Trước cổng thành Ba Căng, không khí nơi đây có vẻ hơi êm đềm so với lúc trước khi diễn ra đại lễ. Khắp nơi đâu đâu cũng thấy lính gác túc trực, nhìn thoáng qua nét mặt của họ thì đều hiện lên một vẻ như đang lo lắng gì đó.
Tại một nơi cách cổng thành vài trượng, đột nhiên xuất hiện ba luồng sáng từ trên cao hạ xuống. Ba đốm sáng này sau khi đáp xuống thì liền thu khí tức bên ngoài lại, để lộ ra ba thân ảnh khác nhau.
Người đi bên trái tất nhiên là Cao Phong, kế tiếp là hai người ban nãy đã đưa hắn đi tới nơi này.
Ba người từ vùng ngoại thành, sau một lúc phi hành cũng tới được cổng của thành Ba Căng, tại đó đã có thêm một người nữa chờ bọn họ. Cả đám người hạ xuống thì đều đi tới trước người đó chào một tiếng, sau đó mới bước vào trong thành.
Để đi vào nội thành, bọn họ cần đi qua ngoại thành là khu doanh trại bình thường của quân lính ở đây.
Khi đi qua đây, Cao Phong có đảo mắt nhìn sang, trong mắt hắn bỗng hiện lên một vẻ suy tư. Qua những cảnh tượng bên ngoài dường như khiến hắn cảm thấy có chút khác thường, rõ ràng là có chuyện gì đó.
Nhưng mà hắn cũng không có nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát một chút, sau đó cùng mấy người kia nhanh chóng tiếng vào bên trong.
Nội thành Thập Bát được mệnh danh là trái tim của thành Ba Căng, cho nên Cao Phong thấy có rất nhiều quân lính canh gác ở đây. Bình thường nếu như không có việc gì thì không ai được phép vào bên trong này.
Trong này ngoài cấm chế đại trận hộ thành ra, thì còn có các loại cấm chế báo hiệu, nhằm đề phòng cho có người từ bên ngoài đột nhập vào.
Mấy người Cao Phong nhanh chóng đi hết phạm vi ngoại thành, tiếp theo lại thấy họ tới một cánh cổng lớn, chính là cổng để vào bên trong.
Ở đó có vô số người đứng gác, cả bên dưới lẫn ở bên trên tường thành. Người bên dưới khi vừa thấy mấy người Cao Phong đi tới, lập tức đi ra trước nói.
“Thưa, đi vào trong cần có...”
“Đây!”
Người đứng gác chưa kịp nói hết câu thì thanh niên đi bên cạnh Cao Phong đã nhanh chóng ngắt lời. Tiếp theo lại thấy hắn ta rút từ trong túi áo ra một miếng ngọc bội nhỏ, trên đó có phủ lớp ánh sáng tản ra, ném về phía trước mặt.
Miếng ngọc bội này lóe sáng, hiển nhiên không phải là vật tầm thường.
Thấy thứ này, sắc mặt người đứng gác lập tức được thay bằng một vẻ nhu hòa, dường như thể hiện đã đúng ý của hắn. Hắn ta ngay lập tức khoanh tay, lùi ra sau nhường đường cho đám người tiếp tục.
Ngay sau đó, cả mấy người lại tiếp tục men theo đường lớn mà đi, chẳng mấy chốc đã đến một tòa lầu lớn bên trong nội thành.
Nơi đây cảnh trí vô cùng đẹp mắt, hiện ra với những tòa kiến trúc độc đáo, được xây dựng cách điệu để vừa giữ được đường nét truyền thông nhưng cũng không khỏi tỏa ra khí chất bất phàm.
Cao Phong trố mắt nhìn chăm chú, hắn là người có tính tò mò cao, cho nên với những thứ này càng làm hắn chú ý nhiều hơn.
Bỗng nhiên cánh vách tường lớn trước mặt Cao Phong có biến đổi, thấy rõ hai vách tường từ từ được kéo sang hai bên, thu vào bên trong.
Từ bên trong đột nhiên có thêm một luồng khói trắng tản ra, phải mất một lúc mới dần hòa vào không khí mà biến mất.
Ánh mắt Cao Phong khẽ chớp, hắn đưa mắt nhìn về phía trước xem thử có phát hiện gì không. Nhưng mà trước mặt hắn chỉ có một con đường dài tối om, ngoài lớp khói trắng đang lơ lửng thì thần thức chẳng cảm nhận được gì.
Đột nhiên người thanh niên đi bên cạnh hắn cất bước đi lên, Cao Phong vẫn chưa hỏi tên nên không biết người này tên gì.
Người này tự mình tiếng tới, đưa miếng ngọc bội có tỏa ra ánh sáng hài hòa lúc nãy lên rồi nói.
“Giám sự Toàn xin phép đi vào!”
Hắn ta vừa nói xong, lập tức miếng ngọc bội như có linh tính mà bay lên. tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ hơn lúc nãy. Quần sáng quanh miếng ngọc này giống như một ngôi sao, lập tức bắn vào trong con đường tối kia, chốc lát đã không còn thấy tung tích.
Một lúc sau, từ trong lối đi tối om đó vang lên một tiếng nói, tiếng nói này cứ như sấm rền, vang vọng khiến cho màng nhĩ ai cũng tê dại.
“Vào đi!”
Cao Phong vừa nghe thấy đột nhiên đứng thẳng người, da gà tự nhiên nổi lên. Hắn khẽ đưa mắt nhìn sang mấy người bên cạnh, thấy người ta khẽ gật đầu thì hắn cũng có chút an tâm.
Tiếp đó bọn họ tiếp tục đi vào bên trong con đường đen kia, ngay khi bước vào thì cánh cửa lớn hai bên cũng đóng lại, niêm phong nơi này.
Bước vào bên trong, ánh mắt Cao Phong ngay lập tức sáng lên, hắn cũng nhận ra điểm khác biệt của nơi này. Lúc nãy hắn từ bên ngoài nhìn vào, rõ ràng chỉ thấy một màu đen nhưng khi đi vô trong lại thấy ánh sáng nhàn nhạt hiện ra.
Cao Phong ngay lập tức dùng thần thức soi xét, hắn muốn xem thử nơi này.
“Gì vậy!” Cao Phong khẽ thì thầm.
Đột nhiên có một sự tình khiến cho Cao Phong không khỏi giật mình mà thốt lên trong đầu. Hắn vừa rồi dùng thần thức đảo qua nhưng khi nhìn vào lại có cảm giác không rõ ràng kèm theo đau đầu nên mới bất ngờ.
“Thì ra là vậy!” Cao Phong nghĩ thầm.
Hắn chốc lát cũng hiểu được, nơi này sớm đã có một tầng cấm chế, ngăn cản thần thức của tu si. Vì vậy mà lúc nãy khi đi vào đây, hắn nhìn sao cũng không thể thấy được thứ gì rõ ràng.
Cao Phong nghĩ thông suốt, lập tức thu thần thức lại, chủ động tăng tốc mà tiến về phía trước.
Một lát sau, cuối cùng họ cũng đã đi tới một đại sảnh, nhìn từ bên ngoài vào đã tạo cho Cao Phong một cỗ áp lực lớn đè nặng lên ngực. Hắn đưa mắt nhìn, liền nhận ra bên trong này có mấy người đang ngồi.
Những người này chính là mười tám vị trong hội Thập Bát, tất cả đều có mặt tại đây.
Bọn họ khi thấy Cao Phong đi tới, cũng liền đưa mắt ánh mà nhìn tới hắn, trên mặt mỗi người đều là những nét mặt riêng biệt, chả ai giống với ai.
Cao Phong thấy vậy thì không nói không rằng, lập tức đi vào bên trong, đưa hai chân quỳ xuống mà thưa.
“Học trò Cao Phong, xin ra mắt các ngài!”
“Đứng dậy đi!”
Tiếng của Cao Phong vừa mới phát ra, lập tức có một người trong đó liền xua tay bảo hắn đứng dậy. Người vừa nói kia không ai khác, chính là vị đứng đầu trong hội Thập Bát, Lê Văn Lâm.
Ánh mắt Cao Phong dâng lên một tia sáng kỳ dị, hắn nghe vậy thì liền dập đầu một cái, lập tức đứng dậy đi sang một bên.
Đột nhiên mắt của hắn đảo qua bên phải, thấy rõ mấy người Đặng Kha cùng Thu Hà, còn có cả Văn Chương cũng đang ở đó. Ai nấy đều đưa ánh mắt ôn hòa về phía hắn, trên miệng còn khẽ nở nụ cười.
Mà không chỉ có vậy, ánh mắt của Cao Phong còn như điện mà đảo qua xung quanh đây. Hắn thấy đứng đối diện với hắn còn có chủ của doanh trại vùng ba, Thanh Lân đang đứng bên kia.
Ông ta đưa mắt nhìn hắn, hắn cũng nhìn ông ta khiến cho hai ánh nhìn không hẹn mà giao nhau.
“Được rồi, cũng đông đủ rồi, nào Thanh Lân, ngươi hãy bắt đầu nói về sự việc ngươi gặp ngày hôm qua đi. Thuật lại cho mọi người ở đây cùng nghe!”
Bỗng có một giọng nói âm trầm vang lên, chính là của vị cường giả Văn Lâm người đứng đầu hội Thập Bát nói. Tiếng nói ông ta âm trầm, thể hiện sự uy nghiêm và quyền lực cực lớn trong đó.
Bởi vậy nên vừa nghe ông ta nói, sắc mặt Thanh Lân trở nên biến đổi mà đi tới trước, nuốt xuống ngụm nước bọt rồi mới đáp lại.
“Thưa mấy vị đây, Thanh Lân ta cũng chỉ là đến sau mà thôi. Xin để các học trò của ta là ngươi đã đối mặt trực tiếp với yêu thú đó kể lại!” Thanh Lân đưa hai tay, trên miệng dõng dạc nói.
Ông ta nói xong, lập tức phất tay phải một cái, ra hiệu cho mấy người Cao Phong tiến ra ngoài này.
Cao Phong thấy ông ta ra hiệu, hắn liếc mắt gật đầu với mấy người đồng bạn của hắn, sau đó tự mình đi ra.
“Học trò xin được thuật lại mọi chuyện!” Cao Phong chắp tay ra lễ nói.
Nói xong hắn bắt đầu kể đầu đuôi mọi chuyện, từ lúc gặp yêu thú ra sao cho tới khi được Thanh Lân tới cứu. Từng chi tiết dù là nhỏ nhất Cao Phong cũng không dám bỏ qua mà đều thuật lại.
Một hồi lâu sau, cuối cùng toàn bộ mọi việc cũng đều được Cao Phong kể xong xuôi. Lúc này hắn mới khẽ ngước đầu nhìn lên, thấy vẻ mặt có phần hài lòng của mấy vị ngồi phía trước thì trong lòng cũng an tâm hơn.
“Nghe ngươi nói, ta cũng có thể hình dung được tình hình, chuyện này nhìn thì không có gì nhưng nói ra có vẻ còn nhiều ẩn tình bên trong.” Tiếng nói Thanh Lân nhìn về phía trước lên tiếng.
Ông ta vừa nói vừa gật đầu, trong lòng soi xét suy nghĩ đến những gì mà Cao Phong vừa bẩm báo với ông ta. Với một thân tu vi cộng thêm với thời gian sống một đời dài của ông ta, thì những việc như thế này ông ta không dám xem nhẹ.
Bởi vì ông ta biết rằng, loại yêu thú mà Cao Phong vừa miêu tả qua, rõ ràng không giống với bất kỳ yêu thú nào mà ông đã từng gặp trong đời.
“Thưa, ta còn một thứ mời ngài xem qua!”
Bỗng có một tiếng nói vang lên, khiến cho ai nấy cũng hướng ánh mắt mà xem thử ai vừa phát ra câu này. Tiếp theo lại thấy Thanh Lân đi ra đứng giữa đại sảnh, thì ra tiếng nói này là của ông ta.
“Nói đi!” Văn Lâm lên tiếng.
Nghe được câu này, ánh mắt của Thanh Lân đột nhiên hiện lên một vẻ cương quyết dâng lên. Ông ta lấy tay vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một cái gì đó giống như một cái phù hiệu được điêu khắc tinh xảo.