Loạn Thế Cường Sinh

Chương 63: Thập Bát



Chương 63: Thập Bát

“Sao vậy? Ta nghe rồi!” Thiết Thiệt đáp lại.

Nó từ nãy tới giờ vẫn ở trong túi trữ vật, hình như là đang kiểm tra qua những vật đã lấy được ở trong hang của Bạch Thố. Có một thứ làm nó hứng thú, đó là một tấm bản đồ có họa tiết kỳ lạ.

“Ngươi có nghe về đại lễ lần này đối với học trò sẽ diễn ra tận ba tháng không?” Cao Phong nói.

“Nghe rồi, ta cũng hiểu ý ngươi. Đây là việc làm ta suy nghĩ từ nãy tới giờ, có gì đó lạ lắm!” Thiết Thiệt đáp.

Giọng nói của nó cũng có chút mơ hồ khi mà phải nói tới vấn đề này, Thiết Thiệt từ khi trong doanh trại nghe Đặng Kha nói thì cũng đã bắt đầu suy nghĩ.

“Nhưng mà không sao đâu, ngươi cứ ở đây luyện tập cho tốt, đừng quá nóng vội làm gì!” Thiết Thiệt lên tiếng, cố ý khuyên Cao Phong.

“Ta biết rồi!” Cao Phong khẽ đáp, trong giọng vẫn còn chút muộn phiền.

Nói xong, hắn lại đưa ánh mắt nhìn về bốn phương tám hướng, có khi lại chăm chú nghe những điều lệ mà vị quan cai phía trên đang nói.

Đột nhiên, trong tròng mắt của Cao Phong dâng lên một tia sáng kỳ lạ.

Hắn nhìn qua bên kia, thấy hai người lúc trước ở tông môn Nguyên Thanh đang nhìn về hướng bên này.

Không biết có phải họ nhìn Cao Phong hay không mà đột nhiên khi hắn đưa ánh mắt đảo qua, lập tức hai người bọn họ cũng thu tầm nhìn về, vờ như chưa thấy gì.

Sắc mặt Cao Phong bỗng chốc trở nên âm trầm, hắn không hiểu thái độ của bọn họ là gì, nhưng tốt nhất nên có chút cảnh giác thì sẽ an tâm hơn.

Hắn nghĩ không thông nhưng cũng vờ mà quay mặt đi chỗ khác, không để ý đến bên đó nữa.

Một lát thời gian qua đi, cuối cùng vị quan cai trên kia dường như đã nói xong.

Ông ta đang định nói thêm gì nữa, bỗng nhiên gương mặt quan cai như có một tia sáng chạy xoẹt qua tâm trí.

Như nhận ra điều gì, vị quan cai này lập tức đưa ánh mắt nhìn về một phía đằng xa, hai cặp mắt có chút nhíu lại.

Trên bầu trời chỗ vị quan cai quan sát, nơi đây mây mù bao phủ kín mít, giống như một tầng cấm chế.

Bất chợt, bỗng có vài luồng ánh sáng từ chỗ đó phát ra, đâm xuyên mây mà chiếu thẳng xuống mặt đất.



Ngay sau đó, một dải ánh sáng đậm màu dần dần xuất hiện ở phía chân trời, nó mỗi lúc một to hơn.

Dải ánh sáng này càng bay tới gần thì càng phát sáng, những đốm sáng bên trong cũng từ từ rõ ràng.

Có thể nhận thấy, đây không phải là dải ánh sáng bình thường mà là mười mấy người đang hóa thành đường sáng bay gần với nhau.

Bọn họ bay cực nhanh, chỉ chốc lát thân thể đã đi tới trước mặt vị quan cai, đứng trên đài cao mà nhìn xuống, ánh sáng bên ngoài cũng được thu lại.

Đây chính là mười tám vị cường giả cai quản thành lũy Ba Căng, họ còn được gọi là hội Thập Bát.

Mấy người này vừa tới đã làm cho không khí nơi đây chốc lát trở nên xôn xao, những tiếng xì xào bàn tán không biết từ đâu mà vang lên không ngớt.

Ai nấy đều nói ra những gì mà bản thân biết về những vị cường giả này, họ nói về chiến công, uy danh, kể cả tu vi và những chuyện xoay quanh bọn họ.

Tất cả đều nhanh chóng gây ra một làn sóng, theo nhịp độ tăng lên mà lan tràn ra xung quanh.

Vị quan cai lúc nãy vừa nói khi thấy mười tám vị cường giả này đi tới thì tỏ ra kính trọng vô cùng, liền lùi về sau mấy bước, nhường lại sân khấu cho mấy người bọn họ.

Ông ta vừa đi ra sau, ngay sau đó liền có một vị cường giả gật đầu với quan cai mà đi lên trước, có vẻ đang muốn nói gì đó.

Vị cường giả vừa mới đi lên này, dáng vẻ bên ngoài độ tầm chỉ mới như người trung niên. Ngoài ra ông ta còn khoác bên ngoài một bộ trang phục có màu vàng nhạt, trên vai còn mang thêm một mộ lông thú phủ từ vai xuống sau lưng.

Chỉ cần nhìn khí chất bên ngoài thôi, cũng đủ nói lên sự uy mãnh của người thủ hộ trường thành nơi đây.

“Các học trò nghe lên, hôm nay các ngươi đến đây bái lễ chắc cũng từng nghe qua uy danh của nơi này. Ta tên Lê Văn Lâm, là người thủ thành Ba Căng này, có việc gì thì cứ đến tìm ta.” Vị cường giả kia nói.

Giọng nói của người này vô cùng uy mãnh, cứ như tiếng hổ tinh gầm rú chứ không phải âm giọng của con người.

Ông ta vừa nói xong, lập tức đám ông phía dưới chẳng còn tiếng bàn tán xôn xao, ai ai cũng hướng ánh mắt về đó, trong khóe mắt còn lóe lên một tia hơi sợ sệt.

Bỗng Lê Văn Lâm nói xong, lại đưa tay lên vỗ vỗ mấy tiếng, lập tức bên trong đài có một nhóm người gồm năm mươi cô gái lập tức đi ra.

Năm mươi người này, ai nấy trên tay cũng bưng theo một khay gỗ, trên khay có hai ba cái bát và một bầu rượu lớn.

Bọn họ đi xuống phía dưới, đưa ánh mắt nhu hòa nhìn tới, sau đó nâng tay rót rượu trực tiếp đưa tới cho chúng học trò.



Đám học trò tuy có chút không hiểu, nhưng sau khi thấy một người cầm bát rượu thì mấy người còn lại cũng làm theo, cứ thế mà nối liền cho tới tận phía sau.

Cao Phong đứng một phía quan sát, hắn có chút không hiểu bèn lên tiếng hỏi về phía Đặng Kha ở bên cạnh.

“Này, ngươi có biết họ làm gì không?” Cao Phong hỏi.

“Ta không chắc, có lẽ đây chính là lễ nghi của nơi đây!” Đặng Kha đáp lời.

Nói xong, cả hai đều nhìn quanh quẩn một lượt để xem thử ra sao.

Sau một hồi, cũng có một người phụ nữ đi tới đưa bát rồi rót rượu cho hai người bọn Cao Phong cùng với Đặng Kha.

Cao Phong không biết Đặng Kha ra sao, nhưng về phần hắn thì hắn có chút sượng nhẹ, chả là vì từ bé tới giờ, hắn chưa uống rượu lần nào.

Lúc mới gặp Phạm Bá, ông ấy có mua vài vò về nhưng chỉ có mình ông ta là uống đôi ba bát, chứ Cao Phong không hề đụng vào một giọt.

Hắn cầm cái bát trong tay mà thầm cười nhạt, thôi thì nhân cơ hội này, hắn sẽ uống cho biết thử mùi vị ngon dỡ ra sao.

Một lúc sau, dường như đã đảm bảo tất cả học trò ở đây, trên tay mỗi người đã cầm một bát rượu đầy.

Lúc này mới thấy vẻ mặt của vị Lê Văn Lâm chợt nở nụ cười, ông ta đi tới trước vài bước, lập tức mở miệng.

“Toàn thể học trò chú ý, cùng dâng bát rượu lên, uống một hơi thật sâu vào. Cái này là ta chuẩn bị để chào đoán các ngươi tới đây, nhớ dốc hết sức vì mảnh đất phía sau lưng. Cùng uống!”

Nói xong, vị cường giả này đưa cái bát lên trên miệng, dùng một hơi đã cạn chén.

Tuy nói rằng, rượu này không phải là loại rượu thần tiên gì, cho nên không thể làm ông ta thỏa mãn được. Nhưng mà trên mặt vị cường giả họ Lê vẫn nở một nụ cười mãn nguyện, giống như chỉ cần được uống rượu với chúng học trò đã làm ông ta thích thú.

Toàn bộ người ở dưới cùng với Cao Phong, khi thấy Lê Văn Lâm uống xong thì trên mặt cũng lộ ra nét phấn khởi.

Bọn họ cũng cùng nhau đưa tay lên, uống một hơi cạn sạch hết bát.

Mà Cao Phong bên này cũng vậy, hắn vừa uống xong lại không có cảm giác gì bất thường, nhưng mà dường như khi rượu đã thấm vào, trong người hắn lại xuất hiện một cảm giác lạ.

“Đã quá, rượu là ngon như vậy sao!” Cao Phong nghĩ thầm, trên mặt lộ vẻ sảng khoái.



Tuy đây là lần đầu tiên hắn uống rượu nhưng cảm giác mà thứ này mang tới lại vượt xa mong đợi của Cao Phong. Hắn có chút cảm giác lâng lâng, thật sự là rất tuyệt.

Khi tất cả đã uống chén rượu đầu xong, vị cường giả Lê Văn Lâm cũng cười cười mà đi về phía sau ngồi với mười bảy người còn lại, không nói thêm gì nữa.

Sau một lúc, cuối cùng vị quan cai khi nãy cũng ra lệnh cho bọn họ di chuyển trở về doanh trại của mình.

Ngoài ra ông ta còn thông báo, bắt đầu từ ngày mai, bọn họ sẽ làm lễ tưởng niệm cũng như sẽ tham gia vào công việc như binh gia, không được chậm trễ.

Đám học trò ở đây nghe xong, ai cũng tự giác mà đi về doanh trại của mình, bởi vì trời đã có chút tối, mưa tuyết cũng sắp phủ xuống nơi đây.

Cao Phong cùng Đặng Kha cũng vậy, bọn họ cũng đi về phía doanh trại, trên miệng cả hai đang nói về những vấn đề gì đó.

Bất chợt, từ phía sau hai người, một nhiên có một thanh âm trong trẻo vang lên, khiến cho hai người có chút giật mình.

“Này!”

Cao Phong đưa mặt ra sau, hắn thấy trước mặt mình là một người con gái cùng với một người nam xa lạ nào đó, bộ dạng của họ cũng bình thường, nói chung là đủ để ưa nhìn.

Hai người này miệng thở hỗn hểnh, giống như là đang tìm kiếm điều gì.

“Có chuyện gì?” Đặng Kha đứng một bên lên tiếng.

“Các ngươi... các ngươi... có phải trên lệnh phù các ngươi có khắc chữ “Tứ” đúng không?” Cô gái trước mặt nói, giọng điệu ngập ngừng đứt quãng.

“Phải!” Đặng Kha đáp.

“Vậy tốt quá, ta tìm các ngươi mãi!” Cô gái này đáp lại.

Nói rồi, cô ta lấy từ trong túi ra miếng lệnh phù nhỏ, đưa lên phía trước mặt của hai người Cao Phong và Đặng Kha.

Hai người vừa mới đưa ánh mắt nhìn vào, ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Thì ra người này cũng có văn tự trên lệnh phù giống họ, điều này thể hiện cả hai đều cùng chung một đội binh.

“Không nghĩ là một đội binh lại có bốn người!” Đặng Kha nói.

Nói rồi, hắn chỉ tay về phía Cao Phong, nói tiếp: “Ta nghe theo người này, các ngươi có gì thì cứ nói với hắn!”

Cao Phong nghe Đặng Kha nói, trên mặt bỗng lộ vẻ bất ngờ nhưng cũng không nói gì, chỉ thầm cười cười than thầm.

Hai người kia sau khi nghe nói vậy thì cũng gật đầu, trên mặt thể hiện ra vẻ đồng ý.

Kết quả chỉ sau một khắc trò chuyện, hai bên cũng bắt đầu làm quen với nhau.