Loạn Thế Cường Sinh

Chương 75: Một tháng



Chương 75: Một tháng

Tại một tòa lầu ở trên thành cao, ngay chỗ đó có một người đàn ông đang đứng với vẻ lặng thinh. Hai tay ông ta bắt chéo để sau lưng, gương mặt hiện lên nét đăm chiêu suy tư.

Bên trong ánh mắt của người này hiện lên vẻ kiên định, có thể cảm nhận sự sâu sắc đang hiện lên ngày một nhiều hơn.

Chợt lại thấy ông ta thở dài một tiếng, tinh thần đắm chìm trong suy nghĩ miên mang vô định, giống như đang đi vào bên trong tâm thức.

Lúc này bên trong tâm trí của ông ta, hình như đang nhớ lại kí ức xa xôi nào đó, một mảng ký ức mênh mông. Từng hình ảnh như dòng suối bất chợt tuôn trào, khiến cho hai mắt ông ta bỗng xuất hiện ánh sáng vàng nhạt tuôn ra, từ từ lan ra xung quanh.

Chẳng biết những thứ này có liên quan gì với ông ta mà mỗi khi nhìn lại một mảng ký ức thì lại thấy trên khuôn mặt hình như xuất hiện vẻ phiền muộn không thôi.

“Mấy trăm năm rồi, đã mấy trăm năm!” Người này thầm nghĩ.

Tay phải ông ta giơ lên, giống như đang cố chạm vào mảng kí ức đó, tìm lại cảm giác xa xăm đã mất.

“Lão Nhất!”

Đột nhiên trong không gian đang yên tĩnh, thần thức ông ta lại bị một tiếng nói ở đằng sau đánh động. Phía sau lưng người này vang lên tiếng nói, làm cho ông ta ngay lập tức thần hồn nhập lại thân thể, có chút bất ngờ mà quay lại ra sau.

Người này được người ở sau gọi là lão Nhất, hiển nhiên đây chính là thành chủ thành Ba Căng Lê Văn Lâm.

Ông ta quay mặt ra sau, hiện ra trông đôi mắt ban đầu là vẻ bất ngờ nhưng chốc lát đã biến mất. Thay vào đó là vẻ thở dài, nét trầm tư hiện ra trên khuôn mặt khiến ông chốc lát đã già thêm chục tuổi.

“Thì ra là lão Tam sao, ngươi đến đây làm gì!” Văn Lâm quay mặt ra phía trước, trên miệng khẽ nói.

Người đằng sau ngay khi nghe câu nói này thì bước chân có chút ngập ngừng, nhưng cũng nhanh chóng bước tới trước gần chỗ Văn Lâm. Ông ta giữ nguyên sắc mặt mà đáp lại lời của người đứng đầu trong hội Thập Bát.

“Lão già như ngươi cũng đang lo sao, có phải vì Hắc Liên không?” Người có danh xưng lão Tam đi tới.

Gương mặt người này có chút nhu hòa, tuy sắc mặt đã già nhưng cũng không kém phần tinh xảo. Trên khuôn mặt ẩn chứa rõ ràng đường nét của thời gian, hoặc là vết tích của những trận chiến mà ông đã trải qua.



Mà văn Lâm sau khi nghe câu này xong, sắc mặt của cũng chợt thay đổi. Ông ta thở dài một hơi, lắc đầu qua lại mà nói.

“Không giấu gì ngươi, ta đúng là trong lòng đang không yên!”

“Có phải là vì chuyện của Hắc Liên, nó có liên quan đến ngươi phải không?” Lão Tam bên cạnh khẽ đưa cặp mắt nhìn về phía bên cạnh mà hỏi.

“Phải!” Văn Lâm chỉ thở dài một tiếng, lập tức đáp lại.

Trên gương mặt ông ta lộ ra nét thâm sau, hai mắt chớp động liên tục. Cuối cùng lại thấy miệng ông ta mấp máy, dường như đang muốn nói điều gì.

“Khi xưa lúc ta còn nhỏ, cha và anh cả của ta đột nhiên q·ua đ·ời một cách bí ẩn khiến cho ai nấy cũng ngỡ ngàng. Bên cạnh t·hi t·hể hai người chỉ để lại một biểu tượng mà cho đến khi ta lớn mới biết đó là hội Hắc Liên!” Văn Lâm khẽ đáp lại.

“Vậy giờ ngươi định tính sao, ta có nên đưa học trò trở về Nguyên Thanh không?” Lão Tam tiếp tục hỏi lại.

Nghe câu nói của người bên cạnh, sắc mặt của Văn Lâm vẫn trầm tư mà im lặng không nói gì. Một lúc sau ông ta mới như vừa suy nghĩ xong, lập tức nói.

“Vẫn phải giữ gìn nề nếp, truyền thống không được bãi bỏ!” Văn Lâm dõng dạc nói, lời nói giống như lời tuyên bố nhiều hơn.

“Truyền thống, ngươi cứ mở miệng ra là truyền thống!” Lão Tam hừ nhẹ trong miệng, hai gò má khẽ co giật mà nói. “Thôi, cứ làm theo ý của ngươi, thú triều sắp tới rồi, liệu mà lo cho tốt!”

Nói xong, lão Tam nhanh chóng bước đi ra khỏi nơi này, trên miệng bỗng nở nụ cười quỷ dị, cứ như cố tình giấu diếm.

Thân thể ông ta như luồng khí, chỉ chốc lát đã tan biến mà chẳng còn thấy rõ tung tích.

Sau khi cảm nhận thấy khí tức của lão Tam không còn hiện diện, lúc này Văn Lâm mới thở dài một cái, ánh mắt như có một tầng tia sét bao bọc.

Lập tức ông ta nhóm người một cái, đã thấy thân thể xuất hiện đứng trên đỉnh thành mà nhìn xuống. Ông ta giơ tay thẳng lên cao, từ chỗ ngón giữa xuất hiện một luồng sáng chiếu thẳng lên trời.

Tiếp đó từ trên trời dường như xuất hiện một làn sinh khí dày đặc, hào khí lượn lờ được tích tụ lại một chỗ. Chỉ thấy ngay chỗ đó xuất hiện một cuốn trục lớn, từ từ mở ra hai bên.



Trên đó khắc đầy văn tự sáng lóa, giống như một bức chiếu chỉ được thần linh ban cho. Đột nhiên trên cuốn trục này xuất hiện tiếng nói, từ từ vang vọng ra toàn thể phạm vi thành Ba Căng.

“Toàn thể binh lính cùng học trò trong thành Ba Căng nghe lệnh, trong hai canh giờ tiếp theo, di chuyển trở lại trong thành. Ngoài ra còn các binh lính khác trong thành, nếu không được sự cho phép, tuyệt đối không được ra ngoài thành nửa bước!”

Tiếng nói này có âm giọng vừa dõng dạc vừa kiên định, khiến cho ai nấy trong và ngoài thành đều trố mắt nhìn theo. Lập tức mọi người đều không chậm trễ, liền nghe theo nội dung kia mà làm việc.

Bấy giờ lại thấy thân thể của Lê Văn Lâm trở lại bên trong tòa lầu ban nãy, ở sau một một lớp khí tức sót lại. Ông ta đi đến một bên, ngồi xuống đó mà trong thâm tâm khẽ động.

“Cha, anh, ta nhất định sẽ giữ được thành trì này. Mong hai người trên cao có mắt, phù hộ cho ta.”

. . .

Ba tuần nữa trôi qua kể từ khi sắc lệnh của thành chủ Ba Căng ra lệnh cho toàn quân di chuyển vào đại trận hộ thành.

Từ lúc bắt đầu đại lễ của các học trò cho tới nay, thời gian cũng đã trôi qua gần một tháng.

Một tháng này xảy ra nhiều việc, làm cho mọi người trong thành cũng lo lắng không ít thì nhiều. Nhưng mà từ khi bọn họ có lệnh phải di chuyển vào bên trong thành, tất cả mọi chuyện hình như đã biến mất, mặt sóng dữ cũng đã bình yên.

Nhưng mà sự việc diễn ra vào mấy ngày đó khiến cho không ít người vẫn còn lo sợ không thôi. Nhất là phàm nhân, bọn họ là lực lượng có thực lực không cao cho nên càng trở nên e sợ nhiều hơn.

Tất cả mọi người trong thành hiện giờ ai cũng bận rộn, bọn họ vì phải chấp hành quy định của thành chủ cho nên ai cũng chỉ ở quanh quẩn mà làm nhiệm vụ được giao.

Bên trên một tháp canh thuộc phạm vi trong ngoại thành Ba Căng, trên đó có một người thanh niên vẻ ngoài có phần rắn chắc đang ở đó.

Sắc mặt của người này có vẻ không được tốt, có thể thấy điều đó ẩn hiện trong đôi mắt đang đăm đăm nhìn ra phía xa kia. Người này chính là Cao Phong.

Hắn đứng trên tháp canh nhìn xuống, thấy gió tuyết càng lúc càng nhiều. Phạm vi ở ngoài đại trận hộ thành, nơi đâu cũng phủ đầy tuyết, chả thấy một chút vết tích của đất đá bình thường.

Cao Phong một bên làm nhiệm vụ canh gác, một bên vẫn luôn suy nghĩ về những việc xảy ra ở đây.



Mấy tuần này, từ khi bọn họ di dời từ ngoài vào trong thành thì mọi việc như những cái c·hết b·ất t·hường đã không còn nữa. Thay vào đó là đôi khi có tin đồn xuất hiện yêu thú mà thôi.

Thời gian này không khí trong thành bỗng nhiên trầm xuống, không còn như lúc ban đầu. Hình như những tin đồn từ vụ mấy binh lính ở vùng hai hoặc ba c·hết b·ất t·hường đã khiến tinh thần ai cũng lo sợ.

Tuy họ là lính biên cương, c·ái c·hết có thể phủ xuống bất kỳ lúc nào nhưng c·hết mà không rõ nguyên nhân lại khiến ai nấy đều lo lắng.

Cao Phong nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên nổi lên cơn sôi trào, ánh mắt có phần đăm chiêu mà nhìn xuống dưới. Hắn lại nhớ tới mấy ngày vừa qua, hắn ngày nào cũng chú tâm tu luyện cho nên cơ thể cũng phục hồi rất tốt.

Bởi vì sinh khí ở nơi đây quá ít ỏi, cho nên Cao Phong liền sử dụng luôn cách hấp thụ kim sinh thạch, dùng loại sinh thạch được ban thưởng mà trực tiếp hấp thụ.

Nhờ vậy mà thương thế trong lần trước coi như đã hoàn toàn bình phục, thậm chí tu vi cũng có một chút tăng tiến, viên sinh mệnh cũng đã xuất hiện vết nứt trên một mảng khác.

Vừa nghĩ tới một số chuyện, Cao Phong cảm thấy rất nhanh nữa thôi là sẽ được trở về Nguyên Thanh. Lúc đó chắc sẽ vừa qua mùa xuân, hắn định là đi ngay về phương Nam để tìm cách.

Khổ nổi Cao Phong từ chỗ Đặng Kha biết thêm tin tức quan trọng, đó chính là sắp diễn ra đại hội khảo nghiệm học trò của thành Ba Căng này.

Bất kì học trò vào các đợt đại lễ hắn nằm, sẽ phải hoàn thành khảo nghiệm. Nếu như may mắn còn được tặng cho các loại vật tư quý giá.

Cao Phong cũng có chút háo hức khi hắn luôn muốn nâng cao thực lực của bản thân, mà muốn làm vậy thì hắn cần phải tiếp xúc nhiều hơn.

Cho nên mấy ngày vừa rồi không ngày nào mà hắn lười biếng, vẫn mãi ngồi một chỗ tu luyện cộng thêm việc vào tâm thức để luyện tập với đám nhân ảnh mà hắn tạo ra.

“Sao vậy Cao Phong, đang nhớ Nguyên Thanh hả?”

Bỗng trong thần thức của Cao Phong vang lên một tiếng nói, tiếng nói này khiến cho tinh thần hắn có chút giật mình. Giọng nói này vô cùng trầm bổng, cứ như được phát ra từ người ở độ tuổi trung nhiên, nhưng thật ra đây chính là Thiết Thiệt.

Cao Phong sau khi nghe tiếng Thiết Thiệt truyền âm, hắn cũng trở nên từ tốn mà trả lời lại câu hỏi của nó.

“Nhớ gì chứ, ta đâu có như ngươi. Mấy hôm ngươi ngủ còn nghe ngươi nói mớ Hoàng Tuyền ơi, Hoàng Tuyền à nữa kìa!”

“Ngươi!”

Vừa nghe dứt câu của Cao Phong, sắc mặt của Thiết Thiệt liền trở nên biến động dữ dội. Nó mỗi lần ngủ là ngủ như c·hết không hề biết xảy ra chuyện gì.