Giọng nói kỳ lạ vang lên bên ngoài, mới nghe qua thì hình như âm giọng này là của một người nam.
Thanh âm này vừa mới truyền tới tai, đã khiến cho Cao Phong có cảm giác phiền muộn. Hắn từ từ hủy đi ảo ảnh trong tâm thức, đưa bản thân trở ra thế giới thực.
Mà ở bên ngoài lúc này, thấy rõ ánh sáng màu vàng trong mắt Cao Phong cũng dần được thu lại, sau một hồi cũng đã mở to ra.
Cao Phong vừa mở mắt thì thấy trước mặt quả thật là có một người nam đang đứng. Nhưng mà bộ dạng người này, có vẻ hắn chưa từng gặp qua trước kia.
Người này liên tục đưa cánh tay qua lại lên xuống trước mặt Cao Phong, giống như muốn kiểm tra điều gì.
“Ngươi làm gì vậy?” Cao Phong mở miệng hỏi.
Nghe câu nói của Cao Phong, người này có chút giật mình. Hắn ta thu tay lại, lùi ra sau vài bước.
“Tỉnh rồi sao. Ta không có ý gì đâu, chỉ tới hỏi thăm ngươi một chút!” Người nam này đáp lại, hắn tỏ ra thái độ có phần thân thiện.
Mắt thấy bộ dạng người này cũng không có gì đặc biệt, tổng quan thì vô cùng bình thường. Nhưng mà ánh sáng trong đôi mắt liên tục chớp động, giống như là đang có chút ý tứ thầm giấu trong lòng.
“Sao vậy, có gì cần hỏi ta sao?” Cao Phong nhìn qua nói.
Hắn nói xong thì cũng nhổm người đứng dậy, đưa tay tới trước ra lễ giới thiệu với người trước mặt.
“Ta tên Cao Phong, núi Bắc!” Cao Phong khẽ nói.
“Còn ta là Đặng Kha, người thuộc núi Nam của Nguyên Thanh tông!” Người trước mặt khẽ đáp.
Nói rồi hắn liền đưa tay sửa lại áo quần, sau đó mới xếp hai chân ngồi xuống đất. Tiếp theo, hắn đưa tay ra hiệu cho Cao Phong, ý nói Cao Phong cũng đừng có đứng đó nữa.
Cao Phong thấy vậy thì không có biểu hiện gì, cũng đồng dạng mà ngồi xuống xếp bằng hai chân. Hắn chưa kịp mở miệng hỏi lý do vì sao người kia tìm tới hắn thì đã thấy Đặng Kha cất lời.
“Ngươi cho ta xem cái lệnh phù của ngươi được không!” Đặng Kha nói.
Nghe thấy câu này, đôi chân mày của Cao Phong bỗng khẽ nhíu lại, biểu cảm trên mặt trầm xuống. Hắn không biết mục đích của người này là gì, nhưng đột nhiên nói như vậy nên trong lòng cũng hiện lên ý niệm đề phòng.
Trên mặt hắn lộ rõ ý tứ không bình thường, thần thức liền tỏa ra xung quanh. Điều này cũng được Đặng Kha thoáng nhìn thấy, trong lòng hắn cũng khẽ động đậy.
Đặng Kha trông thấy biểu hiện nghi ngờ của Cao Phong thì bật cười, sau đó hắn mới từ từ giải thích.
“Sao vậy, ta không có ý gì đâu. Chỉ muốn xác nhận một thứ mà thôi!” Đặng Kha cười cười nói.
“Nếu vậy thì ngươi cũng đưa ta xem cái lệnh phù của ngươi!” Cao Phong đáp lại “Thứ lỗi nhưng chỉ cho chắc mà thôi!”
“Chán ngươi quá. Đó, xem đi!” Đặng Kha vừa nói, vừa đưa tay lấy miếng lệnh phù của hắn chìa ra trước mặt cho Cao Phong xem.
Mắt của Cao Phong chăm chú, hắn thấy rõ miếng lệnh phù của người nọ vẫn chỉ là miếng lệnh phù bình thường.
Cao Phong có chút không rõ ràng, chỉ khẽ đưa mắt tập trung đọc qua các văn tự trên tấm phù. Bất chợt như hiểu ra điều gì, đồng tử trong tròng mắt liền giãn ra.
“Ngươi hiểu rồi phải không. Phải, ta muốn xem ký hiệu trên đó, để biết liệu ta và ngươi có cùng chung một đội không mà thôi!” Đặng Kha tươi cười, đưa tay ra “Đây, đưa ta xem thử!”
Cao Phong nhìn lên, trong đầu hắn thầm đánh giá.
Hắn thấy hành động của Đặng Kha cùng với những lời giải thích có vẻ cũng hợp lý, cho nên Cao Phong cũng bớt đi sự đề phòng.
Vả lại, lúc nãy Cao Phong nhìn thấy trên miếng lệnh phù kia rõ ràng có khắc ký tự gì đó, mà ký tự này cũng có phần giống với của hắn cho nên mới có phần an tâm.
Cao Phong lấy miếng lệnh phù trong túi trữ vật ra, trực tiếp đưa lên trước cho Đặng Kha xem qua một lượt. Để đề phòng, hắn không đưa luôn mà giữ nó lại trên tay, chỉ chừa một phần ra trước.
“Đây!” Cao Phong khẽ nói.
Vừa nhìn thấy miếng lệnh phù này, hai mắt của Đặng Kha như có ánh sáng dâng lên. Hắn đưa mặt lại gần hơn, hình như dùng cả thần thức mà quan sát.
“Đúng thật rồi, ta và ngươi cùng chung một đội!” Đặng Kha nói, trên mặt lộ rõ vẻ háo hức.
Nói xong, hắn mới đẩy tay Cao Phong về, còn hắn thì cất miếng lệnh phù của mình vào lại trong túi trữ vật.
Bỗng lại thấy cặp mắt của Đặng Kha đột nhiên sáng lên, đây chính là biểu hiện của việc hắn đang dùng thần thức.
Có lẽ hắn đang tra xét tu vi của Cao Phong, bởi vì ánh mắt hắn cứ đưa về phía bên này.
“Cường Thể cảnh, chà mạnh thật. Tu vi của ngươi có khi còn cao hơn ta!” Đặng Kha cười cười, thẩm cảm thán.
“Mà ta không hiểu, ngươi nói chung một đội là có ý gì?” Cao Phong lại lên tiếng.
“Ngươi không biết sao? Đó là quy định của tông môn chúng ta!” Đặng Kha hỏi lại, trên mặt có phần ngạc nhiên.
Sau đó hắn bắt đầu giải thích, tốc độ hắn nói rất từ tốn nhưng đôi khi lại làm điệu bộ pha trò cho thêm phần hấp dẫn.
Nhưng mà lời hắn nói, tuy rằng có vẻ bỡn cợt nhưng lại không có thừa một câu nào, mỗi câu đều đánh vào trúng trọng tâm của ý tứ trong đó.
Đại khái hắn nói rằng, những học trò như bọn họ khi ra ngoài biên cương, sẽ được chia thành từng đội và được những quan cai giá·m s·át.
Họ sẽ ở đó làm việc cùng nhau, đến khi nào hết thời gian ở biên cương thì mới thôi.
Khi nghe lời của hắn nói, ánh mắt Cao Phong trở nên cực kì tập trung. Những chuyện này hắn chưa từng nghe qua, không hiểu tại sao người tên Đặng Kha này lại biết rõ như vậy.
“Còn một chuyện nữa, ngươi có muốn nghe không. Này là tin mật đó, sở dĩ ta nói cho ngươi là vì ngươi ở chung đội với ta!” Đột nhiên Đặng lên tiếng.
Hắn vừa nói một lượt hết mấy chuyện xong, lại bỗng thốt lên câu này, khiến cho Cao Phong hơi có phần bất ngờ.
“Muốn!” Cao Phong dõng dạc đáp lại.
Hiển nhiên đối với những điều mà bản thân chưa từng biết, Cao Phong muốn phải nắm bắt thật rõ ràng. Biết đâu ngày sau còn có cơ hội cần tới.
Nhất là với người trước mặt, hắn ta rõ ràng hiểu biết rất nhiều thứ hơn Cao Phong. Cho nên nếu hắn chịu kể ra thì Cao Phong chả dại gì mà phải từ chối.
“Hôm trước có một toán người từ vùng biên cương trở về, nghe đâu là họ b·ị t·hương rất nặng bởi việc đi tuần gì đó. Nhưng mà theo ta được biết thì không phải vậy!” Đặng Kha nói.
“Vậy rốt cuộc họ bị sao!” Cao Phong có chút tò mò.
“Họ bị yêu thú t·ấn c·ông!” Đặng Kha trả lời.
“Yêu thú t·ấn c·ông ở biên cương, không phải rất bình thường sao!” Cao Phong lại nói.
“Ngươi không biết đó thôi, ta nghe nói bọn họ không phải gặp những loài yêu thú bình thường mà là yêu thú biến dị!” Đặng lắc lắc cái đầu, tỏ ra có chút kỳ quái trong lời nói.
Vừa nghe tới mấy từ yêu thú biến dị, Cao Phong trở nên tò mò hơn. Miệng hắn có chút rung rung, mở miệng.
“Yêu thú biến dị, chúng là yêu thú gì!”
“Ta cũng không biết, chỉ nghe bọn chúng rất là kỳ quái. Ngoài ra thực lực con nào cũng rất mạnh. Đám người được đưa về tông môn, tuy rằng ai cũng có tu vi cao nhưng khi gặp nó đều không thể chống đỡ nổi!” Đặng Kha đáp lại, mặt hắn giãn ra.
“Thật vậy sao! Nhưng mà sao ngươi lại biết rõ mấy chuyện này?” Cao Phong hỏi lại, đây là việc làm hắn thắc mắc từ nãy tới giờ.
“Ta... ta vì sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã dùng... dùng tài sản để đổi lấy thông tin!” Đặng Kha nói, giọng điệu có chút ngập ngừng.
“Hả!”
“Nói thật với ngươi... ta sợ... s·ợ c·hết lắm. Nếu mà có chuyện gì xin ngươi giúp đỡ ta!” Đặng Kha từ từ nói, trên mặt lộ ra vẻ thật thà không có sự dối trá.
“Khoan hãy nói đến việc đó. Nhưng mà ta nói trước, chỉ khi nào bản thân ta có thể thì được, còn không thì xin thứ lỗi trước!” Cao Phong bắt chéo tay lại nói.
“Thôi được, thôi được. Chúng ta coi như hợp tác!” Đặng Kha nói, mặt hắn hiện lên có chút miễn cưỡng.
Nói xong, Đặng Kha đột nhiên đứng phắc dậy, trên mặt lộ ra nét vui vẻ chứ không có chút nào sợ hãi như hắn nói. Hắn đưa cánh tay ra trước, khoanh tay bày lễ về phía Cao Phong.
Khi thấy hành động này, nét mặt của Cao Phong bỗng có chút ngẩn ra. Ánh mắt hắn lúc nãy đã bớt đi một chút sự cảnh giác so với ban . Hắn đưa tay ra trả lễ lại với Đặng Kha.
Hai người sau đó cùng ngồi xuống, tiếp tục luận bàn về những vấn đề mà bản thân đã biết được. Trong đó, đa số là những điều kỳ bí từ phía của Đặng Kha.
. . .
Tốc độ của thuyền bay rất nhanh, chỉ chưa tới nửa ngày đã đi đến vùng biên cương của khu vực Vung Khang, nơi mà thuộc sự quản lý của tông môn Nguyên Thanh cùng các dòng họ ở lân cận.
Trong đó, tông môn Nguyên Thanh đóng vai trò như là chủ chốt đối với mọi sự. Với mọi sự phân phó của tông môn thì các dòng họ khác đều phải nghe theo.
Thuyền bay dần dần hạ độ cao, cuối cùng khu vực biên cương cũng đã hiện ra trước mặt mọi người.
Họ đang trên thuyền bay, cho nên trước mắt chỉ thấy được trận địa từ phía đằng sau.
Thành lũy Ba Căng được xây dựng men theo một dãy núi cao, bốn mặt địa hình thuận lợi, phù hợp cho việc thủ hộ.
Ngoài ra ở sau còn thấy được một khu rừng vô cùng rộng lớn, tạo thành một hàng phòng thủ tự nhiên cho thành lũy.
Khi đi đến gần hơn thì mới thấy, bên dưới kia, tại đó có một dãy tường thành vô cùng to lớn. Chỉ cần nhìn cấu trúc bên ngoài cũng đã nhận ra được sự kiên cố của nó vượt trội cỡ nào.
Tường thành này nhìn từ trên xuống giống như một vòng cung khổng lồ, bao quanh là những vòng cung nhỏ hơn, chính là tường thành phụ trợ.
Trông xa xa, những bức tường thành được xây dựng bằng đá chắc chắn, cùng với những tòa tháp canh cao v·út, tựa như những người lính khổng lồ đang trấn giữ vùng biên cương.