Ánh mắt của Đặng Kha tuy là nhìn Thu Hà nhưng sự tập trung lại đổ dồn về người em Văn Chương của cô. Văn Chương lúc này vừa đi vừa cầm theo một cuốn sách, hắn dựa vào thần thức của mình để đọc sách trong đêm.
Đặng Kha nhìn thấy thế thì bỗng dậy lên từng hồi suy nghĩ kì quái, không thể diễn tả hết bằng lời. Hắn cảm thấy tên này có gì đó không bình thường, nhưng mà cũng chẳng để ý nữa mà nhanh chóng quay mặt lại đi tiếp.
Bọn họ đi thêm một chút, hơi thở của mỗi người ngày càng gấp gáp hơn, cũng vì thần lực của bọn họ cũng đã cạn dần.
“Mọi người cầm lấy mấy viên đan này uống vào, sẽ giúp bù đắp sinh lực đã mất!” Đặng Kha đột nhiên lên tiếng.
Hắn nói xong thì liền đưa tay vỗ vào túi trữ vật bên hông, lấy ra vài viên đan dược có màu vàng bên ngoài. Cầm đan dược trong tay, hắn liền chìa ra tới trước cho mấy người bên cạnh.
“Cảm ơn!” Cao Phong cầm lấy khẽ nói.
“Được đó, nãy giờ không nói sớm để ta phải tiêu hao không ít sinh lực!” Thu Hà đứng phía sau nói.
Đặng Kha nghe cô ta nói như vậy cũng chẳng có ý gì khiển trách, bởi vì hắn trải qua mấy ngày cũng hiểu được bản tính của cô ta.
Chợt hắn đưa tay ra xa, hướng về phía Văn Chương.
“Ngươi cũng cầm lấy!” Đặng Kha lên tiếng.
“Ta không cần!” Văn Chương đột ngột đáp lại.
Nghe lời hắn nói thế, đôi chân mày của Đặng Kha lập tức co lại, trên mặt hiện rõ nét khó hiểu. Hắn chẳng biết tên này bị gì mà mình đưa đan cho hắn lại nói như thế.
“Thôi để ta, nó không lấy thì cứ để ta!” Bỗng Thu Hà lại nói.
Vừa nói, cô ta vừa đưa tay mà bóc viên đan bỏ vào miệng nhai một cách ngon lành, ánh mắt lóe lên với dáng vẻ thích thú.
Lúc này Đặng Kha cũng không muốn gây ra thêm sự phiền toái, cho nên hắn cũng chẳng nói gì mà quay lên trước, chỉ khẽ lắc lắc cái đầu.
Về phần Cao Phong sau khi đã được bồi thêm đan dược vào cơ thể, sinh lực trong người được hồi phục không ít nên cũng có sự phấn chấn. Hắn định rằng khi nào về sẽ nhờ Đặng Kha chỉ mình phương pháp luyện đan, nếu học được quả thật rất có lợi cho hắn.
Bỗng nhiên ánh mắt Cao Phong đảo qua phía trước, bất chợt bị một thứ thu hút mà đưa thần thức về phía đó. Hai mắt Cao Phong mở to, trong tròng mắt con ngươi chợt có sự rung nhẹ.
“Mọi người nhìn kìa!” Cao Phong đột nhiên lên tiếng.
Tiếng nói thất thanh giữa trời đêm nghe rõ ràng hơn bao giờ hết, nhanh chóng làm cho mấy người kia nhìn theo.
Bọn họ nhìn theo ánh mắt của Cao Phong, cũng đồng dạng mà phóng thần thức ra xem xét thử có chuyện gì.
Tại vị trí mà họ nhìn tới, có một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ đang diễn ra. Ở đó dường như có một khối cầu màu đen kịt, đang cử động đôi chút gì đó.
Màn đêm chưa bao giờ là trở ngại của Thiên Sinh giả, bởi vì thần thức của họ có khả năng nhìn thấu được đêm đen. Nhưng mà lúc này khi nhìn về phía bên kia, dường như thứ đang ẩn hiện kia lại đen hơn cả màn đen, đến mức dùng thần thức mà cũng không xác định được.
Bỗng bóng đen từ từ chuyển động, có vẻ như nó đang xoay người lại. Xuất hiện giữa màn đêm đột nhiên có hai chấm đỏ phát ra ánh sáng rực đỏ bên đó, hiển nhiên đây chính là hai con mắt của nó.
“Yêu... yêu thú sao!” Đặng Kha khẽ truyền âm.
“Đừng cử động, cứ dùng truyền âm và quan sát xem thử ra sao!” Cao Phong truyền âm lại.
Bọn hắn thấy sinh vật cử động thì trong lòng cũng căng thẳng đến tột độ. Tuy rằng không nhận biết được yêu thú kia là gì, nhưng nhìn bề ngoài có vẻ vô cùng to lớn.
Lúc này cái bóng đen từ từ lộ ra, hình như nó đang đứng thẳng người dậy. Bên dưới chỗ khi nó đứng lên, còn xuất hiện thêm một cái thân người với vô số mảnh cơ thể vương vãi, hình như là đang bị nó ăn dở.
Bóng đen này đứng thẳng dậy, lộ ra cơ thể cao tới ba trượng hoặc hơn. Kích cỡ của nó to lớn một cách đáng sợ, xung quanh còn được những làn khói đen bao phủ nên chẳng nhìn rõ bộ dạng, chỉ thấy cái mỏ dài cùng với cặp mắt đỏ chót hiện ra.
“Đây là yêu thú gì vậy!” Đặng Kha chợt lên tiếng.
Tim hắn lúc này bỗng nhiên đập lên liên hồi nhưng cũng vội đảo mắt liếc qua sắc mặt của mấy người ở đây một cái. Dường như hắn có ấn tượng với Văn Chương, vừa nhìn hắn thì lại thấy Văn Chương vẫn còn đọc sách, việc này khiến Đặng Kha không nói nổi thêm điều gì.
“Yêu thú gì cứ lao lên, ở đây ta có bốn người thì sợ gì nó!” Thu Hà lên tiếng, tay của cô đã để sẵn ở túi trữ vật.
“Tuyệt đối không được, cứ tránh trước đi đã rồi về báo lại với Thanh Lân sau!” Cao Phong đưa tay ra cản Thu Hà.
Nói xong hắn cùng mấy người khác trở nên lùi lại mấy bước, định bụng sẽ đi ngay khi khỏi tầm mắt của yêu thú kia.
Dưới lớp tuyết dày xốp, có vô số thứ ở đó mà chẳng thể biết là thứ gì. Lúc này Thu Hà đang bước chậm rãi, đột nhiên chân cô đạp trúng một cái gì đó, nó kêu lên một tiếng cốp thật rõ ràng.
Thanh âm vang lên trong màn đêm, lúc này gió cũng đã bớt đi một phần cho nên càng khiến nó lang đi xa.
Không ngoài dự đoán, thanh âm này đã ngay lập tức được truyền tới tai yêu thú bên kia. Chợt thấy trên đầu nó có hai đỉnh nhọn nhô lên, chính là hai cái tai đang định vị.
Mắt Cao Phong khi nhận ra yêu thú này đã phát hiện ra bọn họ, ánh mắt hắn liền hiện lên một tia quyết đoán nhìn về phía mấy người.
“Chạy!” Cao Phong hét lớn.
Lập tức mấy người này liền triển khai phi thân, hóa thành luồng sáng mà bay lên không trung lao đi với tốc độ nhanh nhất có thể.
Cao Phong bỗng thấy hai người Thu Hà và Văn Chương cũng bay được thì có chút khó hiểu nhưng không hỏi thêm, chỉ thầm đoán là họ đã học được bí pháp gì đó.
Hắn sau đó cũng huy động thần lực trong người, gia tăng thêm tốc độ mà bay thẳng.
Yêu thú ở phía bên kia cũng không vừa, lúc mà nó vừa cảm nhận được có sinh vật khác hiện diện ở đây thì hai mắt càng phát ra tia sáng đậm hơn trước.
Nó nhào lên, phóng thẳng một cái đã bay ngay tới chặn trước mặt đám người Cao Phong, một tốc độ phải nói là rất kinh khủng.
Cao Phong thấy nó bay đến thì thất kinh, hắn nhớ lại khi xưa Cao Phong được đám người Phan Minh và Nguyễn Hoàng đưa đi, bọn họ còn chưa bay nhanh được như yêu thú này.
“Không xong!” Mọi người đồng thanh hét lên.
Yêu thú bay tới trước, lập tức tụ tại miệng một quả cầu màu đen quỷ dị, mang tia tử khí vô cùng nồng đậm trong đó. Tức thì quả cầu phát to, bắn ngay tới phía Cao Phong đang đứng.
Ngay khi nó vừa bắn tới, ánh mắt ai cũng hiện rõ vẻ tập trung cao độ mà vội vàng tránh ra, phi thân đáp xuống phía dưới chuẩn bị chống đỡ lại.
Ngay khi vừa đáp xuống, ánh mắt bên trong Cao Phong đột nhiên dâng lên một lớp sáng mờ, bỗng hắn có một suy nghĩ vừa mới lóe qua trong đầu.
Hắn bỗng đưa tay lên niệm quyết, chỉ thấy sau đó miệng hắn khẽ mấp máy vài câu, dường như là đang truyền âm nói với mấy người kia.
Trên mặt mấy người khác cũng hiện lên một nét hài lòng mà gật đầu, sau đó thấy họ ném một thứ gì có phần dẹp về phía Cao Phong đón lấy.
Về phần yêu thú ban nãy, lúc này khi thấy mấy người Cao Phong đã đi xuống bên dưới thì cũng vội lao xuống theo, trên miệng gầm gừ hét lên mấy tiếng cực lớn.
Mà khi này thân thể bên ngoài của nó đã thoát khỏi một phần khói đen phong tỏa, chỉ thấy nó có thân thể có cái đầu như sói, tứ chi to lớn như một con bò khổng lồ.
Điều đặc biệt là lớp khí đen quanh người nó, chẳng biết là thần thông gì mà cứ lượn lờ bao phủ, tỏa ra khí tức vô cùng quỷ dị.
Yêu thú đưa cặp mắt hung hãn nhìn về phía mấy người phía trước, hai chân nó khẽ động đậy, liền há cái miệng mà lao lên chộp tới.
Tức thì khi thấy yêu thú t·ấn c·ông, Cao Phong cùng những người khác liền vận lực mà né sang hai bên, sau đó ai nấy đều đưa tay vỗ túi trữ vật mà lấy ra binh khí của mình.
Trên tay Cao Phong là một cây thương màu bạc, được hắn vận thần lực lên trên nên tỏa ra thần năng vô cùng đẹp đẽ.
Tiếp theo là trên tay của Đặng Kha lúc này đã xuất hiện một thanh kiếm dài, được chạm khắc họa tiết tinh xảo, vừa tỏa ra uy lực mà vẫn giữ được nét mộc mạc, vô cùng hài hòa.
Về phần Thu Hà thì cô lấy ra một tiếng roi dài, được nối bằng từng đốt nhỏ với nhau, tạo thành một cái roi chắc chắn. Cô ta cầm nó trong tay, vẻ ranh mãnh trong đôi mắt càng được thể hiện rõ ràng.
Ai nấy đều tập trung chú ý lên người con yêu thú, chỉ cần chờ nó xuất hiện một hành động thì lập tức lao lên.
Đột nhiên yêu thú lúc này mới hét lên một cái, phóng người lao nhanh về phía mấy người kia. Chỉ đợi có thế, Cao Phong cùng hai người khác liền cùng nhau mà xông tới, quyết định công kích về phía yêu thú này.
. . .
Lúc này bên trong một tòa lều có phần rộng rãi và trang trọng, có bóng dáng ai vô cùng quen thuộc đang ngồi ở đó. Người này chính là Thanh Lân, ông ta đang ngồi nhâm nhi tách trà vừa được pha.
Đang đưa tách trà nóng lên miệng, đột nhiên bên trong thần thức của ông xuất hiện một loại cảm ứng. Loại cảm ứng này khiến sắc mặt ông ta thoáng chốc trở nên âm trầm, đôi chân mày khẽ nhíu lại.
Lập tức ông ta phóng người đi ra bên ngoài, nhằm về hướng hai người bên cạnh hét lên.
“Hai ngươi đi theo ta. Nhanh!”
Nói xong, ông ta cùng hai người kia liền hóa thành ba luồng sáng mà bay đi, hướng về một hướng nào đó ở phía xa chân trời.