Loạn Thế Cường Sinh

Chương 77: Đại hội bắt đầu



Chương 77: Đại hội bắt đầu

Thời gian ở thành Ba Căng nhanh chóng trôi thêm hai tuần nữa, cuối cùng thì kỳ đại hội thử thách học trò cũng đã tới thời điểm diễn ra.

Mới sáng nay thôi, khi mặt trời còn chưa kịp ló dạng thì đã nghe thấy từ xa có mấy tiếng đánh chuông inh ỏi của các vị quan cai.

Tiếng chuông này đinh đình vang tới mọi ngóc ngách, khiến cho bất kì ai cũng phải bừng tỉnh mà ngay lập tức lao ra bên ngoài.

Bọn họ tập trung tại quảng trường ở giữa ngoại thành Ba Căng, nhìn qua thì số lượng học trò cùng với các binh lính khác đã có thể lên tới hàng nghìn người.

Thoạt nhìn qua thì thấy trên mặt ai nấy đều tỏ vẻ rạng ngời, giống như đã chuẩn bị rất kỹ càng cho kỳ đại hội lần này vậy.

Khi đi vào giữa đám đông, có thể dễ dàng bắt gặp thân ảnh quen thuộc của một người.

Người này mặc bên ngoài chiếc áo khoác dài màu đen trắng xen kẽ, hiển nhiên không ai khác chính là Cao Phong, bên cạnh còn có Đặng Kha đang đứng.

Cao Phong sáng nay khi vừa nghe tiếng chuông đã vội chạy thẳng ra nơi này, vì vậy mà quên béng mất còn hai người Thu Hà và Văn Chương.

Khi đến nơi thì Cao Phong cũng có hỏi Đặng Kha về tung tích của hai người đó nhưng Đặng Kha cũng chả biết gì.

Đặng Kha nói rằng khi sáng có đi qua lều bọn họ nhưng hắn gọi mãi chẳng thấy ai trả lời nên thôi, cứ tưởng là bọn họ đã tới đây trước.

Nào ngờ từ nãy tới giờ Cao Phong cùng Đặng Kha đã tìm kiếm qua hết một lượt, kết quả đến cái bóng của hai người đó cũng chẳng thấy đâu.

Trên mặt Cao Phong lúc này lộ rõ vẻ có chút nghi ngờ, nhưng mà hắn cũng thôi không quan tâm nữa. Việc hắn quan tâm lúc này, chính là sẵn sàng để tham gia kỳ đại hội lần này.

Cao Phong hướng mắt về phía đài cao, nơi đó sẽ là nơi mà mấy vị trong hội Thập Bát quan sát, cũng là nơi chuẩn bị màn bốc thăm chia cặp thi đấu.

Thấy rõ ở bên trên đài cao, tại đó đã có mười tám chiếc ghế vô cùng trịnh trọng đã được chuẩn bị kỹ càng. Ngồi ở đó còn có mấy vị trong hội Thập Bát, nhưng hình như cũng thiếu nhiều người, rõ ràng thấy có ba bốn ghế đang trống.

Từ phía xa, lúc này đứng trên đài cao còn có một người khác, tướng mạo bình thường, hình như là quan cai ở đây.



Ông ta đang làm hành động gì đó, hình như là sắp sửa bốc cặp thi đấu. Trước mặt ông ta là một rỗ các quả cầu nhỏ có màu sắc khác nhau, bên trong sẽ là tên của các học trò ở nơi đây.

“Bắt đầu bốc thăm!” Vị quan cai hô lên.

Tiếp theo lại thấy ông ta đưa tay vào đó, bốc ra lần lượt hai quả cầu, sẽ là hai người đấu cặp với nhau. Vị quan cai bắt đầu đọc tên, toàn là những cái tên xa lạ mà Cao Phong chưa từng nghe qua.

“Tuyết Mai đấu với Ngọc San!”

“Quốc Hùng đấu với Tấn Phát!”

“Hoài Phúc đấu với Uy Danh!”

“......”

Lúc này ở bên dưới kia, Cao Phong đang trố mắt nhìn về hướng đài cao, trong lòng có chút hồi hộp mà chờ đợi xem đối thủ của hắn sẽ là ai.

Trong lúc đợi chờ, bất chợt Cao Phong nhớ lại quãng thời gian hai tuần qua.

Hắn trong hai tuần này, không ngày nào mà hắn không tu luyện cả, bất kể sáng hay đêm.

Ngay cả mấy viên kim sinh thạch hắn còn cũng đã dùng hết rồi, nhờ nó để hấp thụ sinh khí cho nên tu vi của hắn cũng tăng lên không ít.

Mà không chỉ có vậy, cái bộ Huyền Minh thủ kia cách đây ba ngày Cao Phong cũng đã lĩnh ngộ xong hoàn toàn, có thể nói là đã nhớ hết cách thức thi triển cũng như điểm lợi hại bên trong.

Chỉ có điều là thời gian qua, hắn tập luyện Huyền Minh thủ chỉ bằng nhân ảnh, chưa trực tiếp sử dụng bên ngoài cho nên không biết sẽ ra sao.

Điều này khiến Cao Phong có chút lo lắng, nhưng mà hắn cũng tự nhủ thầm đây chỉ là đại hội thử thách mà thôi, chắc sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng gì. Chỉ cần hắn cố hết sức chắc sẽ vượt qua, còn nếu đã cố hết sức rồi mà vẫn chưa được thì chỉ còn cách đợi cơ hội lần khác.

Nghĩ như vậy cho nên trong lòng Cao Phong giờ đây tuy rằng hồi hợp nhưng mà cũng phần nào bình thản, liền lấy lại sự tập trung mà quan sát tiếp.

“Nguyễn Cao Phong đấu với Trung Tấn!”



Vừa dứt khỏi suy nghĩ về những điều trong lòng, đột nhiên Cao Phong nghe người quản sự bên trên hô đến tên của mình, lập tức hắn giật mình một cái mà tập trung tầm mắt lại đó.

Hắn vừa nghe được rõ ràng, quản sự hô lên bản thân hắn sẽ giao đấu với người tên Trung Tấn. Mà Trung Tấn là ai hiển nhiên Cao Phong không biết, cho nên hắn cũng liền đảo mắt quan sát thử có ai có biểu hiện gì lạ không.

Sau một lúc mà chẳng thấy ai có biểu hiện gì khác thường, Cao Phong cũng thu tầm mắt lại không nhìn nữa, chỉ khẽ nghĩ trong lòng.

Cao Phong không biết thực lực người mà hắn đấu ra sao, trong lòng cũng tự thở dài mà thể hiện vẻ tâm an, chờ đợi điều sắp đến.

Thêm một khoảng thời gian nữa trôi qua, cuối cùng cũng bóc đến quả cầu cuối cùng, tất cả học trò đều đã có cặp thi đấu riêng của mình.

Tiếp theo lại thấy vị quan sự đặt một cái bảng lớn ở phía dưới, trên đó là thứ tự từng cặp thi đấu, cũng như nêu rõ vị trí võ đài của từng cặp.

Ở đây có hết thảy ba võ đài thi đấu, mỗi cái đều rộng tầm năm mươi trượng. Xung quanh võ đài còn có những cột đá lớn được chạm khắc họa tiết rồng phượng, đặt xen kẽ với nhau, giống như tạo thành một kết giới riêng biệt.

Cao Phong cũng đi lại bên tấm bảng lớn ở trước xem xét, hắn thấy tổng cộng có sáu mươi cặp đấu, được chia thành ba bảng ứng với ba võ đài. Bản thân hắn và ngươi tên Trung Tấn kia thi đấu ở cặp đấu thứ mười một, vị trí là ở khán đài thứ nhất.

“Ngươi thi ở đâu vậy Đặng Kha?” Cao Phong khẽ hỏi.

Hắn quay đầu ra sau, hiện ra sau lưng hắn chính là thân ảnh của Đặng Kha, hắn ta lúc này đang chép chép cái miệng mà rít liên tục.

“Ta thi đấu ở khán đài thứ ba, mà hình như ta phải đấu với phụ nữ đó Cao Phong! Ây da, không biết có phải là mỹ nhân không nữa, thế thì làm sao mà tập trung được đây!”

Đặng Kha vừa nói vừa lắc đầu tiếc nuối, khi mà hắn ngay lần đầu đã phải thi đấu với một người khác giới.

Nhìn thấy vẻ mặt của Đặng Kha, Cao Phong chỉ thầm cười trong bụng mà lắc đầu cho qua.

“Này, hình như ở bên ngươi có người đặc biệt kìa, là mỹ nhân Hà Hiền Linh đó Cao Phong. Ái chà, nói không chừng có thể ngươi sẽ đối mặt với cô ta đó!” Đột nhiên Đặng Kha lại lên tiếng.



Mắt hắn giờ đây dán chặt vào bảng thi đấu bên phía Cao Phong, vừa thấy cái tên Hà Hiền Linh thì hai mắt đã sáng như trăng rằm.

“Ừ, nếu mà được gặp cô ta, ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm mấy câu!” Cao Phong khẽ cười đáp.

Hắn ta nói xong cũng quay đầu về một phía, nhanh chóng xem cho rõ để nắm bắt hết thông tin, sau đó mới đi về phía khán đài của mình mà chờ đợi tới lượt.

Bỗng lúc này trên đài cao có thêm một tiếng boong phát ra, tiếng này được một vị quan cai ở đó truyền xuống. Người này sau khi thấy học trò đã chú ý về đây thì mới đi lùi lại vài bước, đến chỗ vị trí của mấy vị trong hội Thập Bát.

Lại thấy một vị đang ngồi ở chính giữa từ từ đứng dậy, chính là vị đứng đầu Lê Văn Lâm. Ông ta đi tới trước vài bước, bắt đầu nói một cách ôn tồn.

“Các học trò nghe đây, đại hội thử thách học trò sắp sửa bắt đầu. Thể lệ ta sẽ nói qua một lần, đó là khi giao đấu chỉ dùng thần thông và thực lực, không dùng pháp bảo hay binh khí. Loại đối thủ bằng cách đưa ra khỏi võ đài, các ngươi nghe rõ chưa!”

“Nếu có bất cứ hành vi nào trái với quy định, đích thân ta sẽ trừng phạt kẻ đó. Còn bây giờ thì, đại hội bắt đầu!” Thành chủ Lê Văn Lâm nói tiếp, giọng điệu vừa dõng dạc lại có phần uy nghiêm.

Nói xong câu này, lập tức sau lưng ông có một dàn pháo hoa đầy đủ màu sắc bắn thẳng lên trời, tỏa ra ánh sáng lung linh vô cùng tuyệt đẹp.

Dàn pháo hoa này dùng để khích lệ tinh thần của các học trò ở đây, đồng thời cũng là tín hiệu để đại hội lần này bắt đầu.

Ngay khi tiếng pháo này vừa dứt, lập tức mấy vị quản sự đã trực tiếp đứng ra điều động học trò, cũng bắt đầu hô tên cặp đấu của từng khán đài.

Cao Phong đứng cùng mấy người ở khán đài thứ nhất, mắt hắn cứ tập trung nhìn lên trên kia. Ngay khi cặp đấu đầu tiên xuất hiện, không chỉ có hắn mà toàn thể người ở đây đều háo hức mà hô hào.

Có người khích lệ cũng có người bình phẩm, ai nấy cũng đều tỏ ra thái độ để đánh giá người vừa lên sàn. Riêng Cao Phong thì hắn chỉ lẳng lặng quan sát chứ không nói gì, hình như hắn đang thầm đánh giá của những người này.

. . .

Trãi qua một khoảng thời gian từ khi đại hội thử bắt đầu, đã có rất nhiều người lên thi đấu với nhau.

Mỗi lần có một người thắng hay thua, mọi người ở dưới đều hò hét xôi nổi, giống như hòa chung một nhịp với người trên sàn đấu.

Mà Cao Phong lúc này vẫn luôn quan sát không rời mắt khỏi một khắc nào. Hắn vừa xem vừa thầm đánh giá, không ngờ thực lực ai cũng cao cường, bọn họ đều sở hữu thần thông nổi bậc cho riêng mình.

Cao Phong càng xem thì trong lòng sôi trào không thôi, giống như có một nguồn lực nào đó thúc đẩy, khiến cho hai tay chân hắn không ngừng rung lên.

Hắn rung lên không phải bởi vì sợ hãi, mà là sự háo hức muốn được tiếp sức với mọi người khiến cơ thể hắn phấn khích.

Tuy bình thường Cao Phong cũng không phải người hiếu chiến gì, nhưng mà đến lúc có đại hội như này, được thử sức với nhiều người mới khiến hắn hứng thú nhiều hơn.