Thời tiết ở thành lũy Ba Căng càng vào mùa đông thì càng trở nên vô cùng khắc nghiệt. Những cơn gió rét mang theo hơi lạnh thấu xương xuất hiện nhiều hơn, khiến cho cả thành chìm trong một lớp tuyết dày đặc.
Việc này làm cho tầm quan sát của các tháp canh giảm đi rất nhiều, trong mưa tuyết dày thì họ không thể nhìn rõ được.
Mà không chỉ vậy, những đợt tuyết kéo dài còn khiến cho những binh lính là phàm nhân phải chịu ảnh hưởng rất lớn. Nếu như các vị cường giả trong thành không ban cho bọn họ một tấm phù để giữ ấm cơ thể, có lẽ chẳng ai có thể chịu nổi trong thời tiết này.
Bên trên một tháp canh ở doanh trại phía cánh so với thành lũy Ba Căng, cách xa thành lũy chính vài dặm, có hai người đang canh gác trên đó. Một người có làn da ngăm, còn một người có nước da ngã vàng, trông như người bị bệnh gan.
“Lạnh quá lạnh quá, giờ mà có một bát canh nóng thì hay biết mấy!” Người có nước da ngăm nói.
Hắn ta nói xong liền đưa hai tay niệm một pháp quyết đơn giản, vận sinh lực khiến cho cơ thể bốc lên những tầng khí nhàn nhạt.
Tuy hắn là cường giả nhưng tu vi không cao cho nên cơ thể không thể tới mức nóng lạnh không có cảm ứng được. Vì vậy mà với thời tiết trên cao ở tháp canh như này, hắn phải vận thêm thần lực để chống đỡ.
“Ráng đi bạn hiền, chỉ còn hai canh giờ nữa thôi là sẽ được về doanh trại rồi, ta mới lấy được một cây nấm ngon lắm, lát về sẽ nhờ tạp dịch nấu rồi mang sang cho ngươi một nửa!” Người có nước da ngả vàng khẽ nói.
“Thật vậy sao, ngươi đúng là anh em của ta mà! Haha!” Người có nước da ngăm đáp lại, hắn còn vổ vổ bả vai người bên cạnh, tỏ ý thiện chí.
Hai người sau đó cũng không nói gì, chỉ đưa ánh mắt hướng ra xa canh gác, trong lòng chỉ mong sao thời gian trôi nhanh để hết phiên trực của bọn họ.
Khu vực trước mặt cả hai người lúc này, dường như toàn bộ đã chìm vào lớp sương mù dày đặc. Vừa mới chiều nay là tuyết, còn bây giờ lại xuất hiện sương mù, khiến cho ai nấy đều vô cùng rầu rĩ.
Đột nhiên ánh mắt người có làn da ngăm chú ý tới một chỗ ở phía trước, trong mắt bỗng toát lên vẻ ngạc nhiên. Chỉ thấy mắt hắn khẽ biến đổi, đưa tay đập đập về lưng người bên cạnh.
“Này... này... ngươi nhìn qua đây đi!” Hắn khẽ nói.
“Gì vậy?” Người bên cạnh hắn đáp lại.
Gã bên cạnh cũng không có hỏi rõ thêm, khi bạn mình nói thế thì cũng nghe lời mà đưa ánh mắt nhìn sang. Bất chợt chỉ mới vừa liếc qua, ánh mắt hắn liền trợn tròn kinh ngạc.
“Đây... đây là gì?”
Ánh mắt hắn ta hướng về một hướng nhìn tới, tại đó xuất hiện một hình ảnh vô cùng kỳ lạ.
Trong màn sương đen dày đặc phía trước, đột nhiên xuất hiện một bóng người màu đen ẩn ẩn hiện hiện đang đi về đây.
Xung quanh người này không hề có khí tức, cứ như người bình thường đang đi vậy.
Hai người canh gác thấy vậy thì trong lòng bỗng có khí lạnh nổi lên, đều đồng dạng mà quay lại nhìn nhau.
“Để ta đi xuống xem, nếu ta không quay lại thì ngươi mau bắn pháo hiệu thông báo!” Người có nước da ngăm nhanh miệng nói.
Nói xong hắn ta liền xoay người trực tiếp nhảy xuống phía dưới, đi về hướng cái bóng đen kia.
Trong lớp sương dày này, hắn phải liên tục tỏa thần thức mà tìm kiếm, nhưng mà dường như có gì khiến người này cảm thấy kỳ quái, hắn không cảm nhận được có gì ở ngoài này.
“Mẹ nó, có chuyện gì xảy ra vậy!” Hắn mắng thầm.
Đột nhiên vừa nói xong, bỗng từ đâu sau lưng hắn dâng lên một cảm giác ớn lạnh chạy dọc toàn thân. Tiếp theo hắn liền theo bản năng mà đưa nắm đấm tụ lực ra sau, ý định dù là gì thì cũng đánh trước rồi tính tiếp.
Nhưng mà vừa mới quay lại, đột nhiên trong ánh mắt người này xuất hiện một nét vô cùng kỳ lạ, cứ như hốt hoảng đến độ cùng cực.
Tiếp theo, chả hiểu chuyện gì mà toàn thân người này sau đó đổ gục xuống, bên trong mắt chẳng còn chút thần hồn gì nữa, dĩ nhiên đã hoàn toàn m·ất m·ạng.
Về phần người còn lại bên trên tháp canh lúc này hắn đợi một lúc mà đồng bạn vẫn chưa quay lại, cho nên trong lòng cũng hiện lên nỗi lo lắng.
Hắn định dùng một loại ngọc giản đặc hiệu, được dùng để liên thông giữa các tháp canh trong quá trình canh gác. Nhưng mà hắn lại nhớ tới lời dặn của tên lúc nãy, lập tức lấy ra một ngọc giản pháo hiệu mà bắn lên bầu trời.
Loại ngọc giản này, cho dù có cách xa nội thành bao nhiêu thì cũng có thể ngay lập tức truyền tin cho hội Thập Bát, từ đó mà khiến cho mấy vị cường giả phát hiện và đến ngay.
Quyết định như vậy, hắn quyết định cầm tấm ngọc giản kia ra nhắm thẳng lên không trung mà ném lên. Ngọc giản vừa bay lên lập tức phát sáng nhưng chưa kịp làm gì thì đột nhiên có một tia sáng từ đâu bay xoẹt qua, bắn nát ngọc giản.
“Cái gì!”
Vẻ mặt của người có nước da ngả vàng khi thấy hình ảnh này trở nên biến sắc, không kìm được mà thốt lên. Hắn ta cảm thấy có chuyện không ổn, liền nhanh chóng vận thần lực mà bay đến tháp canh bên cạnh.
Nhưng vừa bay lên không trung, đột nhiên xung quanh hắn có một làn sương màu đen từ đâu lao tới, tạo thành hình tròn quấn quanh người hắn.
Làn sương này có khí tức vô cùng quỷ dị, dường như tạo thành một không gian kết giới, giam giữ người kia vào bên trong.
“Thứ này là thứ gì đây?” Người đàn ông có nước da vàng hét lên.
Hắn ta không thể nghĩ thêm gì khác, lập tức dùng thần lực tạo thành chưởng pháp mà t·ấn c·ông, hòng phá tan cái màn sương quỷ dị này đi để có thể bay tới tháp canh bên cạnh.
Mà đúng lúc này, hắn lại nghe từ phía sau vang lên một tiếng gió rít cực mạnh. Sau đó lại cảm nhận ở phía lưng dường như xuất hiện một điểm khí tức.
“Là ai”
“Xoẹt”
Hắn vừa mới quay người qua, lập tức cơ thể bị một đường sáng màu tím lóe lên, đâm xuyên qua thân thể. Kết quả người này ngay lập tức bị một đòn m·ất m·ạng, cơ thể đang dần rơi xuống dưới.
Ngay khi cơ thể này rơi xuống đất, màn sương bao bọc bên ngoài cũng dần mất đi, để lộ ra một cơ thể người bên trong đang đi ra ngoài. Người này từ đầu tới đuôi đều bọc một lớp vải kín, cho nên không hề biết một chút nhân dạng.
Chỉ thấy người này ngay sau đó liền bắt một thủ ấn, truyền một đường sinh lực vào trong đầu của người đang nằm dưới kia, hai mắt chợt nhắm lại.
Một lúc sau thì mới thấy người này thu tay lại, lớp khí tức cùng với màn sương đen bấy giờ cũng đã hoàn toàn biến mất.
“Tên này cũng không có thông tin gì! Chán thật!” Người trùm áo đen khẽ nói.
Nói xong, hắn ta lập tức nhóm người một cái, thân ảnh lúc này cũng đã biến mất trong không gian.
Sau khi người này rời đi, chỉ còn lại cái xác của người đàn ông trên tháp canh vừa nãy ở đây. Được một lúc thì lớp sương trắng phủ ở đây cũng tan dần, để lộ ra vài ba cái xác nữa cũng nằm gần đó.
Điều đặc biệt là trong số đó còn có một cái xác vô cùng quen thuộc, chính là người có nước da ngăm đen.
. . .
Trong một căn lều có phần thô sơ, bên trong có một người thanh niên tuổi tầm mười sáu mười bảy đang ngồi xếp bằng.
Người này nhắm chặt hai mắt, trên tay đang bắt thủ ấn để đều hai bên. Xung quanh còn tản ra lớp khí tức màu vàng nhạt, luôn luôn vận chuyển từ đầu cho tới dưới bàn chân.
Hiển nhiên đây chính là Cao Phong.
Cao Phong đang tu luyện cái loại công pháp chính là Thái Hư công, hắn đang muốn gia tăng thêm tu vi để củng cố cảnh giới Cường Thể.
Bởi vì hắn chỉ mới đột phá lên không lâu, muốn cho cảnh giới thêm phần vững chắc, cần phải hấp thụ thêm sinh khí mà gia trì cho cảnh giới.
Có như vậy, khi mà cảnh giới đã được củng cố thì hắn mới có thể dễ dàng gia tăng thêm tu vi, sớm ngày đột phá lên trung kỳ hoặc là hậu kỳ.
Những điều này, tất cả Cao Phong đã từng coi qua cuốn điển tịch nhập môn mà Phạm Bá đã đưa cho hắn, tới bây giờ nội dung trong đó, từ đầu đến đuôi đều nằm gọn trong bụng Cao Phong.
“Đủ chưa vậy Cao Phong, chúng ta đi ăn thôi!”
Bỗng nhiên bên kia vang lên một thanh âm có phần hơi quen thuộc, đó chính là giọng của Thiết Thiệt. Nó đang nằm một bên mà ngáp ngắn ngáp dài, đưa cái miệng về phía Cao Phong mà liên tục nói không ngớt.
Nhưng mà Thiết Thiệt sau một hồi vẫn không thấy Cao Phong động đậy, trong lòng dường như cũng chán nản mà từ bỏ việc này.
Rõ ràng là nó biết Cao Phong đã nghe tiếng của nó, chỉ là hắn không muốn đáp lại lời nói đó mà thôi.
Một lát sau, lúc này mới thấy lớp khí tức bên ngoài Cao Phong khẽ thu lại, xung quanh cũng không còn tỏa ra những quần sáng nhàn nhạt nữa.
Hai mắt Cao Phong cũng dần dần mở ra, hắn hít một hơi thật sâu, điều tiết lại lượng sinh khí mà bản thân đã hấp thụ từ sáng tới giờ.
Cao Phong đứng dậy, khẽ đưa ánh mắt nhu hòa nhìn về phía Thiết Thiệt, trên miệng khẽ mấp máy:
“Để ngươi chờ lâu rồi! Đi! Ta tới nhà ăn lấy vài thứ ngươi thích rồi quay về đây!”
Thiết Thiệt vừa nghe thấy, vội vàng bay lên sát mặt Cao Phong, khẽ nói:
“Thật vậy sao, vậy tốt quá, ngươi lấy cho ta một con gà quay nha!”
Cao Phong nghe vậy thì cũng chỉ biết lắc lắc cái đầu cười trừ, trong lòng chẳng hiểu chuyện gì.
Hắn có chút thắc mắc mà chẳng muốn hỏi, chẳng phải sinh vật này chỉ là ở thể linh hồn thôi sao, dù thân thể kia có kết lại thì tại sao làm thích ăn đồ ăn bình thường làm gì nữa.
Nghĩ không được thông suốt, Cao Phong chỉ còn cách thở dài một cái, rồi sau đó cũng tiến ra phía bên ngoài mà đi đến chỗ nhà ăn.