời gian nghiên cứu.
Sau khi đã nghiên cứu xong, Cao Phong liền không chần chừ mà bắt tay vào việc tu luyện.
Hắn ngồi trên mặt đất, hai tay bắt quyết, cuốn trục gỗ trước mặt liền bị một tầng sinh khí màu nhạt bao phủ khiến cho nó bay lên.
Sau đó lại thấy Cao Phong vẽ ra một hình phù quang giữa không trung, lập tức cuốn trục sáng lên, từ đó có vô số ký tự chuyển thành phù văn mà bay lỡ lửng ở bên ngoài.
Chúng bay nối đuôi với nhau, tạo thành ba cái vòng sáng quấn quanh người Cao Phong. Cao Phong tiếp tục niệm quyết, bắt đầu tiếp thu phù văn, từng bước bắt đầu quá trình tu luyện cái bộ công pháp Huyền Minh thủ.
“Chỉ còn ít thời gian là ra biên cương, phải luyện cho xong cái công pháp này mới được!” Cao Phong thầm nghĩ.
. . .
Bên trên đỉnh một ngọn núi trong phạm vi tông môn Nguyên Thanh.
Nơi đây có một khu nhà nhỏ, có một người phụ nữ đang đứng trong mái hiên nhà nhìn ra bên ngoài. Nhìn qua ánh mắt của người này, có thể thấy trong đôi mắt đang hiện lên một sự đợi chờ, dường như là đang chờ người nào đó.
Bỗng lúc này, từ phía sau cô ta lại có thêm một người nam nữa đi tới, bóng dáng người này vô cùng quen thuộc. Trên đầu có đội một chiếc nón lớn, bộ quân nào trên người tất cả đều được phủ một màu đen bên trên.
“Thuận Khải, anh đến rồi sao?” Người nữ phía trước không quay đầu lại, chỉ khẽ nói.
Thì ra người vừa mới tới chính là Thuận Khải, mà người đằng trước kia cũng không phải ai xa lạ, lại chính Hoàng Tuyền đang đứng đó.
“Cô muốn gặp ta?” Thuận Khải bóng nhiên lên tiếng.
Ánh mắt của hắn không có một chút thay đổi, đang khẽ liếc qua bóng mờ của Hoàng Tuyền ở phía đằng xa.
Bỗng thấy Hoàng Tuyền quay lưng lại, lộ ra dung nhan vô cùng mỹ miều tuyệt diễm. Nếu so sánh cô bây giờ với ánh trăng treo trên cao kia, thậm chí còn có phần tỏa sáng hơn.
“Phải ta muốn hỏi anh về phong thư kia. Anh nói thật sao?” Hoàng Tuyền lên tiếng, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
“Sự thật!” Vẻ mặt Thuận Khải bình thường khẽ nói.
Nói xong, hắn đứng thẳng người dậy, để vai tay bắt chéo thanh kiếm mà xoay người nhìn về một hướng vô định đằng xa.
“Nhưng rõ ràng ta không nhìn ra?” Hoàng Tuyền nói, trong giọng có vẻ chất trấn hiện ra.
“Ta cũng như cô, cũng là không nhìn ra. Nhưng bằng nào cảm giác của mình, ta biết nó không phải là Thạch Thanh.” Thuận Khải đáp lại, hắn nói nhưng không quay đầu lại nhìn Hoàng Tuyền.
“....” Hoàng Tuyền khẽ thở dài không nói gì.
“Cô đừng quên, ngài Phạm Bá là một bậc thầy về cấm chế. Ta đi theo ngài ấy nhiều năm, chuyện này ta biết rõ hơn ai!”
Thuận Khải nói xong, hắn đi ra tới một nơi xa xôi gần với vách núi, trong lòng cũng khẽ dao động.
“Cũng có thể?” Hoàng Tuyền hơi cúi mặt xuống đất nói.
“Có vẻ cô quan tâm nhiều tới thằng nhóc đó!” Thuận Khải tiếp tục.
“...”
Hoàng Tuyền nghe rõ nhưng cô không đáp hoặc là có nhưng vì ở trên cao, gió thổi rất dữ nên làm áp đi giọng của cô.
Nhưng mà cũng sau khoảnh khắc này, cả hai người lại không ai còn nói thêm câu nào nữa, chỉ đứng đó lặng lặng nhìn trời mây. Có lẽ trong lòng ai cũng có tâm sự, chỉ là đối phương không phù hợp để có thể giải bày.
. . .
Một tháng sau, cuối cùng cũng đến ngày xuất phát ra biên cương.
Tại đại sảnh đường của tông môn Nguyên Thanh bấu giờ vô cùng náo nhiệt. Tập trung tại chỗ đó, có vô số học trò ngoại môn và cũng có học trò nội môn đang đứng.
Từ tận ngày hôm qua, đã có rất nhiều chuyến thuyền bay chở các con em của các dòng họ lớn trong vùng trực thuộc với tông môn Nguyên Thanh tới đây.
Những người trong các dòng họ đó cũng giống như học trò ngoại môn trong tông, lần này cũng phải tham gia vào lễ ở biên cương.
Xa xa ở kia, bóng dáng ai đó đang lấp ló ở giữa đám đông. Người này mặt mày trắng trẻo, trên người mặc bộ đồng phục màu đen của học trò ngoại môn, phía ngực trái còn có biểu tượng của núi Đông.
Rõ ràng, đây chính là Nguyễn Cao Phong, thân phận bây giờ đã là cường giả tiểu cảnh Cường Thể.
Hắn từ sáng đã được Hoàng Tuyền tự mình tới tiễn đi ra đây, cô ta cực kỳ lo lắng cho hắn. Cho nên trước khi tới đây đã cho hắn một vài viên đạc dược có dược tính thấp để phòng thân.
Trong lòng Cao Phong lúc này vô cùng hồi hợp, hắn không có quen ai trong số những người ở đây nên cũng không có hỏi gì nhiều.
Mắt Cao Phong liên tục chớp chớp, hết nhìn bên phải rồi lại nhìn bên trái, chợt hắn nghe bên tai có âm thanh phát ra.
“Ngươi nhìn xem, người đang đứng ở kia có phải là học trò của trưởng lão Phạm Bá không?”
“Nhìn bề ngoài cũng được nha, sao ta lại nghe nói là sinh mệnh Thạch Thanh nhỉ?”
“Cái gì, là sinh mệnh Thạch Thanh sao? Chẳng lẽ trưởng lão Phạm Bá lại chọn một người như vậy làm học trò, thật đáng nghi ngờ!”
“.......”
Cả đám này liên tục bàn tán xôn xao, dường như họ bằng cách nào mà nhận ra Cao Phong, cho nên cố ý nói to cho hắn nghe thấy.
Mà đám người phía trước chính là bọn học trò ngoại hoặc nội môn của các núi khác, cho nên Cao Phong không có nhận biết được ai.
Bởi vì trong thời gian từ lúc hắn nhập môn tới này, đều chuyên tâm tu luyện không có đi ra ngoài.
Hắn nghe người khác bàn tán xôn xao về mình, trong lòng cũng chẳng thèm để ý mà nhìn đi chỗ khác. Với những lời nói như vậy, Cao Phong chỉ coi như gió lạc hướng thổi qua.