Bàn tay khổng lồ hiện ra, nhanh chóng ngăn cản được vô số tia khí màu đen bắn tới. Nhưng mà nó cũng tốn rất nhiều sinh lực để vừa duy trì và vừa chống đỡ, có thể thấy vẻ nhăn mặt cùng với cánh tay của Cao Phong đang rung lên vì truyền quá nhiều thần lực.
“Ầm”
Đột nhiên một luồng sáng đen từ đâu lại bắn thẳng về hướng bàn tay được tạo từ Huyền Minh thủ, khiến nó bị phá nát mà tan vào màn đêm. Rõ ràng đây chính là công kích của yêu thú, nó sau khi phát lực còn dùng thêm đòn này mà công kích đám người.
Dư chấn từ v·ụ n·ổ này còn khiến cho ba người bọn Cao Phong bị công kích, cả người b·ị b·ắn ra xa mà phải đứng xuống mặt đất. Sắc mặt người nào người nấy cũng ầm trầm, vẻ thống khổ hiện rõ nhất là trên mặt Cao Phong.
Có thể thấy miệng hắn có chút máu tươi chảy ra, tay chân run rẩy giống như người đang bị bệnh vậy.
Hắn đưa mắt nhìn về phía yêu thú, vẻ tức giận hiện rõ lên khi mà không ngờ yêu thú này lại mạnh đến vậy. Nếu lúc nãy mà trực tiếp đến gần, có lẽ bọn họ không giữ được mạng rồi.
Đúng lúc này, từ xa vang lên một tiếng rít kéo dài, tiếng rít này được phát ra từ miệng của yêu thú màu đen kia.
Bộ dạng của nó lúc này như một đám mây đen được kết lại, đang đưa ánh mắt hung thần nhìn về phía ba người Cao Phong. Cơ thể nó đang dần biến đổi, hình như những luồng khói đen quanh thân nó một lần nữa lại hội tụ.
Nhìn cảnh này, sắc mặt ba người phía trước vô cùng ngạc nhiên, họ cứ tưởng đòn nổ vừa rồi là nó đã đem hoàn toàn sinh lực mà phóng thích. Nào ngờ yêu thú này vẫn có thể duy trì mà tiếp tục t·ấn c·ông.
Không chần chừ, hai người Đặng Kha cùng Thu Hà cảm thấy không ổn vội vàng kéo Cao Phong rút về phía sau.
Bọn họ vừa định bay đi thì yêu thú lại gào lên một tiếng, rồi cũng nhanh chóng lao tới về phía bên này, tốc độ của nó còn có phần nhanh hơn lúc đầu.
Thấy thế, sắc mặt của Đặng Kha trở nên nhăn lại, hắn bỗng suy nghĩ một cách quyết liệt hơn.
“Hai người đi trước, ta sẽ cầm chân nó!” Đặng Kha hét lớn.
Nói rồi hắn xoay người cầm thanh trường kiếm trong tay mà đi về trước hài bước, hướng ánh mắt kiên định nhìn về phía yêu thú.
Hắn đưa cánh tay lên, chém ra một đường hình cung giữa không trung. Bất ngờ hình phù này nhanh chóng biến thành phù văn, hóa thành mấy chục thanh kiếm khí mà lao nhanh tới trước.
“Xoẹt xoẹt”
Kiếm khí màu xanh lam phóng thẳng, mang theo khí tức cuồng bạo, tạo thành âm thanh xé gió mà bắn về phía yêu thú đang đi tới kia.
Đây là một pháp thuật được Đặng Kha tạo thành từ việc chuyển hóa sinh lực, kết hợp với thần thức mà huyễn hóa ra kiếm khí để t·ấn c·ông.
Đặng Kha vung tay một cái, lập tức chục thanh kiếm khí nhanh chóng bắn thẳng, đâm vào những chỗ trọng yếu trên người yêu thú.
Nhưng mà yêu thú này cũng không vừa, khi ánh kiếm vừa bay tới, nó lập tức nhảy lên, tung ra vô số trảo khí màu đen, vừa chống đỡ vừa t·ấn c·ông về phía Đặng Kha.
Kết quả khi Đặng Kha trông thấy nó nhào tới, hắn lập tức vung cánh tay chém ra một đòn kiếm khí hình vòng cung khác, bắn nhanh về phía trước để đỡ lại hắc trảo.
Khi hai đòn t·ấn c·ông này v·a c·hạm, lập tức phát ra một tiếng ầm cực lớn, khiến cho lớp tuyết gần đó phải tiêu tan, bụi tuyết bay lên ngợp trời.
Đúng vào lúc này, yêu thú lại lần nữa chồm tới, khí thế hung hăng và tàn bạo còn hơn lúc nãy. Nó giơ hai chi trước được bao bọc bởi vô số khí đen mà vồ tới, định tóm lấy xâu xé Đặng Kha.
Ánh mắt Đặng Kha bắt trọn được khoảnh khắc, khi thấy nó lao tới liền không chần chờ mà nhóm người bay lên trên không lui về phía sau.
Hắn khi bay lên đó, cũng lập tức vẽ mà một vòng tròn trên không, từ vòng tròn hóa thành hàng chục tia sáng mà bắn tới tấp xuống.
Để phản ứng lại việc này, yêu thú bỗng há cái miệng lực lớn, từ trong đó bắn ra một luồng ánh sáng có sắc đen phóng tới, t·ấn c·ông về phía Đặng Kha.
Tiếng ầm một lần nữa lại vang lên, nơi đó tạo ra một làn khói đen mù mịt, khiến cho thần thức của Đặng Kha cũng nhìn không thể thấy được.
Lúc này cơ thể hắn vẫn còn ở trên không, đang đưa mắt nhìn đám khói ở ngay phía trước kia. Đột nhiên lúc này, từ trong đám khói lại bay ra một đường ánh sáng màu đen khác, bắn thẳng vào chính diện hắn.
Bị bất ngờ, Đặng Kha chỉ có thể vung cánh tay tạo thành một cái màn ánh sáng nhàn nhạt mà chống đỡ. Màn ánh sáng này tỏa ra khí tức cứng rắn, đang cố sức ngăn chặn công kích cực mạnh kia.
Bỗng nhiên mắt Đặng Kha chớp sáng, hắn thấy màn phòng vệ trước mắt đang dần suy yếu, vết nứt xuất hiện ngày càng nhiều thì trong lòng thất kinh.
“Bùm”
Một t·iếng n·ổ kinh hoàng phát ra ngay tại chỗ Đặng Kha đang đứng, tạo ra khói đen dày đặc bao trùm cả phạm vi vài trượng. Từ trong đó, cơ thể của Đặng Kha đang từ từ rơi xuống dưới, thấy vẻ mặt hắn thất thần, giống như là người vô lực vậy.
Tất cả màn này, tuy nói ra dài dòng nhưng thực sự chỉ diễn ra trong vài khắc, thoáng cái đã thấy Đặng Kha nằm trên mặt đất, cơ thể bị đả kích không nhẹ.
Yêu thú sau khi thấy Đặng Kha rơi xuống thì nhếch mép qua một cái, lại lập tức phóng tới mà t·ấn c·ông.
Nhưng mà chính lúc này, từ phía đằng xa lại vang lên một tiếng nói, tiếng nói này khiến cho Đặng Kha cơ thể đang bất lực cũng phải giật mình.
“Thuẫn!”
Từ phía đằng sau, bóng dáng ai vô cùng quen thuộc đang bay lên phía trước, trên tay cầm một món đồ gì đó, tựa như là cây bút lông khổng lồ.
Hắn ta cầm chặt cây bút, nhanh chóng đặt xuống viết ra trên không những văn tự cổ xưa. Nhưng mà lạ thay, khi hắn vừa viết trên không, từng đường nét màu đen lại hiện lên, giống như hắn đang thực sự viết vậy.
Văn tự này vừa dứt, lập tức hóa thành hình phù màu đen trắng xen kẽ mà bay tới chỗ yêu thú, chấn một cái, khiến cho cơ thể yêu thú bị một luồng lực cực mạnh mà đẩy về phía sau.
Lúc này ánh sáng từ phù văn được tạo thành mới chiếu rọi lên mặt người vừa thi triển kia, hiển lộ ra đây chính là Văn Chương, Đỗ Văn Chương.
Mà không chỉ có hắn, Cao Phong đằng sau cùng với Thu Hà cũng đưa cặp mắt đầy bất ngờ về phía Văn Chương. Nhất là Cao Phong, hắn vừa nhìn về phía trước, vừa khẽ đảo mắt qua Thu Hà, thấy ánh mắt cô ta bỗng khiến cho hắn nổi lên suy nghĩ khác thường.
Nhưng mà Cao Phong lại đè nén suy nghĩ này lại, tiếp tục mà hướng mắt xem Văn Chương thi triển thần thông ra sao.
Có thể thấy rõ Văn Chương sau khi viết ra một hình phù tạo thành văn tự, làm cho yêu thú kia lùi lại mấy trượng, lúc này lại tiếp tục viết.
Cây bút trên tay hắn vừa mềm mại vừa rắn chắc, giống như phong cách của các văn sĩ vậy. Văn Chương đưa tay, nhẹ vẽ ra một vòng tròn trên không trung, bên trong vòng tròn còn có một chữ nhập được viết theo lối thư pháp.
“Nhập!”
Vòng tròn văn tự lập tức biến to ra, nhanh chóng bay tới trước. Nó không t·ấn c·ông yêu thú kia mà trực tiếp phủ xuống, chụp lấy người của Đặng Kha. Tức thì, cả người Đặng Kha sau khi được văn tự kia chìm vào, lập tức bay vọt ra phía sau.
Thì ra chiêu thức này được Văn Chương triển khai nhằm mục đích đưa Đặng Kha về, chứ hắn không phải muốn t·ấn c·ông yêu thú.
Mà lúc này yêu thú kia sau khi bị một đòn chấn cho phải lùi lại, cũng dần dần bước tới lấy lại được thần trí, tiếp tục nhìn về phía trước. Bây giờ trong mắt nó, mục tiêu chỉ còn có mình Văn Chương.
Yêu thú bắt đầu vận lực, đột nhiên thấy đám khói màu đen quanh người nó có sự biến đổi, trở nên cuồng bạo hơn lúc trước. Những đám khói này không còn tụ lại một chỗ mà trở nên hoạt động, cuối cùng hóa thành những luồng khói mà bắn về phía trước.
Từng luồng khói một phóng đi, mới nhìn thì có vẻ giống với những xúc tu của loài bạch tuộc, nhưng lại ẩn chứa khí tức vô cùng quỷ dị.
Đám khói này như có linh tính, nhằm về phía của Văn Chương trên cao mà đánh tới, đem cả người hắn giam cầm trong khói đen.
Mà khi này Văn Chương đang ở trên cao, nắm chặt bút lông dài trong tay, khẽ đưa ánh mắt nhìn xuống, nở một nụ cười lạnh nhạt.
Mắt hắn thấy năm luồng khói đen kia ào ạt bay tới thì cũng nhanh tay, vẽ ra vô số văn tự cổ gì đó, chốc lát đã hóa thành hình phù hiện ra giữa không trung.
Những văn tự phát sáng này hiện ra vô cùng chân thực, mới nhìn có cảm giác như cả một mảnh không gian chính mà một bức thư họa thần thánh. Chúng phát sáng, tạo thành một loại phù quang trắng đen đẹp đẽ chưa từng có.
Ánh sáng phát ra từ văn tự trên không kia, ngoài sự đẹp đẽ còn tỏa ra uy năng vô cùng to lớn, là một thuật pháp không thể coi thường.
Hai mắt Văn Chương khi thi triển ra chiêu thức này, vô cùng tập trung, giống như đem cả tâm huyết mà viết vào vậy.
“Đi!”
Văn Chương hô lên một tiếng, một hàng văn tự sáng lấp lánh nhanh chóng tiến tới, đánh thẳng về phía năm đường khói đen đang oanh kích lại gần kia.
Hai thứ một bên trắng đen xen lẫn, tỏa ra uy năng thần thánh, còn một bên là ánh sáng đen kịt, như muốn nuốt chửng thiên địa, chỉ trong chốc lát sẽ phải v·a c·hạm.
Nhưng mà đúng lúc này, từ phương xa có một tia sáng vụt tới nơi đây. Tia sáng này vừa mới đi tới, lập tức phát ra một tiếng nói to.