Loạn Thế Cường Sinh

Chương 70: Phát sinh trận chiến với yêu thú



Chương 70: Phát sinh trận chiến với yêu thú

Tại một chỗ cách doanh trại vùng ba khoảng trăm dặm, Cao Phong cùng mấy người đồng bạn của hắn đang chiến đấu quyết liệt với yêu thú kỳ dị kia.

Trên mặt của bọn họ, ai nấy cũng tỏ ra vẻ vô cùng tập trung kèm theo một chút cảm giác sợ hãi. Cảm giác này không khiến cho họ chùn bước mà còn khiến cho phản xạ của họ nhanh hơn, nỗi sợ khiến họ mạnh mẽ.

“Ta tới đây!” Thu Hà đột nhiên hét lớn.

Ngay sau tiếng hét, Thu Hà lập tức nhóm người hóa thành luồng sáng tím mà bay lên trước, đưa cái roi ra sau.

Nhìn thấy hành động của cô ta, ánh mắt mấy người Cao Phong cùng với Đặng Kha liền trở nên kinh ngạc, không kịp ngăn cản cô ta lại. Ngoại trừ Văn Chương, hắn ta lúc này dẫn đang ngồi một bên mà đọc sách.

Cao Phong thấy Thu Hà lao lên trước, trong lòng thầm than một tiếng cũng cầm chặt trường thương mà phóng theo, trong miệng khẽ quát.

“Đặng Kha, ngươi bên phải ta bên trái!”

“Được!” Đặng Kha đáp lại.

Hai người nhanh chóng phân chia, mỗi người một bên nhằm về hướng yêu thú phía trước. Có thể thấy lúc này khắp người Cao Phong cùng với Đặng Kha có vô số làn khói ngũ sắc không ngừng bốc lên.

Mà lúc này về phía yêu thú kia, khi nó thấy Thu Hà lao lên thì càng trở nên tức giận, liên tục kêu gào.

Bỗng nhiên nó dậm chân một cái, lập tức các luồng khói đen trên người kết lại thành những thanh phi châm dài thòn, nhanh chóng phóng đi t·ấn c·ông về phía trước.

Những thanh phi châm màu đen lao nhanh vun v·út, tốc độ xé gió mà công kích Thu Hà.

Ánh mắt Thu Hà khi thấy phi châm bay đến thì sáng lên, nhanh chóng vung cây roi lên đón đỡ. Cô ta dùng roi đánh vào phi châm, lập tức các thanh phi châm khí b·ị đ·ánh vào liền tan ra thành khói bụi.

“Cẩn thận!” Đặng Kha ở phía sau hét lên.

Hắn ta thấy hành động liều lĩnh dám lao lên của Thu Hà thì trong lòng không khỏi thất kinh, vội vàng hét lên bảo cô ta lùi lại.

Nhưng mà trái lại với ý định của hắn, vẻ mặt Thu Hà càng trở nên khoái chí hơn, không hề có chút sợ hãi. Chả biết cô ta là con cái nhà ai, có thật là người nhà của Văn Chương hay không mà khác một trời một vực.



Thu Hà cầm cây roi lao lên, ánh sáng tím trong đó đột nhiên lóe sáng. Chiếc roi trên tay của cô tỏa ra hào khí màu tím, trông như đang có một con mãng xà tiến tới, dùng cả thân mà quật vào phía yêu thú.

Ánh roi trong tay cô tạo thành hình mãng xà, vừa mới đánh tới yêu thú thì đột nhiên lại bị nó há miệng ngậm chặt, không cho cô ta thoát ra.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Thu Hà đột nhiên biến đổi, vẻ hớn hở khi nãy cũng đã mất dần, chỉ thấy cặp chân mày sắc lẹm nhíu lại.

Lúc này toàn thân cô ta phát lực, phóng người bay ngược ra sau để thoát khỏi miệng yêu thú. Nhưng mà cùng với lúc đó, yêu thú trở người giật mạnh cái cây roi về phía sau, khiến cho cả người của Thu Hà cũng bị kéo theo.

Ánh mắt yêu thú sắc lạnh, nó định dùng cách này để tiếp cận Thu Hà, dùng bàn tay to mà tát c·hết cô ta.

Đúng lúc này, đột nhiên từ phía sau có một tia sáng lóe lên, ngay tức thì xuất hiện một cái vòng màu vàng, mang theo khí tức hỏa diễm phừng phực lao nhanh tới, đánh về phía yêu thú.

“Thu Hà, buông ra đi!”

Tiếng Đặng Kha từ phía sau la lên, chỉ thấy hai tay hắn đang bắt quyết khống chế thứ gì đó. Ánh mắt Đặng Kha nổi lên sự quyết tâm, hắn đưa tay vận thêm thần lực, triển khai chiêu thức mới.

Lập tức cái vòng màu vàng như gia tăng thêm tốc độ, khí tức cuộn quanh chiếc vòng cũng tỏa ra bừng bừng, dường như nóng đến cực độ. Chỉ thấy nó nhằm về hướng đầu thú màu đen mà đánh tới.

Đúng lúc này, Thu Hà mới chịu buông cây roi của cô ta ra, vận lực mà bay về phía sau. Vừa thấy cô ta bay đi, yêu thú lại hóa ra hàng chục phi châm kết từ khói đen mà phóng tới, t·ấn c·ông về phía đó.

Nhưng mà đúng lúc phi châm tiếp cận Thu Hà thì từ phía sau lưng cô, một bàn tay có sắc tím đen khổng lồ dang ra chụp xuống, chặn đứng hàng chục mũi phi châm lại.

Ánh mắt Thu Hà lúc này mới chợt nhận biết, cô ta đưa mắt thì thấy ngoài Đặng Kha đang khống chế vòng sáng bắn lên thì còn có Cao Phong đang từ phía sau mà vận thần lực. Cô ta nghĩ, chắc hẳn bàn tay vừa rồi chính là do Cao Phong thi triển ra.

Mà khi này, sau khi Thu Hà rời khỏi phạm vi của yêu thú, nó lúc này mới nhảy theo để t·ấn c·ông thì lại bị vòng sáng của Đặng Kha ngăn cản. Chỉ thấy cánh tay Đặng Kha khẽ động, đang từ từ điều khiển vòng sáng màu vàng kia công kích về phía yêu thú.

Vòng sáng đánh về phía nó, tuy sát thương không gây được nhiều nhưng lại khiến nó vô cùng tức giận, hai mắt sáng rực mà liên tục gầm gừ.

Nó sau đó chỉ gầm lên một tiếng, hướng cặp mắt đỏ ngầu mà lao về phía vòng sáng của Đặng Kha. Chỉ thấy sau đó, chiếc vòng kia bắn tới thì bị yêu thú dùng cái miệng ngậm chặt, tiếp theo như vận lực một cái, lập tức cái vòng liền bể nát mà tan vào hư không.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Đặng Kha trở nên trầm ngâm không thốt nổi tiếng nào. Tuy bảo vật này của hắn chỉ là một loại thuộc hạ cấp nhưng mà cũng không phải dễ dàng muốn phá là phá được.



Vậy mà giờ đây chỉ cần yêu thú kia cắn một cái, lập tức nó đã vỡ ra thành nhiều mảnh.

Đặng Kha nhất thời suy sụp, cơ thể có chút khốn đốn mà bay ngược về phía sau gần với Cao Phong.

Cao Phong sau khi thấy Đặng Kha cùng Thu Hà đều lui về, lại thấy thêm pháp bảo của Đặng Kha bị yêu thú kia phá nát thì cũng hiện lên vẻ khó chịu.

Nhất thời, hắn chưa tìm ra biện pháp nào để đối phó với yêu thú này, chỉ có thể tạm thời vừa đánh vừa rút để tạm thời cầm chân.

“Phải giữ được mạng trước khi mấy người đó tới!” Cao Phong khẽ nghĩ.

Hắn nói xong lại nhìn về phía mấy người bên cạnh thì trông thấy sắc mặt ai cũng hiện vẻ âm trầm.

Pháp bảo của Đặng Kha vừa bị phá, cộng thêm món binh khí của Thu Hà cũng bị yêu thú đoạt mất cho nên khiến hai người này vừa có chút buồn xen lẫn sự sợ hãi.

Cao Phong chắp miệng vài cái, khẽ truyền âm cho đồng bạn xung quanh. Chỉ thấy ngay sau đó, dường như trong mắt Đặng Kha cùng Thu Hà hiện lên vẻ hài lòng.

Bọn họ một lần nữa cùng nhau, hóa thành một luồng sáng đẹp đẽ, nhảy một cái cách không mà bay về phía trước, nhằm về phía yêu thú, định triển khai ba hướng công kích.

Chỉ cần bay một lát là bọn họ đã tới gần với yêu thú kia, Cao Phong cũng tập trung thần thức mà quan sát sinh vật, ánh mắt sáng ngời. Bỗng trong đầu hắn, một ý nghĩ bất chợt xoẹt qua làm cho hắn giật mình mà trố mắt nhìn tới.

“Dừng lại!” Cao Phong dừng lại, dùng truyền âm nói với hai người bên cạnh.

Đặng Kha cùng Thu Hà đang tập trung di chuyển, đột nhiên nghe tiếng Cao Phong phát lên cũng lập tức dừng lại, hướng ánh mắt về phía hắn mà hỏi.

“Sao vậy?”

“Ta thấy có gì rất lạ!” Cao Phong nói, hắn hướng mắt nhìn về phía yêu thú “Tại sao nó không chủ động công kích chứ!”

“Việc này..!” Đặng Kha đáp lại.

Việc mà Cao Phong vừa nói, không phải là không có căn cứ mà hắn đã quan sát rất nhiều. Từ lúc bắt đầu giao chiến, yêu thú kia liên tục t·ấn c·ông bọn họ, không cho bọn họ thời gian bỏ trốn.



Vậy mà giờ đây, yêu thú đó lại như đứng yên một chỗ, chỉ tỏa ra khí tức máu lạnh kèm theo vẻ gầm gừ không ngừng. Nhìn bộ dạng của nó, có vẻ như là đang đề phòng để thực hiện chuyện gì thì đúng hơn.

“Nhân cơ hội này, chúng ta mau đi ra sau quan sát thì hơn!” Cao Phong nói lên.

“Được!”

Đặng Kha cùng Thu Hà cũng đồng ý mà đáp lại. Bọn họ sau đó cùng vận thần lực mà bay về phía ngược lại lộ tuyến.

Đột nhiên đúng lúc này, thần thức của cả ba xuất hiện biến động, lập tức khiến ai cũng theo bản năng mà đưa đầu nhìn ra sau. Tại đó, trong mắt bọn họ đột nhiên có một cột năng lượng bắn tới, công kích dữ dội về phía họ.

“Tản ra!” Cao Phong hét lên.

Nói xong, hắn liền khom người mà quẹo về bên phải, tránh đi cột năng lượng bắn tới kia. Hắn đưa mắt nhìn, lúc này trong mắt mới hiện lên vẻ kinh hãi.

Vừa mới khi nãy, yêu thú vẫn còn có vẻ bất động, nhưng mà giờ đây nó đã hoàn toàn thay đổi.

Thân hình nó lúc này, xuất hiện những đường nét màu đỏ, giống như được ngưng kết từ phù văn, đan xen chằng chịt mà bao bọc lấy cơ thể.

Hơn thế nữa, những luồng khói màu đen xung quanh nó ngày càng nhiều hơn, trở nên dày đặc như được nén chặt lại vậy.

Cao Phong đưa ánh mắt âm trầm quan sát, hắn như nhận thấy có điều không ổn vội vàng hô lên:

“Không xong!”

“Ầm”

Ngay sau tiếng hét của Cao Phong, đột nhiên ngay chỗ yêu thú đứng xuất hiện một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa, làm cho tuyết ở khu vực đó trong một khắc đã hoàn toàn tiêu tan.

Vụ nổ này cực lớn, bên trong v·ụ n·ổ còn có vô số những đường khí màu đen bắn thẳng ra xung quanh, nhưng chung quy lại vẫn ngắm về hướng ba người trên không mà công kích đến.

“Đây... đây là chiêu thức gì!” Đặng Kha la lên.

Mắt hắn thấy hàng trăm hàng triệu đường khí đen bắn tới, mang theo khí tức hắc ám thì vô cùng bất ngờ, lập tức vận lực đưa tay lên mà chống đỡ.

Ngay khi những đường khí này vừa tới gần, lập tức từ đâu có một bàn tay màu tím đen khổng lồ lao ra, chắn trước mặt bọn họ. Đây chính là bí thuật được tạo từ Huyền Minh thủ của Cao Phong.

Cao Phong không nói không rằng, chỉ khẽ đưa ánh mắt nhìn về phía mấy người xung quanh, trên tay không ngừng gia tăng thần lực, giữ vững bàn tay phép trước mặt.