Phạm vi của nơi này vô cùng rộng lớn, được chia thành nhiều vùng cứ địa khác nhau, tạo thành nhiều lớp phòng tuyến đan xen để phòng thủ cho thành lũy Ba Căng.
Mỗi lớp phòng tuyến lại có mấy chục doanh trại được chia thành nhiều tốp nhỏ hơn, việc này để thuận lợi cho những binh lính đi tuần tra, sớm nắm bắt được tình hình.
Mỗi khi có việc gì xảy ra, những binh lính ở nơi đây sẽ báo tin về nội thành Thập Bát, từ đó mà có thể phân phó để triển khai xử lý tình huống phát sinh.
Theo như lời của người tên Vũ Hưng nói, Cao Phong cũng biết thêm nhiều điều về việc mà bọn hắn cần làm.
Vào những kỳ đại lễ, chúng học trò mỗi khi đi tới nơi đây để làm lễ cũng như gia nhập vào q·uân đ·ội, đều sẽ chia thành các tốp binh nhỏ mà phân đi khắp doanh trại.
Bởi vì bọn họ chủ yếu chỉ là học trò mới nhập tông, thực lực còn chưa cao cho nên chỉ cần làm các việc như lính bình thường là được, không cần phải quá quan trọng.
“Chỉ khi nào mà xuất hiện thú triều hoặc là có việc lớn cần nhân lực để giải quyết thì mới cần các ngươi. Nhưng các ngươi nên cầu nguyện đừng xảy ra thì hơn!” Vũ Hưng vừa đi thì khẽ nói.
Hắn vừa nói xong thì cười nhếch mép, đưa ánh mắt có phần quỷ dị mà liếc về phía đám người Cao Phong.
“Hừ, ngươi đừng có giỡn, bộ ngươi từng thấy qua rồi sao?” Thu Hà lên tiếng, vẻ mặt cô ta hơi có nét tinh ranh.
“Haha, nhóc con, ta đâu phải từng thấy, mà là chính ta và đội của mình còn tham gia vào!” Vũ Hưng chợt thở dài.
Bỗng thấy ánh mắt hắn ta thay đổi rõ rệt, giống như bị một tầng sáng mờ bao bọc lên, vẻ âm trầm trên mặt liền hiện ra.
“Ta còn nhớ rõ, vào cái năm đó, người ở thành lũy này c·hết quá nữa, cả bạn của ta cũng vậy! May mà nhờ các vị trưởng lão của Nguyên Thanh tông ứng cứu, nếu không thì thành này cũng đã diệt vong rồi!” Vũ Hưng nói.
Nghe xong câu này, sắc mặt của đám người Cao Phong cũng có biến đổi, trở nên trầm ngâm đôi chút. Thu Hà tuy có chút bướng bỉnh nhưng khi cô ta nghe xong cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu như cố tránh ánh mắt của Vũ Hưng.
Họ không nói không gì mà tiếp tục đi về phía trước, tiến về một cái doanh trại được dựng lên gần đó.
Bên ngoài này, không khí vô cùng tan thương, đâu đâu cũng có xương thú nằm ngổn ngang, mới nhìn thì cứ tưởng là một vùng đất c·hết.
“Tới rồi!” Vũ Hưng khẽ nói.
Hắn chỉ tay về một bên, đưa ánh mắt ra hiệu cho đám người phía sau mình nhìn theo về hướng đó.
Tại đó, hiện ra trước mặt đám người Cao Phong là một doanh trại được dựng lên với bốn tháp canh lớn. Doanh trại này nhìn từ xa hình như có vô số túp lều trong đó, có vẻ như là một doanh trại lớn trong khu vực.
Xung quanh doanh trại còn có hàng hàng chông gai được tạo ra, chúng được dựng thẳng đứng nhằm vào mục đích gây khó khăn nếu có yêu thú bên ngoài tiến vào.
Mấy người bọn họ không chần chờ thêm, lập tức đi tới bên đó xem thử. Họ đi chốc lát đã tới, cuối cùng cũng bước chân vào trong doanh trại này.
Vừa mới bước vào, đột nhiên bên trong có một người nữa đi ra. Người này tướng tá cao lớn, vai u thịt bắp, trông bộ dạng có vẻ như là chỉ huy của doanh trại này.
“Thanh Lân, lâu quá không gặp! Mọi chuyện ở đây vẫn ổn chứ?” Vũ Hưng đột ngột lên tiếng.
Mắt hắn vừa thấy người kia đi ra thì liền đưa tay chào hỏi, nhìn sắc mặt thì có vẻ như hắn cũng có quen biết với người này.
“Ta khỏe, hôm nay dẫn học trò đến đây để nhận nhiệm vụ sao?” Thanh Lân đáp lại.
Hắn nói xong, liền đảo mắt nhìn qua một lượt đám người trước mặt, kể cả Cao Phong cùng mấy người trong đội binh đi cùng.
“Cũng được, đã có người bước vào Cường Thể cảnh rồi!” Thanh Lân khẽ nói.
Ánh mắt của hắn chớp chớp, ánh sáng liên tục động đậy giống như đang dùng thần thức, sau một hồi mới nhạt dần.
“Ngươi đâu, sắp xếp chỗ ở cho năm bốn người!” Thanh Lân quay mặt một hướng mà hét rống lên.
Lập tức sau câu nói này thì có một người bên trong đáp vâng một cái rõ ràng. Tiếp theo lại thấy người đó chạy đi loay hoay chuẩn bị sắp xếp gì đó.
Sau khi đã phân phó mấy người này xong, ánh mắt của Vũ Hưng cũng dần thay đổi rõ rệt. Hắn đi tới bên nhóm người Cao Phong nói.
“Các ngươi ở đây, vừa tu luyện vừa làm nhiệm vụ tuần tra! Ta có việc khác phải đi rồi!”
Nói xong, hắn quay qua gật đầu với Thanh Lân một cái, ngay lập tức phóng người bay lên không trung, chốc lát đã biến mất trong làn mây.
Sắc mặt Cao Phong bỗng hiện lên chút âm trầm, hắn cảm nhận từ mùi đất dưới chân mà nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Sao vậy!”
Bỗng bên trong thần thức hắn có tiếng động, đây chính là Thiết Thiệt đang nói với hắn.
“Không có gì!” Cao Phong đáp lại.
Mắt hắn thấy mấy người như Đặng Kha, Thu Hà cùng em của cô ta cũng đã đi theo người kia mà đi vào, cho nên hắn cũng nhanh chóng mà bước theo.
Người tên Thanh Lân kia dẫn bọn họ đi xung quanh doanh trại một lần cho biết, đặc biệt muốn họ nắm rõ từng vị trí của lều mỗi người, để sau này tiện cho họ làm việc.
Nơi đây có hàng trăm túp lều lớn nhỏ khác nhau, mỗi cái đều được đặt cách nhau một khoảng lớn. Chúng được làm theo lối kiến trúc cổ, cho nên nhìn bên ngoài còn có phần trang nghiêm.
Sau khi đi xem xong một lược, cuối cùng bỗng có một người đi tới trước mặt bọn họ nói nói gì đó, mà thấy nét mặt của Thanh Lân hiện lên vẻ hài lòng.
“Lều đã chuẩn bị xong, các ngươi đi theo ta!” Thanh Lân nói.
Nói xong, ông ta tự mình dẫn đám người này đi đến chỗ lều ở như đã nói.
Cao Phong vừa đi vừa đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá, hắn thấy dường như có một việc rất lạ. Bằng vào thần thức của mình, hắn có thể cảm nhận ở đây không chỉ có cường giả, mà còn có người thường sinh sống.
Việc này cho thấy trong thành lũy Ba Căng, họ không phân biệt cường giả và phàm nhân, chỉ cần có tài cán hoặc có thể góp sức là đều có thể được gia nhập.
Bọn họ đi được một lát, cuối cùng cũng đã tới nơi đặt các túp lều của bọn họ. Nhìn bên ngoài thì mấy túp lều này cũng có vẻ bình thường, nhưng mà vì trời sắp tối, lại còn có tuyết rơi cho nên mấy người cũng nhìn nhau một cái rồi chia nhau bước vào.
Cao Phong đi vào một căn lều gần đó, trong này đã có sẵn những đồ vật cần thiết cho hắn sống qua ngày. Hắn đi tới một nơi, bỗng đặt người ngồi xuống, lấy từ trong túi ra cuốn trục Huyền Minh thủ.
“Hiện giờ Thái Hư công ta đã luyện tới tầng thứ hai, còn Huyền Minh thủ đã luyện xong một nửa. Phải nhanh chóng hoàn thành Huyền Minh thủ mới được!”
Nói xong, Cao Phong đi ra ngoài khép vách lều lại, không cho ai vào trong nữa thì mới yên tâm. Hắn tiến tới ngồi lại trên mặt đất, bắt một pháp quyết đơn giản, từ từ đưa cuốn trục Huyền Minh thủ bay lên trên không trung.
Cao Phong nhắm chặt mắt, bắt đầu niệm theo văn tự trong cuốn trục, bỗng chốc trong vô thức, hắn lại tiến vào tâm thức của mình.
Bên trong không gian tâm thức, thân ảnh Cao Phong bỗng chốc hiện ra giống như được phù văn ngưng kết mà tạo thành.
Hắn nhìn tới phía trước, khẽ huy động sinh lực phất tay một cái, trước mặt đã xuất hiện ra ba bốn thân ảnh khác nhau.
Những thân ảnh này đều có vẻ ngoài hao hao giống với Cao Phong, thần sắc còn có phần rõ ràng hơn lúc trước. Hiển nhiên chúng là những nhân ảnh, được tạo ra từ thuật pháp Thái Hư Hóa cảnh của Cao Phong.
Lúc này, ba cái thân ảnh phía trước vẫn đứng bất động ở đó, giống như tượng đá chả có tí động tác nào.
Cao Phong chợt hiện ánh mắt sẵn sàng, thấy tay hắn tụ một ít thần lực màu trắng trên tay, điểm lên trước trán mỗi nhân ảnh ở kia một cái. Tức thì, trên trán của ba cái nhân ảnh đều có cùng một hình phù màu trắng kỳ dị, ngay sau đó liền bắt đầu cử động.
Ba nhân ảnh này ngay lập tức lao lên, trong tay còn mang theo các loại binh khí khác nhau. Chúng điên cuồng đánh tới Cao Phong, không có một chút trì hoãn nào.
Mà Cao Phong sau khi thấy bọn chúng hoạt động, ánh mắt liền có một tầng ánh sáng bao bọc. Hắn đưa hai tay ra trước bắt một thủ ấn, lập tức từ trên người có hai luồng ánh sáng màu tím bao bọc lấy cánh tay.
Ngay sau đó, không gian xung quanh người Cao Phong lập tức có biến chuyển, có thể thấy các luồng sinh khí nhàn nhạt đang được hội tụ về một chỗ.
Ba cái nhân ảnh kia được đà lao nhanh chóng triển khai thế đánh, dồn một lần mà công kích về phía Cao Phong.
“Ầm”
Bỗng nhiên ba cái nhân ảnh này bị một thứ gì đó đánh tới, hất văng cả ba đi xa vài trượng.
Ngay tại vị trí mà nhân ảnh vừa mới đứng, đột nhiên có một bàn tay khổng lồ xuất hiện ngay giữa không trung.
Bàn tay này có màu tím sáng rực, xung quanh còn được bao trùm bởi khí tức nhàn nhạt như ẩn như hiện, giống như được tạo ra từ thuật pháp.
Đây chính là bí thuật được tạo ra từ Huyền Minh thủ, một loại thủ ấn mà Cao Phong đã học được.
Vừa nãy khi mà ba nhân ảnh kia lao tới, tại thời khắc sắp v·a c·hạm thì Cao Phong đã thi triển ra chiêu thức này. Kết quả ngoài sức mong đợi của hắn, chỉ bằng một tát liền có thể hất văng ba nhân ảnh kia ra.
Ánh mắt Cao Phong lúc này hiện rõ vẽ âm thầm, hắn nhìn một cách quyết liệt về phía ba nhân ảnh trước mắt. Lúc này hắn không chần chừ thêm nữa, lập tức gia tăng thêm thần lực vào bàn tay trước mặt mà lao lên.