Chỉ một lát sau, Cao Phong cùng với mọi người cũng đã đáp xuống bến thuyền bay, nơi này cách cổng chính của thành một đoạn không xa.
Cao Phong vừa đi xuống thì đưa thần thức nhìn xung quanh, hướng mắt ra xa một chút, lập tức hình ảnh bên ngoài đập vào tâm trí hắn, khiến hắn đột nhiên sững sờ.
Bức tường thành nơi đây nhìn từ trên xuống thì có vẻ nhỏ, nhưng khi đứng gần thì mới thấy sự hùng vĩ chả khác nào một ngọn núi lớn.
Cao Phong dùng tới cả thần thức nhưng cũng chỉ thấy được một phần, không thể nhìn lên phía trên cao hơn được.
Gương mặt hắn lộ ra nét hâm mộ cực lớn, không ngờ đây chính là thành lũy Ba Căng trong truyền thuyết, được nhắc tới qua rất nhiều lời đồn đại.
Trước khi đến đây Cao Phong cũng đã được Đặng Kha nói sơ qua về lý lịch của thành lũy này.
Nó có rất nhiều uy danh vô cùng hiểm hách, mà nổi bậc nhất trong đó chính là chiến tích, trong vòng hai trăm năm trở lại đây, chưa từng một lần bị đục thủng.
Mỗi khi có thú triều diễn ra, các vị cường giả trong thành đều ra sức chống trả. Vì thế mà đẩy lùi được hết đợt này đến đợt khác, thủ vệ cho miền đất này suốt khoảng thời gian rất dài.
Điều này khiến cho thành lũy Ba Căng trở thành một trong những thành vững chãi nhất vùng này, đủ sức thủ hộ hàng trăm năm với các nguy cơ tới từ biên giới bờ biển.
“Sao rồi, nó thật đẹp đúng không, khí thế có phải rất uy nghiêm không!”
Bỗng từ sau lưng Cao Phong có một tiếng người nói đến, đó chính là Đặng Kha.
Hắn sau khi đi xuống, thấy ánh mắt kinh ngạc của Cao Phong thì cũng hiểu được phần nào, bởi vì hắn cũng có cảm giác y như vậy.
Cao Phong quay đầu lại, mắt thấy Đặng Kha đi tới thì chỉ cười một cái, sau đó lại phóng thần thức quan sát.
Ngoài những điều về chiến tích của lũy Ba Căng ra thì Đặng Kha cũng nói cho hắn một số điều quan trọng khác, chẳng hạn như là cấu trúc của dãy thành này.
Thành lũy Ba Căng nó ba khu vực, ở ngoài là ngoại thành, ở trong là nội thành và cao nhất là trái tim của thành – khu vực mang tên Thập Bát.
Khu vực tên Thập Bát này chính là nơi mà các vị cường giả dẫn đầu của thành ở đây. Vậy nên, ngoại thành và nội thành thường là nơi để cho mọi người khác sinh sống và làm việc.
Mà học trò khi đến đây làm lễ, nơi ở chính của họ cũng là ở ngoại thành.
Chính vì vậy, cho nên điều này làm Cao Phong có chút tò mò, hắn đang không biết khi ở ngoại thành thì hắn sẽ cần làm những gì.
Đột nhiên Cao Phong đang nhìn tới trước thì từ đâu có một thân ảnh có phần lả lướt đi qua, để lại phía sau hương thơm ngào ngạt.
Đây đích xác là người mà hắn đã thấy khi còn ở Nguyên Thanh, người con gái có phần xinh đẹp.
Cô ta đi ở phía trước, dáng điệu vô cùng bình thản mà cũng thật khác biệt.
Theo sau còn một nhóm thanh niên, họ vì mến mộ tài sắc mà cứ cố gắng theo đuổi để được làm quen. Mặt ai nấy đều có chút ngà ngà say, chẳng biết là say vì rượu hay say vì tình.
“Sao vậy, ngươi cũng muốn làm quen với cô ta sao!” Đặng Kha bước lên mấy bước, đặt tay lên vai Cao Phong nói.
“Không có! Ta chỉ hơi tò mò về thân phận của cô ấy!” Cao Phong cười đáp lại.
“Cô ta là Hà Hiền Linh, ái nữ của một dòng họ lớn ở phía Tây, hình như ở Trường Thương.” Đặng Kha đưa tay lên miệng nói “Phải chi ta có cơ hội làm quen, đúng là sắc đẹp khiến người khác phải động lòng mà!”
Nhìn thấy vẻ mặt cứ chép miệng rồi lắc đầu của Đặng Kha, Cao Phong cũng có chút cười cười.
Hắn không nói gì nữa, chỉ xoay người đi về đó, tiến vào cổng của thành Ba Căng.
Đặng Kha thấy Cao Phong bước đi cũng vội cất bước mà song hành với hắn, đi vào cùng với đoàn người.
. . .
Bên trong ngoại thành, nơi đây được xây dựng theo kiểu kiến trúc doanh trại đặc trưng của q·uân đ·ội phàm nhân. Tuy rằng họ không phải người thường, nhưng kiến trúc vẫn theo lối truyền thống như vậy.
Bốn phía đều là những vách tường đá cao, được chia thành bốn khu Đông, Tây, Nam, Bắc. Mỗi khu lại có hai tháp canh khổng lồ, mỗi ngày đều sẽ có người thay phiên đi lên canh gác.
Mà mỗi khu này đều có một vai trò riêng như là khu doanh trại, kho lương, lò rèn…
Cao Phong và Đặng Kha được các vị quan cai sắp xếp vào khu vực doanh trại phía Nam, mỗi hai người sẽ ở trong một căn lều nhỏ.
Bình thường khu phía Nam này, sẽ là nơi ở của những binh lính túc trực gần cổng phía Nam. Nhưng do lần này có các học trò đi tới đây tham gia, cho nên những binh lính đó phải di dời đi nơi khác, còn nơi này sẽ cho các học trò tạm trú.
Đặng Kha cùng Cao Phong được đi theo thông tin trên lệnh phù, cuối cùng cũng tìm được nơi ở của bọn họ. Căn lều của họ nằm ở gần bên một tháp canh, điều này cũng thuận lợi cho họ trong việc di chuyển.
“Ây da, vậy là phải ở đây trong vòng ba tháng!” Đặng Khải ngồi xuống, chống hai tay ra sau nói.
“Ba tháng? Không phải chỉ là một tháng thôi sao!” Cao Phong giật mình hỏi lại.
“Đúng là trước kia chỉ có một tháng nhưng bây giờ tông môn lại tăng thời gian lên, họ nói đây là thời gian cho học trò trong tông rèn luyện. Nếu ai không đạt được thì sẽ trực tiếp bị trục xuất!” Đặng Kha giơ tay lên, dáng vẻ cũng có phần chán nản.
Nghe hắn nói xong, sắc mặt của Cao Phong vừa nãy còn bình thường thì ngay lập tức trở nên âm trầm. Hắn đặt người xuống ngồi gần đó, trên miệng thở ra hơi dài thầm than.
“Ba tháng lận sao? Dài quá!” Cao Phong có vẻ ủ rủ, nghĩ trong bụng “Nếu như vậy sợ rằng có thể ảnh hưởng tới việc ta đi phương Nam!”
Hai tay của Cao Phong tự nhiên trong vô thức mà kết lại thành nắm đấm, khuôn mặt từ vẻ âm trầm trở nên có phần tức giận. Hắn có chút phiền muộn khi biết được thời gian ở đây lại dài đến thế.
Chả là vài ngày trước, khi Cao Phong đến thăm Phạm Bá thì đã biết được thêm một thông tin quan trọng. Cơ thể của Phạm Bá tuy đã được dựng cấm chế để ngăn khí độc nhưng cấm chế này, càng ngày càng bị nó cắn trả mạnh hơn.
Hiện giờ, thời gian để cấm chế này hoàn toàn mất tác dụng là năm năm. Trong năm năm này, nếu không tìm được biện pháp thay thế, sợ rằng Phạm Bá sẽ không qua khỏi.
Khi Cao Phong nghe được tin này, hắn càng trở nên quyết tâm về chuyến đi tới phương Nam hơn. Bởi vì lý do gì đó mà trong tông không ai cứu chữa cho Phạm Bá, thì tự hắn sẽ làm việc này.
Cao Phong định khi xong việc ở biên cương thì sẽ cấp tốc đi ngay, nhưng không ngờ thời gian lại mất tận ba tháng.
“Quá dài, thật sự là quá dài!” Cao Phong cắn răng than trong đầu.
Ánh mắt của Cao Phong có chút tức giận, điều này cũng được Đặng Kha ngồi một bên trông thấy. Hắn vừa nhìn qua thì cứ tưởng Cao Phong có gì bất mãn ở nơi này hay sao, cho nên cũng lên tiếng nói lại.
“Gì vậy, nếu sợ dơ thì đợi một lát, ta sẽ giúp ngươi dọn dẹp!” Đặng Kha nói.
“Hả!” Cao Phong không hiểu gì, hắn nghe Đặng Kha nói thì chưng hửng trả lời.
Hắn vừa nói lên, đột nhiên nghe từ bên ngoài vang lên những âm thanh kỳ lạ vọng vào trong.
“Beng beng beng beng...”
Âm thanh này như tiếng chuông nhưng có phần nhỏ và thanh hơn, kỳ lạ là nó lại vang vọng đi rất xa, giống như len lỏi đến mọi ngóc ngách.
Tiếp sau đó, đột nhiên Cao Phong lại nghe từ đâu xung quanh có vô số tiếng bước chân dồn dập chạy tới, giống như cả một đội quân đang phi hành.
Trên mặt Đặng Kha cùng Cao Phong liền nổi lên vẻ thắc mắc, cả hai không chần chừ liền chạy nhanh ra cửa lều xem thử.
Kết quả khi ra bên ngoài, họ mới nhận ra đây là tiếng động để thông báo tập hợp cho học trò. Những vị quan cai đang dùng tiếng này để triệu tập bọn họ.
Nhận biết vừa xong, Cao Phong cùng Đặng Kha cũng chạy nhanh đi, nương vào đoàn người mà đi về phía phát ra tiếng động.
Bọn họ tập trung lại một chỗ rộng rãi, đứng thành nhiều hàng bằng nhau. Cao Phong có khẽ đưa mắt nhìn qua, hắn thấy mặt ai cũng hiện diện vài nét hoang mang.
Trên kia, tại một cái đài cao hơn chỗ chúng học trò đứng một trượng, có vài người đang đứng ở đó nhìn xuống. Thấy rõ dường như bọn họ đang thầm đánh giá hoặc quan sát qua học trò, có lẽ đang âm thầm dùng thần thức dò xét.
Sau khi thấy học trò đã tương đối xếp thành hàng, bỗng một người đứng ở giữa bọn họ lên tiếng nói về phía bên này.
Ông ta cất tiếng, giọng nói trầm ổn nhưng có phần to như trong miệng phát ra tiếng sấm.
“Học trò nghe đây, ta là quan cai ở đây. Các ngươi sau này, mỗi khi có việc gì thì phải báo cáo cho ta...”
Ông ta nói liên tục mà không có một quãng nghĩ, chỉ cần một hơi đã nói hết mấy chục đến mấy trăm điều liền.
Những lời ông ấy nói, đa số là những luật lệ của binh gia, cũng là những quy định cần nắm rõ và tránh để xảy ra sai sót. Nếu mà sơ ý hoặc cố tình phạm phải, sẽ bị phạt rất nặng, còn có thể trừng phạt bằng hình thức khắc nghiệt.
Cao Phong nghe thì cũng có chút tò mò, nhưng quả thật những điều này cũng chả khác gì với quy luật của tông môn Nguyên Thanh. Cho nên hắn chẳng cần nghe thêm nữa, hắn dùng truyền âm thuật nói với Thiết Thiệt.
“Thiết Thiệt, Thiết Thiệt, ngươi nghe ta nói không?” Cao Phong khẽ mấp mấy môi.