Hai người mà họ vừa mới gặp là hai chị em với nhau, người chị tên Đỗ Thu Hà, người em là Đỗ Văn Chương.
Cả hai đều thuộc dòng họ Đỗ, một trong nhiều họ lớn của vùng Hạ Thổ. Dòng họ Đỗ này đã có thâm niên, cũng tự mình ngự trị một vùng ở phía Tây này.
Vì gia tộc của họ có qua lại với tông môn Nguyên Thanh cho nên những người như họ phải tới đây bái lễ, giữ gìn truyền thống giao hảo với nhau.
Sau khi trò chuyện rõ ràng, cuối cùng Cao Phong đã biết rõ về danh tính của hai người mới tới này. Bởi vậy mà hắn cũng thu lại thần thức, bớt dần đi sự cảnh giác.
Ban nãy khi vừa mới nghe tiếng nói phát ra sau lưng, để đề phòng bất trắc cho nên hắn cũng có phóng thần thức đi ra mà soi xét.
Kết quả sau khi dò xét xong, hắn thấy được hai người kia chỉ có tu vi Rèn Thể mà thôi, nhưng hình như cũng đã đi tới cuối đường Rèn Thể, trong nay mai có thể sẽ đột phá.
Tuy nhìn bề ngoài hai người kia không cho Cao Phong cảm giác uy h·iếp gì, chỉ là nơi đây lạ nước lạ cái, hắn chỉ hơi phòng hờ một chút cũng chả sao.
Mà Cao Phong sau khi trò chuyện với bọn họ thì thấy có gì đó rất lạ, nhất là người con gái tên Thu Hà kia.
Cô ta tuy là thân con gái, nhưng mà giọng điệu trong từng câu nói lại ẩn chứa vẻ lực điền chả khác gì với thanh niên. Lại còn nói năng cực kỳ thoải mái, giống như chả có nề hà gì.
Điệu bộ của cô ta làm hắn có chút cảm thấy kỳ quái, nhưng mà Cao Phong cũng chả để bụng chuyện này lâu.
Rốt cuộc, cả bốn người đã đứng ở đây trò chuyện một lát, sau đó thì ai cũng về trại người đó, hẹn ngày mai sẽ lại tái ngộ.
Lúc này bên ngoài trời cũng đã tối, từng đợt gió rét bắt đầu xuất hiện. Chỉ thấy giờ đây, bên trong đêm đen, khắp nơi là ánh sáng từ các doanh trại hắt ra bên ngoài, tạo nên khung cảnh vô cùng lung linh.
Trong doanh trại của bọn Cao Phong, chỉ có vang lên vài tiếng than nhẹ của Đặng Kha, dường như hắn đang than thở về khẩu phần ăn được cấp cho mỗi học trò.
. . .
Biển Tây, cách đất liền mấy ngàn dặm.
Bên trên một hòn đảo lớn ở giữa biển, nơi đây sóng to gió lớn, tiếng động từ đâu vang lên ầm ầm. Từ trời cao, chỉ trong một cái chớp mắt đã có hàng trăm tia sét đánh xuống, làm cho trời đất bất chợt rền vang.
Mây mù cùng với sương đen phiêu phù trên mặt biển, chúng tạo thành một cái màn bao phủ toàn bộ bề mặt hòn đảo.
Tại đây còn xuất hiện từng đường khí màu đen từ đâu bay tới, hội tụ bên trên hòn đảo. Chúng hòa quyện với màn sương đen, khiến cho nơi đây tràn ngập mùi tử khí nặng nề.
Đi sâu vào trong đảo, bên dưới lớp đất đá dày bên trên chính là không gian trống rỗng, trông như một hang động dẫn vào một thế giới huyền bí nào đó.
Ở chỗ này, những dòng khí màu đen không ngừng di chuyển, cứ như có linh tính, hướng theo một mục tiêu mà cứ bay đi.
Khi đi theo những dòng khí này, có thể phát hiện được đích đến của nó, cũng từ đó mà thấy được một hình ảnh kỳ dị.
Không ngờ bên dưới hòn đảo này, tại đây có một không gian vô cùng rộng lớn, giống như một thế giới khác, tồn tại bên trong lòng hòn đảo.
Trong này không gian âm u, phất phơ vài tia sáng chớp tắt liên tục, khiến cho người ta có cảm giác phải rùng mình.
Bỗng một tia sáng từ đâu lóe lên, lập tức hình ảnh bên trong này được ánh sáng hắt vào mà hiện rõ mồn một.
Nơi đây có mấy chục đến mấy trăm quả trứng khổng lồ, mỗi quả được dựng thẳng lên, cao tầm hai ba trượng. Chúng được xếp liên tiếp nhau, tạo thành các hàng dài mà men theo không gian.
Xung quanh mấy quả trứng khổng lồ này, còn có vô số những luồng khí đen bay từ bên ngoài vào. Chúng bay cuộn tròn thành từng vòng bên ngoài quả trứng, thẩm thấu vào sâu bên trong.
Mỗi lần như vậy, quả trứng liền xuất hiện động đậy, giống như bên trong có sinh vật nào đang bị kích thích bởi luồng khí đen này.
“Bịch bịch…”
Bỗng có âm thanh tiếng bước chân vang lên, phá đi sự yên tĩnh của nơi đây. Tiếng bước chân này ở trong không gian kín, cho nên khiến nó càng thêm rõ ràng.
“Tình hình sao rồi!”
Bên ngoài kia, đột nhiên xuất hiện hai cái bóng người không rõ ràng, một cao lớn như người khổng lồ, một người lại có dáng vóc như người bình thường.
Xung quanh hai người này còn có một lớp ánh sáng màu đen bao bọc, cộng thêm không gian u tối của nơi đây khiến cho không thể nhìn ra được dung mạo của thân thể.
“Ta nghĩ là sắp hoàn thành rồi!” Cái bóng đen to lớn bên cạnh đáp lại.
Hắn vừa nói vừa chỉ tay về một phía. Tức thì ngay chỗ hắn chỉ tới xuất hiện một hình pháp ấn kỳ lạ.
Pháp ấn này xuất hiện trên mặt hang động, thẩm thấu vào trong từng tầng đá. Đột nhiên nghe có tiếng rắc một cái, chỗ mà hai cái bóng đen đang đứng bỗng thụt xuống, giống như đang đưa đi đến nơi nào.
Hai cái bóng đen này vẫn không phát ra tiếng động gì, từ từ đi xuống phía dưới, được một khoảng thì dừng lại.
Trước mặt cả hai, không gian nơi đây vẫn âm u cô tịch như phía bên trên, ngoài mùi h·ôi t·hối ra thì chẳng có thứ gì trong này.
Bất chợt, cái bóng đen to lớn bước lên một bước, hắn đưa tay búng một cái, lập tức có ánh sáng từ những ngọn đuốc bừng lên, tỏa ra ánh sáng huyền diệu soi rõ con đường.
Tiếp theo, hắn cùng người bên cạnh cùng nhau đi tới trước vài bước, dường như đang hướng tới một cái gì đó.
Bất chợt cả hai dừng lại, nghiêng đầu sang một bên nhìn vào trong, ở đó xuất hiện một cái lồng giam bằng đá khổng lồ.
Bên trong lồng giam, tại đó có một sinh vật to lớn gớm ghiếc đang đưa cặp mắt đỏ lòm nhìn về phía hai người.
Con thú này phảng phất trong ánh sáng mờ ảo cho nên chỉ thấy được đại khái hình dạng bên ngoài. Nó có thân hình cực lớn, dường như cao cả mấy chục trượng hoặc hơn.
Thông qua ánh sáng kia, còn thấy được trên đầu nó có mấy cái gai băng, mọc lổm chỗm chỉa ra bên ngoài.
Phần cổ của nó được giữ chặt bằng một sợi xích dài được làm từ xương thú, vô cùng chắc chắn. Một đầu xích được nối vào hang đá, còn một đầu trực tiếp quấn lấy cổ.
Mà không chỉ có vậy, bốn chân của sinh vật này còn được giữ lại bằng xích xương thú, hình như mục đích của thứ này được dùng để giam cầm sinh vật đáng sợ này lại.
“Hừ, cũng tạm được!”
Người có vóc dáng nhỏ hơn nhìn chằm chằm vào sinh vật trong lồng giam kia, bất chợt cười khẩy lên mấy tiếng. Hắn ta bỗng đưa tay tạo ra một hình quyết, điểm vào trước mặt yêu thú.
Bất ngờ, yêu thú lại như có phản ứng mà gầm lên mấy tiếng. Bỗng nhiên nó đứng dậy, dựng thẳng người mà lao tới trước. Dây xích trói nó căng ra hết mức, vang lên tiếng phăng phắc khiến người khác nổi cả da gà.
Yêu thú khổng lồ này kêu lên mấy tiếng chói tai, hình như nó đang bị sự khống chế của người trước mặt. Tiếng hét của nó còn làm cho hang đá nơi đây rung rinh lên liên hồi, còn gây ra sự chú ý tới các lồng giam bên cạnh.
Chỉ thấy trong màn đêm xung quanh, hàng chục cặp mắt đều có màu đỏ, phát sáng như hỏa tinh đang nhìn chăm chú về phía bên này.
Thấy tình hình như thế, người có vóc dáng nhỏ lập tức xoay bàn tay điểm một chỉ lên phía trước. Ông ta trừng mắt nhìn một cái, lập tức khiến cho tâm trí con thú bị giam kia phải trở nên sợ hãi.
Màu máu trong ánh mắt của nó trở nên biến đổi, từ từ chuyển thành nhạt dần, cuối cùng nó lùi về sau mấy bước, bình tĩnh đứng lại mà không còn gầm gừ nữa.
Sau khi thấy nó như vậy, trên miệng người có vóc dáng nhỏ kia chợt nhếch lên một cái. Hắn tiếp ngay sau liền thu tay lại, phá bỏ đi pháp ấn đang thi triển trên người con thú.
“Ngươi thấy thế nào, có phải rất mạnh không!” Tên có vóc dáng khổng lồ bên cạnh nói.
“Tạm được, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ hoàn thành!” Người bên cạnh khẽ đáp lại.
Nói xong, hai thân ảnh này bước đi ra ngoài, nhanh chóng đi lên cái bục khi nãy mà trồi lên trên. Chốc lát sau, lại thấy hai người này xuất hiện bên ngoài miệng hang, đứng giữa hòn đảo mà lên tiếng.
“Ta sẽ về báo lại với chủ nhân, ngươi ở đây lo cho tốt!” Người có vóc dáng nhỏ hơn nói.
Nói xong, hắn ra nhón người một cái, lập tức thân ảnh biến mất chẳng để lại thứ gì, cứ như là tan biến vào hư vô.
Người to lớn kia đứng lại đây, hắn ta nheo mắt quan sát một chút động tĩnh. Đột nhiên trên bầu trời, từ đâu đánh xuống một đường sét sáng chói, khiến cho thân thể khổng lồ bất chợt hiện ra bên ngoài.
Thân thể người này khắp nơi là sừng nhọn, còn có những khối thịt kỳ dị nổi đầy lên, lan trên khắp người, trông vô cùng ghê rợn. Hình dáng thì chẳng có tí nào giống như người bình thường, càng nhìn càng thấy giống loài yêu thú hóa hình hơn.
Hắn ta nhìn chung quanh hồi lâu, thân hình khẽ động cũng lập tức biến mất vào trong không gian.
. . .
Ngày hôm sau, tại thành lũy Ba Căng, khi mà mặt trời còn chưa ló dạng thì đã nghe từ bên ngoài có tiếng động inh ỏi phát ra.
“Beng beng beng beng...”
Tiếng động quen thuộc như vang đến mọi ngóc ngách, lập tức từ đâu có vô số lớp người nhanh chân chạy về một phía, tập trung hết lại khoảng đất trống phía kia.
Chỉ trong vài khắc nhanh gọn, chúng học trò đã xếp thành nhiều hàng bằng nhau một cách ngay ngắn. Trên mặt ai cũng lộ vẻ nghiêm túc, giống như một pho tượng được đúc thành hình, chẳng có một tí biểu cảm.