Loạn Thế Cường Sinh

Chương 60: Rời khỏi Nguyên Thanh, tiến về lũy



Chương 60: Rời khỏi Nguyên Thanh, tiến về lũy

Câu nói này như đánh vào tâm trạng của tất cả mọi người ở đây, thấy rõ mặt ai nấy cũng ngay lập tức trở nên phấn chấn hẳn ra.

Người người nhanh chóng nối đuôi nhau thành hàng, bắt đầu đi ra bến thuyền bay ở trước cổng của tông môn Nguyên Thanh. Họ sẽ dùng cái này để mà tiện cho việc di chuyển tới vùng biên cương.

Cao Phong cũng giống như bọn họ, hắn cũng đi vào một hàng mà tiến về phía trước, trong lòng bỗng có sự hồi hộp nổi lên. Hắn bỗng thở dài một cái.

Hắn hồi hộp là bởi vì vài ngày trước, chính miệng Hoàng Tuyền đã nói cho hắn nghe về sự tình hiện tại, cũng như những điều có thể phát sinh ở vùng biên cương.

Nơi đây trong khoảng một tháng vừa qua, liên tục phát hiện nhiều hiện tượng kỳ lạ ập đến.

Mà trong số hiện tượng đó phải nói đến một cuộc đổ bộ của những loài côn trùng dưới biển bò lên đất liền, điều này khiến cho một số người nói rằng, đó chính là điềm báo cho việc không tốt sắp xảy đến.

Họ cho rằng sắp tới sẽ có một đợt thú triều diễn ra, tuy không biết rõ thời gian và địa điểm nhưng có vẻ là rất sớm. Cho nên họ mới tăng cường quân lính canh giữ ở các thành lũy biên cương lên rất nhiều.

Kể cả các nhân vật có tu vi cao trong tông môn cũng vậy, họ được phái đi ra đó, điều này lại một lần nữa cho thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này, cũng như việc nghiêm túc cho việc thủ hộ biên cương.

Hoàng Tuyền còn nói thêm, các vị trưởng lão trong tông đã bàn về việc có nên hoãn đại lễ lại hay là không. Nhưng mà cuối cùng, chẳng biết vì sao mà họ vẫn quyết định để nó diễn ra.

“Sao ta lại đi vào lúc này chứ!” Cao Phong nghĩ thầm mà thở dài, trên mặt lộ ra sự than phiền không thôi.

Hắn đang một mình rảo bước, đột nhiên hắn thấy trước mặt có hai cái bóng người hình như đang cùng đi tới đây, trong lòng bỗng hiện lên ý niệm cảnh giác.

“Cho ta hỏi, anh có phải là người tên Cao Phong của núi Đông đúng không!” Một người trong số đó hỏi.

Tiếng nói trước mặt vang lên, khiến cho Cao Phong ngẩng mặt nhìn sang. Hắn thấy người vừa hỏi chẳng ai xa lạ, chính là vị công tử của núi Bắc vừa mới được đồn thổi.

“Phải!” Cao Phong đáp “Có chuyện gì sao!”

Hắn đưa mắt nhìn sang, phát hiện sau lưng người vừa nói còn có thêm một người khác nữa. Bộ dạng người này có phần hơi dữ tợn, trên mặt có nhiều vết sẹo lõm vào, trong như đã trải qua rất nhiều chuyện vậy.



Nhưng rõ ràng hai người này cũng chỉ trạc tuổi hắn, nếu có lớn thì cũng không chênh quá năm tuổi. Mà nhìn người này, nếu ở ngoài chắc Cao Phong cũng phải kêu một tiếng chú.

“Không có gì, hôm trước người của bọn ta có gây chuyện với anh, ta chỉ đến nói một tiếng lấy lễ mà thôi. Mong anh Cao Phong đây bỏ qua cho!” Người trước mặt lên tiếng.

“Ta không có để bụng đâu, anh đừng có khách sáo!”

Giọng nói Cao Phong tuy không thể hiện khách sáo như người kia, nhưng hắn cũng không có vẻ kinh thường hay chán ghét gì, chỉ giữ ngữ điệu bình thường.

“Vậy được rồi, chúng ta đi chung không? Ta thấy anh cũng đi một mình!” Người phía trước lại lên tiếng.

“Cảm ơn anh đã nói, nhưng ta quen đi một mình. Ta xin đi trước!” Cao Phong đáp.

Nói rồi hắn cũng ra lễ gật đầu một cái, sau đó cũng nhanh chóng theo đoàn người mà bước về phía thuyền bay của tông môn.

Hai người đứng lại nơi này nhìn theo thì có chút ngẩn ra, nhưng tâm trạng như vậy thì cũng không giữ lâu. Bỗng người có gương mặt anh tuấn lên tiếng.

“Đinh Hạo, ngươi thấy hắn thế nào!”

“Không có gì khác biệt, chỉ là một kẻ bình thường như bao người!” Đinh Hạo lên tiếng, giọng nói có phần chán trường.

“Haha, chưa nói trước được đâu, chúng ta cũng nên đề phòng thì hơn. Đôi khi chỉ cần một cái dâm gai cũng có thể khiến người ta đau đớn hết mấy ngày, thậm chí là cả đời!” Người kia lại nói.

“Dăm gai thì cũng chỉ là dăm gai, cùng lắm thổi một cái là mất. Cậu chủ có nói quá rồi không?” Định Hạo đáp lại, giọng điệu có phần bất cần.

“Haha, ngươi hay lắm. Chúng ta đi!”

Nói rồi hai người này cũng bước nhanh về phía trước, phóng thẳng về phía đám đông. Bóng dáng cả hai cũng nhanh chóng biến mất, ẩn khuất trong chúng học trò ở gần kia.



. . .

Cao Phong sau một hồi cũng đã bước lên thuyền bay, vừa mới tiến vào hắn đã bị choáng ngợp bởi không gian bên trong.

Chiếc thuyền bay này không phải là thuyền bay nhỏ bình thường mà là thuyền bay khổng lồ. Mỗi chiếc đều có thể chở vài chục người trong đó, vô cùng rộng lớn.

Hiện tại ở đây có ba chiếc thuyền, mỗi thuyền đều đầy ắp người trên đó. Nó đang bắt đầu di chuyển, rời khỏi lân cận của Nguyên Thanh.

Không gian trong thuyền tất cả đều giống với kết cấu của các căn nhà bình thường, cũng có đủ mọi loại phòng với đầy đủ tiện nghi.

Chính vì vậy, nó làm cho Cao Phong có một cảm giác chiếc thuyền này giống như một tòa kiến trúc được phù phép bay lên hơn so với chiếc thuyền.

Thuyền bay khổng lồ lướt trên mây, bay nhanh về phía trước. Xung quanh thuyền còn có một tầng cấm chế bảy màu bao bọc, khiến cho gió mưa hay bất cứ thứ gì cũng không thể lọt vào.

Cao Phong đưa mắt nhìn về phía xa xa, hắn thấy được dãy núi Nguyên Thanh đang từ từ thu bé lại, chốc lát chỉ còn to bằng một hạt đậu. Hiển nhiên điều này là vị họ đã bắt đầu đi xa nơi này.

Hắn cũng đưa mắt nhìn về hướng thuyền bay tới, trong đầu nghĩ ngợi liên hồi.

Vùng biên cương của khu vực phía Tây là một dải đất vô cùng rộng lớn. Chúng được chia thành nhiều khu, mỗi khu đều có một thế lực tự mình các cứ và quản lý.

Mà tông môn Nguyên Thanh cũng vậy, khu vực của bọn họ nằm ở giữa, nó được gọi là Lũy Ba Căng.

Những chuyện này, tất cả Cao Phong đều nghe được từ người nói ban nãy, tuy rằng ông ta nói rất chán, nhưng cũng có điều trọng yếu trong đó, thật may là Cao Phong cũng nghe được vài điều.

Ngoài ra, mỗi người khi lên trên thuyền bay đều được phát một bộ đồng phục cộng với một miếng lệnh phù. Cái vị ban nãy nói rằng, miếng lệnh phù này mỗi khi có người cầm vào trong tay, sẽ đem khí tức người đó lưu lại bên trong.

Sau này cứ dựa theo số lượng lệnh mà điểm danh, nếu có gì bất trắc cũng có thể từ đó mà lần ra tung tích.

Cao Phong cầm miếng lệnh phù này trong tay, ngắm nghía quan sát, hắn thấy được bên trong quả thật có ẩn chứa khí tức kỳ ảo, chỉ khi dùng thần thức đưa vào mới có thể thấy được.

Kiểm tra xong, Cao Phong cũng không để ý thêm việc gì nữa. Hắn thu hết đồ này lại trong túi trữ vật, tìm một chỗ có phần yên tĩnh mà nhắm mắt tĩnh tọa, đi vào tâm thức để tiếp tục luyện tập.



Bên trong tâm thức, lúc này không gian đã rộng hơn trước rất nhiều. Đây chính là minh chứng cho việc thần thức của Cao Phong đã có tiến triển. Ngoài mở rộng không gian, có thể thấy các sự vật như cây cối, đất đá đã có phần chân thật hơn ban đầu.

Tại đây, Cao Phong đang đứng một mình, xung quanh hắn là những luồng sinh khí màu vàng đang tập trung về một chỗ. Hắn ngồi xuống, lấy từ trong tay ra một cuốn trục có kí tự màu trắng.

Cuốn trục này không phải công pháp Huyền Minh thủ, cũng không phải Thái Hư công mà chỉ là một bí pháp bình thường, đó là thuật phi hành. Mấy ngày trước, hắn đã được Hoàng Tuyền tặng cho cuốn trục này.

Tuy rằng thuật phi hành không khó, đôi khi tu sĩ không cần học mà chỉ cần dựa vào cảm tính cũng có thể bay được. Nhưng việc này đôi khi tốn rất nhiều thời gian để có thể thành thạo.

Việc để một người có sinh mệnh Thạch Thanh như Cao Phong có thể trong một khoảng thời gian có thể khống chế sinh lực mà phi hành, theo Hoàng Tuyền nói là rất khó.

Cho nên cô mới tặng hắn cuốn trục này xem như quà cho việc hắn có thể đột phá lên Cường Thể cảnh.

Có điều Cao Phong còn nhớ rõ, lúc mà cô ta đưa cho hắn, trên mắt của Hoàng Tuyền hiện ra biểu cảm rất khác thường, giống như nửa muốn đưa mà nửa muốn không, cực kỳ kỳ quái.

Nhưng mà hắn cũng làm lơ không hỏi, chỉ cầm lấy và rồi đi ngay.

Hắn lần này lấy ra, bản thân đang muốn nhân cơ hội trong này, trực tiếp tiếp thu và thực nghiệm. Vì dù gì ở trong này tuy không giống như bên ngoài, nhưng nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng không nhiều nguy hiểm, bởi vì tất cả chỉ là tâm thức.

Nghĩ như thế, Cao Phong bắt đầu vận thần lực, xung quanh từ từ có biến đổi lạ thường. Thân thể hắn nhanh chóng được nhiều tầng ánh sáng bao bọc, giống như một cái kén được phong bế bởi ánh sáng.

Trải qua một chút thời gian, lúc này cái kén mới nức ra. Cao Phong hiện ra bên ngoài, trên mặt lộ vẻ có phần hơi hưng phấn.

Hắn đứng dậy khẽ vận thần lực một cái, lập tức cả người đã phóng thẳng bay lên tít trên cao. Sau lưng Cao Phong còn có một đường khí tức nhàn nhạt, mỗi lần bay đều tạo thành hình một đường thẳng theo sau.

Bởi vì đây là lần đầu cho nên Cao Phong cũng gặp chút khó khăn, nhưng khi hắn điều động khí tức lại bình thường thì đường bay cũng dần trở nên ổn định hơn.

Kết quả chỉ sau một lát bay trong này, hắn đã hoàn toàn làm chủ được thuật phi hành. Cuối cùng, chỉ còn một bước là thực nghiệm bên ngoài.

Cao Phong đáp xuống mặt đất, lớp ánh sáng quanh người cũng dần thu lại vào bên trong. Hắn đang định đi ra thì bỗng nghe một tiếng nói vang lên bên tai, hình như là người ở ngoài đang nói.

“Này... này... này. Đang vào không gian tâm thức sao!”