Loạn Thế Cường Sinh

Chương 72: Ngay tức khắc



Chương 72: Ngay tức khắc

Tiếng nói này vừa dứt, đột nhiên mới thấy phía sau luồng sáng vừa bay tới kia, có thêm hai cái luồng sáng khác bay theo sau. Cùng một lúc, cả ba luồng sáng này liền thu khí tức lại, dần hiện ra ba thân ảnh người khác nhau.

Người ở phía trước tướng tá cao ráo, thân hình vạm vỡ, trên khuôn mặt lại có thêm một chút vẻ tức giận. Ông ta dĩ nhiên chính là Thanh Lân.

Thanh Lân vừa mới bay tới, phẩy tay một cái lập tức có một tràn xung lực bắn ra bốn phía, gây nên một trận bụi tuyết bao phủ không gian.

“Hai ngươi xuống kia đưa đám học trò về doanh trại, chuyện này để ta lo!” Thanh Lân dõng dạc nói.

Ánh mắt ông ta sắc bén, nhìn chằm chằm về phía con yêu thú kỳ dị dưới đất kia, trên mặt dường như đang muốn phân tích một chút.

Hai người bên cạnh ông ta ngay khi nghe tới điều này liền cùng nhau bay xuống bên dưới, kéo ba người Cao Phong rời đi, còn ra hiệu để cho Văn Chương trở về.

Mặt của Văn Chương hiện lên một vẻ trầm ngâm, nhưng mà hắn không nói gì, lại thu pháp bảo lại trong tay, bay nhanh theo hai người kia.

Trong tay hắn lúc này lại giở ra quyển sách khi này, tập trung thần thức vừa bay vừa đọc.

Sau khi mọi người ngoại trừ Thanh Lân đều đã rời khỏi, ông ta lúc này mới nhìn chằm chằm về hướng yêu thú.

Lập tức ông vỗ túi trữ vật, lấy ra một cây rìu lớn, kèm theo một cái bát bằng đồng lớn ở tay trái. Tiếp theo lại thấy ông vận lực một cái, khắp người tỏa ra hào khí màu đỏ sáng chói.

Tức thì, Thanh Lân ném cái bát bằng đồng lên không trung, nó nhanh chóng hóa to, tỏa ra ánh sáng màu lam phủ xuống người ông.

Ông ta không nói không rằng, lập tức cầm cây rìu trong tay mà lao xuống, bổ vào đầu yêu thú.

“Ầm”

Một t·iếng n·ổ kinh hoàn phát ra, mang theo lớp tuyết cuốn thành bụi mù mà phong bế cả không gian.

. . .



Lúc này mấy người Cao Phong đã bay cách chỗ yêu thú lúc nãy khá xa, tinh thần ai nấy cũng dần hoà hoãn. Đặng Kha đưa cho Cao Phong một viên đan dược to, nói là đan này có thể giúp hắn hồi phục lại chút sinh lực đã mất.

Bởi vì Cao Phong bị một chấn động cực lớn, thương tổn bên ngoài không đáng kể nhưng mà sinh lực bên trong mới là thứ đáng chú ý.

Cho nên chỉ bằng một viên đan này không thể hồi phục hết, phải cần Cao Phong bế quan hồi phục mấy ngày mới có thể trở lại trạng thái ban đầu.

Cao Phong nhận lấy viên đan dược, khẽ gật đầu cảm ơn Đặng Kha, sau đó cũng nhanh chóng bỏ vào miệng để nhanh chóng hấp thụ.

Đan dược mới đi vào trong, lập tức cả người Cao Phong cảm thấy một cảm giác thoải mái xông đầy lên mũi. Hắn cảm thấy toàn thân trông một chốc đã có cảm giác sinh lực tràn về, vô cùng phấn chấn.

Đan dược mà Đặng Kha cho hắn quả thật có công hiệu rất tốt, tuy không thể hồi phục hoàn toàn nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ khiến Cao Phong hài lòng.

Hắn định khi nào về Nguyên Thanh sẽ nhờ Đặng Kha truyền lại cho hắn bí pháp luyện đan, bởi vì theo hắn biết đan dược không chỉ giúp hồi phục sinh lực mà còn có nhiều công dụng khác.

Đặc biệt nhất phải kể đến chính là có thể giúp cho tu sĩ gia tăng tu vi nhanh chóng.

Sau khi hấp thu đan dược xong, Cao Phong khẽ đảo mắt qua nhìn một hồi, trong lòng khẽ thở dài một cái. Hắn nhớ lại khi lúc vừa bị yêu thú kia t·ấn c·ông, đã nghĩ tới một biện pháp là gây nên tín hiệu để Thanh Lân có thể đến.

Để làm được việc đó thì hắn cần dựa vào ngọc giản đánh dấu học trò được quan cai phân phát. Nhưng mà Cao Phong cảm giác một cái vẫn chưa đủ, cho nên lúc đó hắn đã mượn thêm hai cái của Đặng Kha cùng Thu Hà.

Hắn sau khi lấy ba cái, đã rót sinh lực kèm theo thần thức vào trong, làm cho ngọc giản vỡ nát, từ đó mà phát ra tín hiệu.

Nhờ vậy mà khi nãy Thanh Lân mới kịp thời đi tới ứng cứu, giúp đỡ bọn họ chạy thoát khỏi đây.

“Không biết ông ta sao rồi!” Cao Phong thầm nghĩ.

Hắn bỗng khẽ nhìn liếc qua tứ phía, tâm trí đọng lại ở chỗ Văn Chương. Những thần thông của Văn Chương vừa rồi thi triển, khiển cho Cao Phong có chút để ý.

Mấy người bay một lúc thì cũng về lại doanh trại, họ được hai người đi cùng nói là có thể về lều để nghỉ ngơi. Họ còn dặn kèm theo ngày mai có thể phải phiền tới bọn Cao Phong, cho nên dặn bọn họ đừng có đi lung tung.



Cả ba người sau đó đều gật đầu đồng ý, trải qua một chuyện kinh hoàng như vậy, chả có ai mà còn hơi sức mà đi nữa. Huống hồ Cao Phong đang có chút thương thế, cho nên tốt nhất nên đi về trị thương thì hơn.

Cao Phong nhanh chóng từ biệt hai người đồng bạn, hắn bỏ đi một mạch về phía lều của mình, định tận dụng thời gian ít ỏi để có thể hồi phục được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Hắn đi một chút thì cũng tới nơi, vừa vào bên trong lều thì ngồi ngay xuống dưới đất, nhắm mắt lại bắt đầu hấp thụ sinh khí. Ngoài ra Cao Phong cũng khẽ đọc pháp quyết của Thái Hư công, định dùng nó mà vừa trị thương còn có thể gia tăng tu vi để nhanh chóng luyện thành.

Hai mắt Cao Phong đang nhắm chặt, đột nhiên từ bên hông có một nguồn khói trắng bay ra, nhanh chóng ngưng tụ hóa thành hình dạng một con thú nhỏ, chính là Thiết Thiệt.

“Ngươi không sao chứ Cao Phong!” Thiết Thiệt bay lại bên cạnh Cao Phong, khẽ lên tiếng.

“Hiện tại thì không sao, chỉ là bị phản phệ bởi thần thông mà thôi!” Cao Phong đáp lại “Chắc tại ta mới sử dụng Huyền Minh thủ nên chưa quen!”

“Không sao là tốt rồi, đối mặt với loài yêu thú lợi hại đó, may mà ngươi nhanh trí gọi Thanh Lân tới.” Thiết Thiệt gật gật cái đầu nhỏ, nói lại với Cao Phong.

Nó nhanh chóng hạ người xuống dưới, ngồi bên cạnh với người đang xếp bằng. Trông bộ dạng hai mắt thì có chút lo lắng, kèm theo vẻ nghi hoặc gì đó.

“Mà ngươi có biết yêu thú đó là gì không?” Cao Phong đột nhiên lên tiếng.

Hắn muốn biết về loại yêu thú này là gì, bởi vì khi hắn nhìn nó có cảm giác gì đó vô cùng kỳ lạ. Nó khiến cho Cao Phong cảm thấy hiếu kỳ, cho nên hắn không thể ngừng nghĩ về nó.

“Yêu thú đó hả, để ta nghĩ coi. Ừm nó tên là U Vân Lang hay sao đó!” Thiết Thiệt đáp lại, giọng điệu có chút ngập ngừng bởi vì nó không chắc.

“U Vân Lang, là một loài sói sao?” Cao Phong khẽ nghiền ngẫm.

“Nhưng mà loài U Vân Lang này trong kí ức của ta thì đã tuyệt chủng từ rất lâu rồi, tại sao giờ nó vẫn còn hiện diện ở đây được chứ!” Thiết Thiệt đột nhiên lại nói, nó không ngừng mà tiếp tục.

“Theo trí nhớ sót lại trong đầu ta, có ẩn hiện ra cảnh tượng ta từng chiến đấu qua với loài yêu thú này vài lần rồi và yêu thú ngươi vừa gặp cũng không phải dạng trưởng thành, chỉ là sinh vật còn non mà thôi!”

“Cái gì, còn chưa trưởng thành!” Cao Phong ngạc nhiên.



Hắn vừa mới nghe Thiết Thiệt nói thì bỗng giật mình, hai mắt đang nhắm cũng đột ngột mở ra tròn xoe. Không ngờ yêu thú đó thực lực cường đại như vậy, mà lại chỉ là con non chưa trưởng thành.

“Nhưng sao ngươi lại nói nó bị tuyệt tích, đã tuyệt chủng thì làm sao còn xuất hiện được?” Cao Phong lại hỏi.

Thiết Thiệt ngồi một bên nghe câu hỏi của Cao Phong, trên mặt nó bỗng lộ ra nét chán nản. Nó bỗng nằm dài người xuống, đưa bốn cái chi ngọ ngậy lên trời mà đáp.

“Ta chịu, ngươi hỏi ta như vậy thì có trời mới biết. Ta chỉ biết kí ức còn sót lại nói nó đã tuyệt tích ở đại lục này trong cả trăm năm nay mà thôi!”

Nói xong câu này, nó liền xoay người lại, đi lên chỗ mặt sàn có lót vải mà nằm, tận hưởng cái ấm áp cùng với hương thơm của vải mà ngủ một cách thoải mái.

Cao Phong nhìn thấy vậy chỉ khẽ cười rồi lắc đầu. Hắn nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, tiếp tục quá trình tu luyện của mình.

“Hiện giờ Huyền Minh thủ cũng coi như miễn cưỡng luyện xong, nhưng mức đồ thành thạo vẫn chưa tốt lắm!” Cao Phong khẽ nghĩ “Không biết có thể dùng Thái Hư Hóa cảnh diễn hoá thành sinh vật kia mà diễn tập không nữa!”

Trong lòng Cao Phong bất chợt nổi nên sự bất an, khi mà giờ đây hắn đang nhớ lại cảnh tượng vừa xảy ra lúc này. Hắn thật sự có chút xem nhẹ nguy hiểm ngoài này, đành tự nhủ phải mau mau tăng cường thực lực mới được.

Lúc đó, dù là bản thân có gặp nguy hiểm thì ít nhất cũng phải thoát được, đằng này khi nãy một chút cơ hội thoát ra còn không có.

Nghĩ xong, Cao Phong lại thở dài một tiếng, loại bỏ suy nghĩ sâu xa để tập trung hấp thụ sinh khí. Nơi đây sinh khí đã vô cùng ít ỏi rồi, nếu mà hắn còn bị xao nhãn nữa thì chắc chẳng thể hấp thụ được bao nhiêu.

. . .

Sáng ngày hôm sau, như đã nói từ trước, khi mới tờ mờ sáng thì đã có người đi đến lều của Cao Phong để kêu hắn ra ngoài.

Cao Phong cả đêm luôn tĩnh tọa để hấp thụ sinh khí, cho nên vừa nghe bên ngoài có tiếng động, đã vội sửa soạn áo quần mà đi ra.

Lúc mà hắn bước ra, bỗng thấy bên ngoài xuất hiện hai người nào đó, mặt mũi ai cũng có chút kỳ lạ, hình như không phải lính của doanh trại vùng ba của hắn.

“Hai vị này là..?” Cao Phong lên tiếng hỏi.

“Bọn ta là người của nội thành, đồng bạn của ngươi cũng đã được đưa tới đó, phiền ngươi đi cùng ta một chuyến!” Một người đứng bên cạnh đáp lại.

Cao Phong nghe vậy thì liền hiểu, hắn cũng âm thầm đánh giá qua hai người trước mặt. Có thể dễ dàng nhận thấy, bọn họ cũng là tu sĩ như hắn chứ không phải người thường.

Hắn ta nhanh chóng gật đầu, liền cùng với hai người kia hóa thành luồng sáng mà bay nhanh về phía thành Ba Căng, đi vào nội thành Thập Bát.