Mà ở phía trên đài cao kia, trông thấy mười tám vị cường giả trong thành từ lúc nào đã ngồi ở đó, gương mặt ai cũng trầm ngâm mà đăm đăm nhìn xuống phía dưới. Bên trong ánh mắt còn ẩn tàng một vẻ như đang đợi chờ điều gì.
Đột nhiên từ phía trong đi ra, một vị quan cai với bộ dáng trịnh trọng đang từ từ bước về phía trước. Ông ta đi đến bên cạnh mấy vị kia, cuối người chào một cái, sau đó mới quay sang bước về phía đài.
Khi đi đến bên mép đài lại chợt lên tiếng, giọng nói vang đi rất xa.
“Bắt đầu!”
Ngay sau tiếng nói này, lập tức từ đâu ở sau lưng ông ta có vô số pháo hoa bắn lên ngợp trời. Những pháo hoa này, toàn bộ được tạo từ những người thợ thủ công tài hoa nhất, cho nên sắc màu cùng hình dạng khi nổ lên vô cùng đặc sắc.
Nào là pháo hoa đỏ, pháo hoa xanh, pháo hoa vàng... Tất cả đều tạo nên một trận pháo vô cùng tuyệt sắc, giống như có một bức tranh được vẽ trên không trung.
Ở bên dưới, Cao Phong trố mắt nhìn lên những pháo hoa đang bay lên kia, vẻ mặt vô cùng thích thú, liên tục trầm thồ tán dương. Từ bé tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn biết tới thứ này, không ngờ nó đẹp tới như vậy.
Mà không chỉ có mình Cao Phong, rất nhiều người chưa thấy qua thì đều tỏ rõ sự kinh ngạc, nhìn đâu đâu cũng thấy mắt chữ o mồm chữ a há dài.
Trận pháo hoa này sau một hồi bắn lên thì cũng kết thúc, ngay sau đó lại diễn ra vô số tiết mục đặc sắc, tiếp theo lại là những điệu múa cổ truyền, những màn tế bái truyền thống của những vị văn sĩ ở vùng này.
Đây chính là những tập quán lâu đời của người dân vùng phía Tây, một thứ mà mãi mãi không thể bị xóa mờ.
Tuy nói rằng, cường giả chính là những người từ bỏ cái phàm trần để tiến vào cảnh giới siêu nhiên, nhưng mà những cái được gọi là di sản thế này thì họ không thể bỏ được. Ít nhất vẫn còn giữ lại được một chút những nét riêng này.
Tất cả tạo thành một tràn âm thanh đặc sắc, điệu múa kết hợp với tiếng trống, trở thành khung cảnh vui tươi giữa tuyết trời lạnh giá, chả khác gì cảnh tượng rộn ràng của những ngày lễ hội.
Những người ở dưới xem biểu diễn, trong một khắc mắt ai cũng toát lên ánh sáng vui tươi, dường như đã có lúc quên đi họ đang ở biên cương, một nơi đầy rẫy hiểm nguy rình rập.
Có lẽ nhiều người sẽ nghĩ rằng, nơi đây chính là đang diễn ra một lễ hội thật sự, chẳng còn giống như lời miêu tả về sự đáng sợ qua lời kể của những người từng ở đây.
Sau khi một tràn múa hát, bái lễ này kết thúc, cuối cùng thì không khí nơi đây cũng trở lại bình thường.
Lúc này lại thấy từ bên trên, một vị cường giả trong mười tám vị ngồi ở đó bước ra, trên người mặc áo bào màu trắng, cặp mắt không có một tia dị sắc nhìn xuống.
Người này chính là Lê Văn Lâm, ông ta sẽ chủ trì cuộc đại lễ lần này, trực tiếp đánh dấu một cột mốc mới cho thành lũy Ba Căng.
Chỉ thấy ông ta bước tới trước vài bước, nhón người bay tới một di tích có phần cổ xưa được đặt gần đó.
Tại đây, có vô số tấm bia đá được xếp xen kẽ chất chồng lên, tạo thành một hình phù tương đối giống với một ngọn núi.
Những bia đá này, đích xác chính là bia của những vị anh hùng đã lần lượt ngã xuống, đã hy sinh để giữ vững thành trì nơi đây.
Ở dưới mỗi bia đá còn đặt một con rồng làm bệ đỡ, điều này thể hiện sự tôn kính rất lớn đến với các bậc đi trước, những người đã có công dựng xây nên thành lũy này.
Lê Văn Lâm tự mình tiến tới, cũng không quên sửa soạn lại quần áo cho thêm phần trang nghiêm. Trên tay ông ta là vài cây nhan nhỏ, được ông trực tiếp cắm vào một bát hương gần đó.
“Hôm nay là ngày đại lễ của lũy Ba Căng! Kính mong các bậc tổ tiên, ông cha đã ngã xuống ở đây chứng giám, phù hộ cho chúng con giữ mãi được trường lũy này!”
Lê Văn Lâm hô lên một câu dõng dạc, từng chữ từng chữ đều trọn vẹn một cách không ngờ, như in sâu vào tim mỗi người phía dưới.
Nói xong, ông ta cúi người quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái mới thôi.
Vị cường giả này sau khi làm lễ trước đài thờ thì cũng quay lại, cầm trên tay một bát rượu lớn.
Khi thấy hành động của ông ta, toàn thể người ở đây từ đứng đầu cho tới binh lính và học trò đều đồng dạng mà đứng lên, hướng ánh mắt về phía đó mà chăm chú.
Lê Văn Lâm cầm chén rượu trên tay, nhỏ vào trong đó một giọt máu đào. Mắt ông ta sáng ngời như sao trong đêm, đưa chén rượu lên uống sạch rồi hô lên.
“Thành lũy Ba Căng, vĩnh hằng như sóng biển Đông, kiên cường như núi Cội sừng sững!”
Ông ta nói xong câu này, lập tức mọi người ở đây đều đồng thanh đọc theo, khí thế vô cùng hùng hồn và quyết liệt.
Âm thanh cùng lúc hô lên, hào khí mạnh tới nỗi dường như khiến cho mưa tuyết bất chợt phải ngừng rơi trong một khoảng khắc.
Cuối cùng thì buổi đại lễ này cũng đến hồi kết thúc, chỉ thấy vị Lê Văn Lâm kia lúc này đã quay lại trên đài cao. Ông ta ở trên đó, bỗng nhiên lại lên tiếng nói.
“Hôm nay, ngoài việc đại lễ ra thì ta còn một chuyện nữa muốn nói!”
Câu nói này vừa dứt, đột nhiên thấy Lê Văn Lâm phất tay một cái đã hóa thành một luồng sáng mà bay thẳng lên trời.
Chỉ thấy ngay sau đó, mười bảy vị cường giả còn lại cũng như ông mà bay lên theo, nhanh chóng tụ tập lại một chỗ.
Mười tám người này sau khi đã tập hợp đủ, liền chủ động mà chỉ tay về phía trước, bắt một pháp quyết kỳ lạ rồi chỉ lên trời.
Tại chỗ cánh tay của mỗi người, xuất hiện một luồng thần lực nhiều màu ngay lập tức bắn thẳng lên, xóa tan mây mù ở đó.
Mười tám cột sáng này bắn tới một chỗ, lại từ đó nhanh chóng tán đi mười tám hướng khác nhau. Bỗng nhiên ngay khi từng luồng sáng đó đi ra, lập tức trên trời xuất hiện một cái màn ánh sáng đa màu sắc từ từ phủ xuống thành lũy này.
Chẳng cần dùng thần thức, chỉ cần mắt thường là có thể trông thấy sự việc đang phát sinh. Ở bên ngoài kia, có một cái màn đang bao bọc lại tất cả vào bên trong.
Đây chính là trận pháp Thập Bát.
Mười tám luồng năng lượng tụ lại thành mười tám cái cột trải đều khắp chiều dài của thành lũy, tạo thành một đại trận phòng hộ, bảo vệ nơi đây khỏi những tai ương bất chợt xảy đến.
Đại trận này được tạo từ chính thần lực của mười tám vị cường giả mạnh nhất thành lũy. Thần lực trong người bọn họ ban nãy đã hóa thành mười tám cái cột sáng, phân tán đi khắp phạm vi nơi này.
Chỉ cần một cột sáng còn tồn tại thì khi đó đại trận này vẫn còn khả năng duy trì, không thứ gì có thể phá hủy được.
Có thể nói, đại trận với thành lũy này bây giờ cũng đã hòa thành một, trận cũng là thành mà thành cũng là trận.
Lúc này lại thấy mười tám vị cường giả từ từ hạ xuống dưới, đi tới đài cao đứng đó mà trầm mặt. Lê Văn Lâm đứng đầu, ông ta chợt lên tiếng.
“Đại trận hộ lũy Thập Bát này, chính là sinh mệnh do ta và mọi người ở đây đúc kết tạo nên. Hôm nay nhân dịp đại lễ, ta lần đầu tiên khởi động!
Có thể nói trận pháp này, trận còn thành còn, trận mất người mất. Các ngươi có rõ không!”
Dứt lời, thì từ phía dưới vang lên từng tràn vỗ tay không ngớt, cứ như một làn sóng mà lan ra. Không ai bảo ai, cũng không ai bị ép cả, bọn họ là đang tự động vỗ tay, hoan hô cũng như tán dương cho sự kiên cường của thành lũy.
Cao Phong đứng ở dưới, lúc này sắc mặt hắn có chút sâu lắng dị thường, cảm giác máu huyết trong cơ thể đang từ từ sục sôi.
“Cảm giác này là gì!” Cao Phong thầm nghĩ.
Hắn không hiểu loại cảm giác cứ nôn nao bên trong hắn là thế nào, cứ cố chèn ép nó xuống thì nó lại trồi lên thêm, rất khó chịu nhưng cũng rất hưng phấn.
Vị cường giả Lê Văn Lâm sau khi triển khai xong đại trận, ông ta cùng những người khác lúc này cũng đi xuống dưới. Tiếp theo lại thấy ông tới bên một cái trống to, cầm dùi đánh lên ba tiếng.
“Bế mạc!”
Tiếng nói này vừa dứt, lập tức cờ hiệu khắp nơi ở dưới kia được dựng thẳng lên, tung bay phấp phới trong gió. Ai ai cũng hướng mắt về từng cờ hiệu, trong lòng chợt nổi lên gợn sóng.
Rất nhanh sau đó, buổi đại lễ này cũng đã kết thúc, tất cả chúng học trò bây giờ cũng đã bắt đầu giải tán, đi nhận lệnh của những vị quan cai.
Mà Cao Phong cùng nhóm của bọn hắn cũng vậy, cũng đã tập hợp tại một nơi, chờ đợi mệnh lệnh từ phía trên phân phó xuống.
Đặng Kha cùng với Thu Hà đang trò chuyện về vấn đề gì đó, đột nhiên ánh mắt cả hai lóe lên tia sáng. Bởi vì đang đi tới chỗ của bọn hắn, có một vị quan cai đang đi về đây.
Vị quan cai giao cho hắn nhiệm vụ là đi ra gác tháp canh ở ngoài ngoại vi thành lũy. Ông ta còn sắp xếp cho một người nữa để chỉ bảo bọn họ, dặn bọn họ phải tuyệt đối nghe theo lệnh người này.
“Chào, ta tên Hưng, cứ xưng hô bình thường là được!”
Người được quan cai phân phó chốc lát cũng đã tới đây, hắn ta là một thanh niên trẻ khỏe, nhìn bề ngoài dáng vẻ thì cứ như thân trai mười tám nhưng tuổi thật thì chẳng biết bao nhiêu.
Bởi vì người này cũng là Thiên Sinh giả, cho nên tuổi tác đối với họ cũng chả quan trọng.
Hai bên nói xong mấy câu, cũng bắt đầu đi ra ngoài phía ngoại vi lũy Ba Căng, đi tới một vùng đất thủ hộ phía trước thành.
Nơi đây là một vùng đất rộng lớn, khi xưa là chiến trường của hai bên người và yêu. Nhưng mà trong những lúc bình ổn như này, nó trở thành nơi để binh lính canh gác, lập nên những tháp canh để giá·m s·át.