Ngay khi hắn vừa đi ra, Thiết Thiệt cũng liền hóa thành một tia sáng mà bắn ngay vào túi trữ vật, ẩn thân ở bên trong đó tiếp tục nghiên cứu, xem thử có đồ vật nào của Phạm Bá có thể giúp Cao Phong hay không.
Nó không hiểu Phạm Bá xài kiểu gì mà tìm đâu cũng chả còn thấy sót lại một viên đan dược, cũng như pháp bảo cũng chẳng còn lại thứ gì có thể dùng được.
Trong lòng Thiết Thiệt bỗng dâng lên một nỗi buồn chán, tâm trạng nó não nề mà đành chui rúc vào đống đồ trong túi trữ vật bên hông Cao Phong.
Lại nói lúc này Cao Phong đang đi về phía nhà ăn, hắn đưa mắt nhìn quanh quẩn nơi này. Hắn đi rất nhanh, có lẽ con đường mà hắn đang đi đã trở nên vô cùng quen thuộc với hắn.
Từ mấy ngày gần đây, ngày nào Cao Phong cũng phải làm những nhiệm vụ như những binh lính thông thường. Hắn có nhiều phiên trực khác nhau, làm từ việc đi tuần quanh doanh trại, thay phiên trực tháp canh, đến cả việc như khuân vác những đồ vật cần thiết.
Đến tối về, Cao Phong còn tranh thủ tu luyện thêm công pháp Thái Hư công, hắn muốn nhanh chóng luyện thành tầng hai của loại công pháp này.
Nhờ làm những việc như vậy mà giờ đây mọi ngóc ngách ở trong doanh trại này, Cao Phong đã nắm trong lòng bàn tay, hơn nữa còn có chút quen mặt với binh lính trong doanh trại.
Cao Phong đi tới nhà ăn, chọn một ít đồ để lót dạ, cũng không quên lấy một phần thức ăn cho Thiết Thiệt. Hắn nghe đâu dạo này các loại linh thực trở nên khan hiếm cho nên gần như thức ăn ở đây cũng trở nên ít hơn.
Đang trong lúc định rời đi, bỗng Cao Phong nghe được tiếng mấy người lính ở nhà ăn nói to lên. Hắn có chút chú ý, chợt ngồi xuống một chỗ gần đó, phóng thần thức về phía hai người kia mà nghe ngóng.
Ở bên đó có hai người lính bình thường, nhìn bộ dạng của họ có chút lạ mắt cho nên Cao Phong không biết họ là ai. Người ngồi bên cạnh có khóe mắt sâu, quầng thâm hiện đều hai bên, trông như người bị bệnh thâm niên.
Còn người bên cạnh lại có mặt mày sáng sủa hơn, thân thể cũng cường tráng hơn người đồng bạn của hắn.
Hai người này người nói người đáp, dường như đang bàn về một chuyện gì đó vô cùng quan trọng. Chợt lại thấy người bên cạnh phát ra tiếng nói.
“Ngươi có biết gì không, dạo này trong doanh trại ở vùng một và vùng hai xảy ra biến cố đó!” Một người lính gần đó nói với bạn của hắn.
Vùng một và vùng hai mà người kia vừa nói chính là nói phân khu được phân chia theo số thứ tự của thành Ba Căng, được chia thành năm vùng khác nhau.
Tương tự đó, vùng của Cao Phong đang ở lại là vùng ba, gần như trung tâm của vùng ngoại vi thành và là nơi gần nhất với thành Ba Căng.
“Ta nghe rồi, có phải là vài binh lính bị c·hết một cách bất thường đúng không! Quả thật đáng sợ mà!” Người bên cạnh đáp lại, trên mặt hắn lộ ra vẻ âm u bất thường.
“Mà việc này không dừng lại ở đây đâu, nghe nói mấy vị trong Thập Bát đang cho người điều tra việc này. Nếu để chuyện này lan to, e rằng sẽ khiến cho Nguyên Thanh bị ảnh hưởng, vì đại lễ vừa mới hoàn thành!” Người vừa nói lúc nãy lại tiếp tục.
“Mẹ nó, hồi nào giờ có thấy xảy ra chuyện như này đâu, chả hiểu tên nào lại giả ma giả quỷ g·iết người trong đêm tối. Có ngon thì ra đây đánh thẳng mặt, lại giở trò như vậy chả giống đàn ông đàn ang chút nào!” Người bên cạnh tức giận quát mắng.
“Thôi, ngươi bớt nói xui dùm cái, mấy người bị g·iết đều là cường giả không đó, chúng ta là phàm nhân thì lo mà làm tốt rồi về trại là được rồi!” Người có mặt mày sáng sủa khẽ nói.
“Ăn đi, ăn đi, ta nói nhỏ cho ngươi nghe, lều ta còn vò rượu ở quê gửi lên kìa. Lát qua đây ta chia cho vài bát!” Người bên cạnh đáp lại.
Hai người nói xong câu này, liền ăn thêm vài thứ rồi cũng buông đũa đứng dậy, cùng nhau đi khỏi nơi đây.
Một lát sau, Cao Phong cũng từ trong đó đi ra, hắn vừa đi vừa dùng truyền âm để nói với Thiết Thiệt.
“Ngươi có nghe được những lời người kia nói không?” Miệng Cao Phong khẽ động đậy.
“Nghe rồi, không ngờ lại xuất hiện chuyện này! Có phải là do yêu thú gây ra không?” Thiết Thiệt có chút thắc mắc.
Lúc ban nãy khi nó ở trong túi nghe được lời hai người kia thì có chút suy nghĩ, liền lục lại trí nhớ để xem có phát hiện được gì không.
Bởi vì dù gì nó cũng là yêu thú, mà trong dòng máu yêu thú qua từng đời đều có kí ức được truyền thừa, cho nên có thể nó sẽ biết chút gì đó.
Với lại Thiết Thiệt cũng đã từng ngao du thiên hạ với Phạm Bá, đi khắp nơi cho nên thông tin nó biết rất nhiều.
Nhưng mà nó lại không tìm ra, nó cũng không biết là nó có biết nhưng lại quên mất rồi hay không nữa, chỉ là hiện tại nó hoàn toàn không hiểu chuyện này.
“Ta nghĩ không phải do yêu thú đâu, ta đoán vậy!” Cao Phong vừa đi vừa nói, trên mặt cũng không lộ ra chút biểu cảm gì khác thường.
“Có thể, bởi vì ta nghe bọn người kia nói thì không giống yêu thú cho lắm, vả lại yêu thú t·ấn c·ông tháp canh làm gì!” Thiết Thiệt đáp lại.
Nghe xong câu này, sắc mặt của Cao Phong cũng chuyển biến xấu đi, hắn không biết xảy ra chuyện gì hay không mà trong lòng bất chợt hiện lên nỗi lo.
Cao Phong không hỏi Thiết Thiệt thêm nữa, vội vàng đảo nhanh bước chân trở về lều của mình. Hắn khẽ thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn lên bầu trời, thấy được những quần mây dày đặc có một màu đỏ đậm vô cùng u ám.
Sau khi về tới căn lều quen thuộc, như mọi lần Cao Phong đều lấy mấy cái công pháp mà hắn có để mà tu luyện, kèm theo hắn sẽ đi vào không gian tâm thức để mà luyện tập với nhân ảnh ở trong đó.
Nhưng mà có điều làm Cao Phong cảm thấy hơi thất vọng đó là sinh khí ở đây quá ít và thưa thớt. Bởi vì biên cương không có sinh mạch nào cho nên không thể hấp thụ nhiều sinh khí được.
Cao Phong định đợi vài ngày cho gió tuyết bớt đi, hắn sẽ rủ Đặng Kha hoặc ai đó đi tìm vài ngọn núi trong phạm vi gần đây để mà tu luyện, có thể hấp thụ được nhiều sinh khí hơn.
“Hiện tại đang là giờ Ngọ, phải tranh thủ luyện một chút để giờ Thân còn phải đi tuần ngoài biên giới.” Cao Phong thầm nghĩ.
Hắn có chút bất mãn khi mà vừa nghe tới mấy vụ n·gười c·hết gần đây, giờ phải đi tuần ở khu vực biên giới.
Khu vực biên giới này là khu vực mà ngoài cả phạm vi của doanh trại, nằm bên ngoài cạnh một con sông lớn chảy dài qua.
Nơi này chính là nơi mà mỗi khi có yêu thú t·ấn c·ông, cường giả sẽ dùng khu vực này để chiến đấu, ngăn chặn để không cho nó tiếp cận được thành trì.
Có điều khu vực này vô cùng âm u, cộng với thời tiết cứ mưa tuyết liên tục khiến cho chỗ đó khó quan sát vô cùng. Nhiệm vụ của Cao Phong cùng với đồng bạn của mình chính là đi tuần qua đó, quan sát rồi báo cáo lại với Thanh Lân.
Cao Phong bỗng nghĩ tới đây, hắn có chút phiền muộn. Chợt lại thấy hắn thở dài một tiếng mà chìm vào trong tâm thức để tu luyện.
. . .
Thời gian trôi qua rất nhanh, thời tiết bên ngoài của thành Ba Căng cũng đã lần nữa trở gió, mưa tuyết bắt đầu bao phủ không gian. Khắp nơi trên mặt đất đâu đâu cũng có tuyết dày, việc này khiến cho binh lính là phàm nhân vô cùng khó khăn trong việc đi lại.
Trong mỗi túp lều của vùng ba cùng cũng những vùng khác lúc này đều có ánh đèn hắt lên. Nếu nhìn từ xa bên trên, sẽ thấy những túp lều tụm lại này tạo nên một khung cảnh vô cùng thơ mộng, giống như từng đốm lửa trong đêm.
Mà khi này có khu vực ngoài phạm vi doanh trại của năm vùng ngoại vi, gần với biên giới vùng đất được cho là điểm cuối của thành lũy Ba Căng.
Ở phía dưới kia có bốn cái bóng người đang đi cùng nhau, họ tạo thành một hàng thẳng đứng. Xung quanh nhóm người này còn tỏa ra khí tức nhạt màu, khiến cho tuyết trên trời mỗi khi rơi xuống đều không thể bám vào người họ.
Tuy vậy, họ vẫn mang mấy bộ quần áo rất dày, điều này giúp cho họ khi dùng hết thần lực thì có thể sống sót mà đi dưới mưa tuyết ồ ạt thế này.
“Này này, ta về được chưa, chả hiểu tên đó bị gì mà bắt chúng ta đi tuần ngoài này, ở đây có cái khỉ gì đâu chứ!”
Bỗng một người trong đó lên tiếng, âm giọng vô cùng hào sảng nhưng cũng có phần quen thuộc. Chủ nhân của giọng nói này chính là Thu Hà.
Cô ta đi ở vị trí thứ ba sau lưng hai người phía trước kia, vì vậy hiển nhiên hai người kia chính là Cao Phong cùng với Đặng Kha và em trai cô ta ở sau chứ chẳng phải ai xa lạ.
Cao Phong khi nghe cô ta nói, sắc mặt hắn cũng trở nên khác thường mà nhớ lại vài thứ.
Khi mà lúc chiều này, hắn còn đang tranh thủ tu luyện được chút nào hay chút nấy, đột nhiên ba người này đi tới lều hắn trước giờ phiên trực.
Họ đứng bên ngoài kêu gọi, kết quả khiến cho Cao Phong phải dừng việc tu luyện sớm hơn nửa canh giờ để mà đi ra.
Hắn có hỏi thì Đặng Kha mới nói rằng, nguyên nhân bắt nguồn từ Thu Hà, cô ta không thích đi vào ban đêm cho lắm.
Khi nghe như vậy, sắc mặt Cao Phong bỗng có chút trầm lắng. Tuy hắn không hiểu rõ nhưng mà cũng đoán được phần nào, nên chỉ cười nhạt mà đồng ý đi tuần với họ.
Kể từ lúc đó cho tới bây giờ, họ đã đi tuần được một khu vực khá rộng, chỉ cần đi thêm một chút thì đã có thể trở về báo lại với Thanh Lân.
“Ráng một chút nữa đi, sắp xong rồi đó!” Tiếng Đặng Kha phát lên, hắn đang quay mặt lại để nói với Thu Hà.