Cho nên với những điều mà Cao Phong vừa nói, Thiết Thiệt nửa tin nửa ngờ, nó liền nhảy cẫng lên mà chất vấn Cao Phong, không còn làm ra vẻ trưởng thành như ban đầu.
Mà Cao Phong sau khi thấy sắc mặt của nó cũng chỉ phì cười, hiển nhiên điều hắn nói chỉ là bịa ra để chọc Thiết Thiệt mà thôi.
Hắn đang đăm đăm suy nghĩ, có một số chuyện cần hỏi Thiết Thiệt nên định truyền âm hỏi nó. Không ngờ chưa kịp hỏi thì nó đã nói chuyện với hắn, cho nên hắn chỉ kiếm chuyện mà đùa nó một chút.
“Ngươi có biết đại hội thử thách học trò diễn ra như thế nào không Thiết Thiệt?” Cao Phong bỗng nhiên lên tiếng.
Vừa nghe Cao Phong hỏi, Thiết Thiệt liền thu vẻ chất vấn chuyện cũ lại, nhanh chóng làm ra vẻ suy nghĩ. Nó hình như đang lục lọi kí ức cũ, trả lời câu hỏi của Cao Phong.
Sau một lúc thì hình như Thiết Thiệt cũng tìm được đáp án, thấy nó khẽ tằng hắng một tiếng mà truyền âm với Cao Phong.
“Đại hội này dùng để kiểm tra tư chất của học trò, bằng cách bắt cặp thi đấu với nhau. Từ đó các vị quản sự sẽ xem xét biểu hiện của các ngươi mà phản hồi lại với tông môn.” Thiết Thiệt từ từ nói.
Nó đang nhớ lại những hình ảnh lúc trước, nó và Phạm Bá có cùng nhau tham gia đại lễ này vài lần, nhưng mà những lần đó chỉ ngồi ở ghế quan sát mà thôi.
“Ngoài ra nếu như ngươi đạt được thứ hạng cao, hình như còn có thể được ban thưởng cho công pháp hoặc đan dược quý, giúp cho tu vi ngươi nâng cao hơn nữa đó!” Thiết Thiệt nói tiếp.
Bỗng nghe Thiết Thiệt nói đến đây, sắc mặt của Cao Phong bỗng trở nên âm trầm giống như đang suy nghĩ, tính toán gì đó.
Hắn qua mấy ngày tu luyện ở thành trì này, luôn cảm thấy sinh khí nơi đây hình như quá ít ỏi, cảm giác như viên sinh mệnh có thể hấp thụ nhanh và nhiều hơn nhưng sinh khí lại chẳng đủ để đáp ứng.
Vì vậy mà khi nghe tới đan dược giúp gia tăng tu vi, hắn chợt nghĩ đến nếu như bản thân có được thì sao. Có lẽ khi đó sẽ giúp hắn gia tăng thực lực không ít, nói không chừng còn có thể đột phá vào Cường Thể trung kỳ.
“Nói như vậy thì chắc tới lúc đó sẽ có nhiều người lắm phải không, ta phải tranh thủ tu luyện thêm mới được. Nếu có thể giành được một viên đan dược thì tốt quá!” Cao Phong khẽ nói.
Hiện giờ hắn cũng cảm thấy thứ hắn đang thiếu chính là những công pháp thần thông. Thế nên giờ Cao Phong chỉ còn cách luyện tập cho thành thạo cái Huyền Minh thủ kia, bởi vì hắn biết nếu luyện đến đỉnh điểm thì mới có thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh của công pháp được.
Cao Phong nghĩ ngợi một chút, định bụng khi nào về trong lều sẽ đi vào trong tâm thức để tu luyện.
Ngoài trời gió tuyết rơi ngày một nhiều, tầm nhìn của những người canh gác cũng bị hạn chế rất nhiều.
Một lát sau, khi hết phiên gác của hắn thì liền có một người khác thay Cao Phong tới đây. Thấy người này tới Cao Phong chỉ khẽ gật đầu, sau đó cũng nhanh chóng đi về lều của hắn.
Hắn đi theo đường cũ về lều của mình, ở đây một tháng, gần như mọi ngóc ngách ở đây đều đã được hắn đi qua ít nhất một lần, cho nên chẳng còn lạ lẫm gì nữa.
Bỗng Cao Phong đang đi thì đột nhiên nghe một hai người lính đang ngồi nói chuyện bên cạnh một đống lửa lớn. Hắn nghe người này nói gì đó, hình như là văng vẳng có tiếng yêu thú.
Cảm thấy có chút tò mò, Cao Phong bỗng đi tới bên đó chào mấy người lính một cái, xong cũng ngồi xuống bên cạnh họ, giả vở như đang sưởi ấm cơ thể.
“Cái gì, ngươi nói là ở bờ biển của vùng Hạ Thổ xuất hiện dị tượng đ·ộng đ·ất hả, có thật không vậy?” Một người lính bên cạnh Cao Phong chợt mở miệng.
“Đúng vậy, ta có người bà con xa ở vùng Hạ Thổ báo tin. Nghe nói rằng đây không phải đ·ộng đ·ất bình thường mà là báo hiệu cho đợt thú triều sắp xảy ra đó!” Người đối diện nói lại người hỏi.
Nghe đến đây, sắc mặt Cao Phong khẽ nhăn lại một chút, nhưng hắn cũng không giữ lại vẻ mặt đó lâu. Hắn nhanh chóng giãn khuôn mặt ra, làm ra vẻ không quan tâm mà tiếp tục ngồi đó nghe.
“Việc này đúng là không ổn mà, nghe nói các vị cường giả của thành trì ở Hạ Thổ đang đánh giá mức độ lần thú triều này, nhằm để nhờ vả các thế lực khác tới giúp đỡ.” Người vừa nói lại nói tiếp.
“Hèn gì ta thấy doanh trại chúng ta đang đồn ầm lên rồi, ai cũng nói sắp sửa có thú triều lan tới Vung Khang mà thôi!” Người ngồi bên cạnh đáp lại, liên tục chắp lưỡi.
Cao Phong vừa nghe đến đây, hai gò má bỗng nhiên co lại, ánh mắt bỗng có một tầng ánh sáng mờ bao phủ. Hắn có chút kinh ngạc, vội vàng mở miệng hỏi lại.
“Hai anh nói như vậy có thật không, nếu vậy tại sao chưa nghe mấy vị trong hội Thập Bát nói gì?” Cao Phong khẽ hỏi.
Nghe thấy hắn nói, hai người lính bên cạnh cũng đồng thời quay lại. Họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó mới trả lời:
“Chú em còn nhỏ không biết đó thôi, những chuyện thế này đương nhiên phải giữ kín để tránh r·ối l·oạn lòng quân. Nhưng mà ta nghe nói mấy vị đó cũng đang hội họp để bàn về việc này rồi, nghe đâu còn mời người từ Nguyên Thanh tới để trợ giúp nữa.”
Cao Phong nghe vậy như có chút hiểu ra, hắn gật đầu lia lịa, cảm thán về thông tin mà hai người này nói cho hắn biết.
Hắn ngồi nói chuyện với bọn họ thêm một lát, sau đó cũng chủ động từ biệt mà rời đi về lều của mình. Vừa vào lều hắn đã dùng truyền âm nói chuyện với Thiết Thiệt.
“Người có nghe gì không Thiết Thiệt, có lẽ tình hình ngày càng không ổn rồi!” Cao Phong khẽ nói.
“Ta nghe rồi, chỉ là không hiểu vì sao thú triều đột ngột đến như thế!” Thiết Thiệt liền nghe được, cũng gật đầu đáp lại.
“Ý ngươi là gì?” Ánh mắt Cao Phong có chút ngờ ngợ, liền hỏi lại.
Thiết Thiệt sau khi nghe Cao Phong hỏi, giọng điệu của nó liền trở nên thay đổi. Nó thở dài một tiếng rồi nói.
“Bình thường những đợt thú triều trước, sẽ xuất hiện dị tượng khắp nơi. Bởi vì đa số đại vương yêu thú tính tình không có như con người, chỉ có bản tính g·iết chóc, cho nên luôn muốn phô trương thanh thế rất lớn.”
“Còn lần này!” Thiết Thiệt nói.
“Lần này thì sao?” Cao Phong hỏi lại “Chẳng lẽ ngươi thấy những việc này giống như con người gây ra sao?”
“Con người hợp tác với yêu thú là chuyện xưa nay chưa từng ghi nhận. Nhưng mà lòng dạ của các giống loài là thứ phức tạp chẳng thể hiểu nổi” Thiết Thiệt đáp lại.
“Ta hiểu rồi, nhưng mà bây giờ cứ chuyên tâm tu luyện vậy. Tới đâu thì hay tới đó, còn đại hội thử thách học trò trước mắt nữa!” Cao Phong gật đầu, hắn cũng thôi suy nghĩ bâng quơ này lại.
Dù gì hắn cũng cho rằng, việc này hắn cũng không thể quản được, chỉ có cách đợi mệnh lệnh từ hội Thập Bát mà thôi.
Nói thông suốt xong, Cao Phong liền xếp bằng ngồi xuống dưới đất, trực tiếp lấy mấy khối kim sinh thạch còn lại hấp thu. Hiện giờ kim sinh thạch Cao Phong vẫn chưa cần dùng để đổi hay mua gì, cho nên hắn cảm thấy nên dùng để gia tăng thực lực thì hơn.
. . .
Khu vực sát với đường bờ biển của vùng phía Tây đại lục Chu A, phía trước là biển cả mênh mông.
Nơi đây ngoài bờ biển rộng ra thì từ đó đổ vào đất liền toàn là rừng núi âm u, cả một rừng đất rộng rãi chả có ai sinh sống.
Bởi vì vùng này là khu vực thường xuyên xuất hiện yêu thú, cho nên chả có con người nào sinh sống ở đây.
Kể cả những vùng phòng hộ như thành lũy tuy nói là dựng men theo biên giới, nhưng mà vẫn phải cách bờ biển mấy chục cho đến cả trăm dặm tính từ đây.
Dưới kia, ngay chỗ mặt biển gần bờ có vài cơn sóng lăn tăng đánh vào. Tại đó có một người mặc đồ đen đang đứng, bộ dạng như đang xem xét gì đó.
Tiếp theo lại thấy người này từ từ cúi xuống, lấy trong tay ra một cái gì đó, trông giống với cái la bàn. Cái la bàn này hình thù kì dị, có đường kính dài tầm hai thước hơn.
Nó được người kia lấy ra, sau đó đặt xuống mặt đất dưới chân. Tức thì khi đặt xuống, cái la bàn này liền tỏa ra những đường nét hoa văn như mạng nhện, trải dài trong phạm vi gần cả trượng.
Khi trông thấy dị tượng này xảy ra, người kia mới lùi bước chân ra khỏi phạm vi này một chút. Lại thấy hắn ta đưa cánh tay màu đen lên niệm một pháp quyết chỉ tới ngay la bàn.
Tức thì la bàn liền có động đậy, nó tỏa ra một luồng ánh sáng chạy thẳng hướng ra biển, khiến cho mặt biển bất chợt đã bị chia thành hai.
Luồng sáng bay nhanh phóng ra giữa biển, cách vị trí la bàn khoảng vài dặm thì mới chịu dừng lại. Bỗng nhiên lại thấy nét mặt người đứng ở bờ biển kia động đậy, hắn ta lại bắt một thủ ấn khác, điểm về phía la bàn.
“Ầm”
Một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa phát ra giữa biển, gây nên chấn động liên hồi, tạo ra những cơn sóng khổng lồ cao hàng chục trượng.
Nhưng mà chưa dừng lại ở đó, tiếp theo lại thấy ở chỗ vừa phát ra t·iếng n·ổ có những thứ gì đang từ mặt nước trồi lên. Nó trông như một người khổng lồ thức giấc, gây ra sóng gió liên hồi, tạo nên khung cảnh vô cùng đáng sợ trên mặt biển.
Cuối cùng sau một lúc lâu, trận sóng gió kia cũng đã dừng lại. Có thể thấy giữa mặt biển xuất hiện ra bốn hòn đảo lớn, trông như bốn tiếp điểm của cái trận đồ khổng lồ.
Khi bốn hòn đảo này hiện ra, lại thấy người thần bí trên bờ biển có biến động. Hắn ta thu lại cái la bàn đang lơ lửng ở trước, nhóm người một cái bay đi về phía mặt biển.
Vẻ mặt người này ngay khi bay đến trên mặt biển, liền lộ ra một nét thần thần bí bí, giống như đang mưu tính đến chuyện gì.
Chợt thấy hắn ta hóa thành luồn sáng, nhằm thẳng hướng trung tâm của bốn đảo mà bay xuống dưới, cơ thể mất hút trong làn nước sâu.