“Sao vậy, bất mãn rồi sao!” Thiết Thiệt dùng truyền âm nói với Cao Phong. “Có phải đang tức giận không?”
Giọng nói này đích xác là của Thiết Thiệt, chắc nó ở trong túi trữ vật cũng nghe được lời nói của những người xung quanh cho nên mới chủ động truyền âm.
“Bất mãn gì chứ, họ có miệng thì họ nói, ta không cấm được!” Cao Phong lên tiếng đáp lại. “Nhưng ta cũng có tai của ta, ta không nghe, họ cũng không ép được!”
Vẻ mặt của Cao Phong dưng dửng đáp lại lời của Thiết Thiết, hắn nói mà trên ánh mắt cũng chẳng có hiện ra biểu cảm khác thường hay là giận giữ.
Quả thật lời nói của những người xung quanh, Cao Phong cũng chẳng thèm để tâm làm gì cho mệt, hắn chỉ coi đó giống như những câu bâng quơ thông thường.
“Quan sát một chút đi, ngươi sẽ phải ở cùng bọn họ một thời gian đó!” Thiết Thiệt lại nói.
“Ta biết rồi, cảm ơn đã nhắc!” Cao Phong đáp lại.
Hắn nói xong cũng không nói gì thêm nữa, chỉ đưa mắt nhìn bốn hướng xung quanh. Tâm thần hắn có chút bình thản, hắn đang từ từ nhớ lại những chuyện đã diễn ra trong mấy tuần vừa rồi.
Trong khoảng thời gian ít ỏi này, hắn cũng đã luyện được một nữa cuốn công pháp Huyền Minh thủ, cơ bản có thể bắt đầu sử dụng được cái loại công pháp này để mà t·ấn c·ông hoặc phòng thủ.
Tuy vậy, hắn vẫn chưa thể sử dụng nó tới mức điêu luyện thành thục nhất. Có lẽ Cao Phong vẫn còn cần thời gian để chiêm nghiệm mài giũa nhiều hơn.
Vì thời gian hắn luyện tập phần nhiều là từ ảo ảnh do Thái Hư Hóa cảnh mà ra, cho nên sẽ không thực tế bằng việc luyện tập ở ngoài.
Điều này làm Cao Phong tới tận hôm nay vẫn còn chút lo lắng, hắn còn lo thực lực bản thân còn chưa đủ.
Không nói tới chuyến đi biên cương lần này, Cao Phong chỉ nhắm tới mục tiêu là rời khỏi Nguyên Thanh để đi xuống phía Nam tìm cách cứu Phạm Bá.
Nhớ lại những chuyện này, Cao Phong có chút thở dài, dường như trên mặt cũng lộ ra nét vài đường nét trầm tư, hẳn là đang có chút không an tâm. Hắn đưa mắt nhìn bao quanh một lượt, đột nhiên ánh mắt lại tập trung lên một thân ảnh đằng trước...
Lúc này bên trong một tòa lầu có kiến trúc cổ kính sang trọng, ở giữa sảnh có một người đàn ông đang đứng tại đó. Người này bộ dạng đạo mạo, khoác lên vai chiếc áo dài truyền thống của phía Tây đại lục.
Trước mặt người này còn có một pho tượng được đúc bằng băng chỉ mới thành hình một nửa, đang được người nọ dùng các dụng cụ để đục đẽo, tạo nên các đường nét. Người này bộ dạng vô cùng tập trung, giống như đang dồn hết tinh thần để chú tâm làm việc này.
“Thưa Nhị trưởng lão, chúng học trò đã tới đông đủ. Xin ngài ra ngoài chủ trì đại lễ biên cương lần này!”
Bỗng bên ngoài cửa vang lên một thanh âm trong trẻo, tiếp đó lại có thêm một người phụ nữ bước vào. Người phụ nữ này đi tới gần người đàn ông phía trước kia, trên tay còn cầm thêm một cái áo khoác dài.
“Đến đủ rồi sao, được rồi, đợi ta một lát!” Người đàn ông phía trước khẽ nói, sau đó quay qua lấy chiếc áo trên tay người phụ nữ kia.
Thì ra ông ta chính là đệ nhị trưởng lão của tông môn Nguyên Thanh, tu vi cùng với thực lực sâu không tả nổi. Ông ta cũng là người sẽ chủ trì đại lễ lần này, ông tên Phan Đình Hùng.
Vị đệ nhị trưởng lão này phất tay một cái, lập tức bức tượng băng trước mặt ông ta liền biến mất trong không gian. Sau đó ông ta cũng từ từ bước đi ra ngoài, theo sau còn có người phụ nữ ban nãy.
Bóng dáng vị trưởng lão này vừa mới đi ra phía ngoài sảnh đường núi chính, ông ta đảo thần thức nhìn quanh, dường như cảm thấy đám đông hơi hỗn loạn cho nên trong lòng có chút không vừa ý.
Lập tức ông ta giơ chân lên đạp xuống một cái, tại chỗ đó xuất hiện một cỗ khí tức cường đại bắn thẳng về bốn phương, giống như sóng biển đang lan tràn.
Khí tức này mạnh tới nỗi, khi lan tới ai đều khiến người đó phải há hốc một cái, cảm giác trái tim bị bóp nghẹt mà không thở nổi. Có người tu vi hơi kém thì trở nên ngất xỉu ngay tại chỗ.
Mọi người trải qua một khắc khó thở, trong lòng cực kì hoảng loạn mà nhìn lên trên. Ánh mắt của ai cũng trở nên bất ngờ khi thấy vị trưởng lão đứng trên đó, tất cả đều đồng dạng mà trở nên im bặt.
Họ biết chắc rằng cỗ khí lực vừa rồi, chính là do vị trưởng làm nãy làm ra để chấn áp đám đông này.
Mà không riêng gì ai khác, Cao Phong lúc này cũng vậy. Vừa nãy hắn cũng như mấy người kia mà há hốc ra, lập tức liền hướng ánh mắt tìm ra nguyên nhân cho việc vừa rồi.
Kết quả hắn thấy người trên cao kia thì ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng mà đọng lại trên đó.
Thấy đám đông đã ở nên im lặng, lúc này sắc mặt vị trưởng lão họ Phan lại trở nên nhu hòa hơn trước. Ông ta đưa tay ra hiệu một cái, ngay tức khắc liền cho một người nam nữa bước tới.
Người này đi ra trước mặt trưởng lão liền đưa tay hành lễ, sau đó mới từ từ đi lại gần khán đài phía trước mà nói. Giọng nói của người này còn được bồi tiếp thần lực vào đó, cho nên vang đi rất xa và to.
“Tất cả học trò ngoại môn của Nguyên Thanh tông nghe đây. Ngay bây giờ sẽ bắt đầu diễn ra đại lễ biên cương để tưởng niệm các bậc cha ông đã tạo dựng nên tông môn này...”
Người trên đài cao phát biểu luyên thuyên không thôi, chủ yếu là kể về những gốc gác, những chuyện xưa cũ từ thuở mới thành lập tông môn Nguyên Thanh cho tới nay.
Những chuyện này Cao Phong đã nghe Hoàng Tuyền nói qua từ rất lâu rồi, cho nên hắn cũng không buồn nghe thêm nữa. Bỗng ánh mắt hắn nhìn về một hướng, đột nhiên cặp chân mày nhíu lại.
Ở bên đó, có hai ba người đang đi tới, người đi đằng trước có nhân dạng có phần hơi quen thuộc, hình như Cao Phong đã từng gặp qua ở đâu rồi. Hắn ngưng thần nghĩ ngợi một chút, cuối cùng cũng nhớ ra.
Người này hắn đã gặp qua ở hồ Hạc Linh, Cao Phong còn nhớ rõ tên của hắn Hữu Đạt hay sao đó.
Lúc trước gặp hắn ở hồ Hạc Linh, hắn đã lên tiếng xúc phạm Cao Phong cùng với Phạm Bá. Cho nên đối với hắn, Cao Phong vẫn giữ một nỗi hiềm khích trong lòng.
Nhưng mà Cao Phong cũng không có thể hiện điều đó ra mặt, hắn chỉ lẳng lặng quan sát tên đó.
Hắn thấy tên đó đi cùng hai người phía sau, tất cả đều là ba người đàn ông trai tráng. Bọn họ đi tới chỗ đệ nhị trưởng lão chào hỏi đôi chút, sau đó tên Hữu Đạt mới ngồi lại ở chiếc ghế trên đại sảnh.
Hai người đi theo hắn thì đi xuống phía dưới này, hình như cũng tham gia vào đại lễ biên cương. Cao Phong đang nhìn thì thấy hai người đó đi về phía hắn, cho nên hắn cũng thu ánh mắt lại không nhìn nữa.
Đám đông vừa lúc nãy vẫn còn im lặng rất trật tự, đột nhiên khi hai người này đi xuống lại có nhiều tiếng bàn tán phát ra. Hình như hai người kia đứng cách Cao Phong một hàng, một trong số chúng cũng đang nhìn về phía bên này.
“Trời trời, kia là cậu chủ của nhà họ Phạm ở núi Bắc sao, trông vô cùng anh tú nha!”
“Cha cha, ta còn nghe thiên tư của người này rất tốn đó, có thể coi là thiên tài tu luyện của tông môn chúng ta!”
“Còn người bên cạnh hắn, nghe đâu cũng là một kỳ tài được thu nhận về núi Bắc, tài năng vượt xa rất nhiều người thường à nha!”
Xung quanh bỗng nổi lên vài tiếng xì xào to nhỏ, bọn người ở đây liên tục bình phẩm về hai người vừa mới đến. Trên mặt ai cũng tỏ ra vẻ hâm mộ, dường như hai người này có thanh danh rất nổi tiếng trong tông.
Nghe bọn người ở đây nói vậy, Cao Phong cũng có một chút hiểu hơn về hai người này. Hắn không biết nhiều về chuyện trong tông môn, cho nên có thể lợi dụng việc này để mà hiểu hơn chút.
“Có phải hai người mà ta vừa đánh hôm nọ, cũng là người của núi Bắc?” Cao Phong nghĩ thầm.
Hắn có chút suy tư khi hình như nhớ lại điều gì, nhưng mà hắn cũng không bận tâm thêm.
Bỗng ánh mắt Cao Phong hướng đến một nơi ở xa, tại đó có một người con gái vô cùng xa lạ lại lọt vào tầm mắt của hắn. Cô ta có gương mặt vô cùng xinh xắn, mái tóc đen láy xõa dài ngang vai, thân hình thước tha chẳng khác gì một cành non vừa mới chớm.
Trên người cô ta mặc một bộ quần áo màu đỏ, từng hoa văn đường nét đều vô cùng tinh xảo. Nhưng nó cũng không thể so được với sự tinh xảo trên khuôn mặt cô ta, một vẻ đẹp cực kì diễm lệ.
Tuy ở đây cũng có không ít bông hoa thơm, nhưng cô ta hiển nhiên là bông hoa nổi bật nhất trong đó. Bông hoa cực kì nổi bậc, tỏa ra mùi hương thơm ngát khiến biết bao trái tim say sưa.
Vẻ đẹp đó khiến cho bao chàng trai xung quanh liên tục đảo mắt nhìn qua, trong ánh mắt bọn họ tỏ ra vẻ vô cùng ngưỡng mộ và đa tình.
Mà Cao Phong cũng vậy, đây có thể nói là lần đầu hắn gặp người con gái xinh đẹp như thế. Nếu mà gặp cô giữa một nơi có mây trắng lượn lờ, chắc hắn cũng lầm tưởng cô chính là một tiên nữ trên trời đi xuống trần gian.
Bản năng của người đàn ông khiến Cao Phong có chút hiếu kỳ, nhưng mà được một lúc thì hắn lại thôi không nhìn nữa. Hắn trở lại tập trung về phía người đang nói ở trên khán đài cao trên kia.
Người này nói rất nhiều chuyện, toàn là những chuyện xưa tích cũ, chẳng đâu vào đâu khiến cho ai cũng chán ngấy. Cuối cùng, người nọ mới bắt đầu nói vào ý chính, ông ta hô lên một câu.
“Tất cả đi ra bến thuyền bay, sẵn sàng đi tới biên cương!”