Sau khi ra lễ với Cao Phong, Trung Tấn cũng quay mặt đi ra khỏi phạm vi của võ đài nơi đây. Thân hình hắn ẩn vào đám đông bên dưới, chỉ chốc lát đã hoàn toàn biến mất.
Cao Phong đưa mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, bất chợt hắn cũng khẽ nhìn thoáng qua bộ dạng của khán giả ở dưới.
Những người này giờ đây đều hiện lên một vẻ tán dương, rõ ràng đã nhìn Cao Phong bằng con mắt khác, đã có đánh giá về thực lực của hắn.
Nhìn thấy biểu hiện của bọn họ như vậy, trong lòng Cao Phong cũng phấn chấn thêm một chút. Hắn sau đó cũng đi xuống dưới võ đài, tiếp tục quan sát các cặp đấu sau mình.
Vừa ngồi xuống hàng ghế đợi, đột nhiên Cao Phong cảm nhận được có một bàn tay của ai đó đặt lên sau vai. Hắn giật mình một cái, vội vàng đưa tay chộp lại rồi kéo tới trước.
“Là ta, là ta!”
Tiếng nói thất thanh vô cùng quen thuộc vang lên, sau đó là cả thân hình bị kéo tới trước. Người này dáng vẻ ôn hòa, ra dáng trai tráng của vùng phía Tây, chả còn ai ngoài Đặng Kha.
Đặng Kha vừa nãy cũng trông thấy Cao Phong chiến thắng được người kia, cho nên hắn mới đi tới để chúc mừng. Không ngờ vừa mới tới lại bị Cao Phong làm cho bất ngờ như vậy.
“Là ngươi sao, ta xin lỗi, chắc tại do mới vừa giao đấu cho nên cơ thể mới n·hạy c·ảm như vậy!” Cao Phong cười cười nói.
Hắn vừa rồi quả thật là quá n·hạy c·ảm, chắc tại vì khi giao chiến với Trung Tấn, toàn bộ giác quan của hắn đều đạt đến trạng thái cao nhất, cho nên khi này Đặng Kha vừa chạm là hắn đã dùng thế đánh ngã liền.
Đặng Kha nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Cao Phong, hắn kéo kéo cái vạc áo, sửa lại cái giày bị Cao Phong kéo làm cho rơi ra ngoài.
“Ngươi giỏi thật đó, chiêu thức vừa đẹp vừa mạnh mẽ nữa!” Đặng Kha đột nhiên lên tiếng “Nhìn nó chả khác gì hai cái cánh tay thật của người khổng lồ!”
“Làm sao mà giống được, hai cái tay này chẳng qua là công pháp mà thôi!” Cao Phong đáp lại “Mà ngươi thi đấu sao rồi, có suôn sẻ không?”
Nghe tới câu này, Đặng Kha đột nhiên thở dài một tiếng, lắc lắc cái đầu qua lại mà nói.
“Chán lắm, chả cần nói đâu. Ta đúng là gặp phải đối thủ kỳ quặc! Hắn ta rõ ràng tên là Thúy Ngọc, nhưng mà lại là một tên trai tráng lực lưỡng to con, nhìn chẳng khác gì con trâu đực!”
“Thật sao!” Cao Phong hỏi lại, hắn cũng khẽ nở nụ cười.
“Thật!” Đặng Kha thở dài đáp lời Cao Phong.
Cao Phong nghe xong câu này, định hỏi lại chuyện tiếp theo ra sao thì trong tai nghe lên một câu dài ở phía đằng sau.
“Người đâu, mang cậu chủ Thúy Ngọc rời khỏi nơi đây, mặt cậu chủ b·ị đ·ánh bầm dập rồi!”
“Không được rồi, cậu chủ nặng quá, bọn ta bốn người khiêng không nổi!”
Tiếng nói này lọt vào tai khiến cho Cao Phong trở nên chấn động, hắn không nói gì nữa, chỉ thầm nhìn về Đặng Kha mà đánh giá. Không ngờ Đặng Kha bề ngoài nho nhã, lại ra tay nặng như vậy.
Hai người bọn họ ngồi xem phần thi của các cặp học trò khác nhau, mỗi người đều thầm đánh giá về những người này.
Qua một lúc cuối cùng bảng thi đấu tiếp theo đã được điền đủ, bốn mươi người của mỗi sàn đấu, kết quả lấy về được hai mươi người tiến vào vòng trong.
Lúc này lại thấy vị quản sự kia sau khi xem xét hết số lượng thí sinh, ông ta đi lên võ đài ở giữa, nghiêng mặt xuống dưới nói.
“Các học trò nghe đây, lần này mỗi võ đài có hai mươi người tiến vào vòng trong. Cho nên sẽ tiếp tục được chia thành mười cặp đấu, thi đấu vào ngày mai!”
Nói xong câu này, ông ta liền phất tay một cái, lập tức mấy chục cái ngọc giản như có cánh mà đều bay nhanh áp lên trước bảng phân chia cặp đấu.
Những tấm ngọc giản này cũng tự động chia cặp cho vòng sau, mỗi cặp đều có sự xáo trộn lại giữa ba võ đài.
Mọi người khi thấy cặp đấu mỗi võ đài thay đổi thì lập tức nhao nhao chạy lại xem xét. Cao Phong cùng Đặng Kha cũng vậy, bọn họ không chần chờ, liền ngồi dậy mà đi tới đó.
“Ta đấu với người nào đây, không phải chứ lại là tên của phái nữ nữa sao. Lạy trời lần này đừng có gặp cậu ấm nào nữa!” Đặng Kha nói, trên mặt lộ nét u sầu. “Để ta xem ngươi sẽ giao chiến với ai!”
Đặng Kha vừa mới nhìn qua, lập tức bị chấn động với cái tên sẽ giao chiến với Cao Phong.
“Hà Hiền Linh! Ngươi thật sự giao chiến với Hà Hiền Linh kìa Cao Phong!” Đặng Kha ngạc nhiên tới tột độ, hai mắt hắn căng tới độ muốn lộ ra ngoài.
“Ừ thì là cô ta, ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm mấy câu!” Cao Phong cười cười nói.
Hắn vừa nói xong, đột nhiên cảm giác như đang có hàng chục cặp mắt nhìn mình, vội vàng xoay người ra sau. Quả nhiên sau lưng hắn, đám người học trò chẳng biết vì sao cứ nhìn chằm chằm về phía này, trên miệng trầm trồ to nhỏ gì đó.
Cao Phong nghĩ chắc là do hắn được chia với Hà Hiền Linh kia, dù gì cô ta cũng khá nổi bậc trong đám học trò. Nhưng mà trong lòng hắn cũng không có ý định nương tay, đã thi thì phải thi cho hết mình.
Nghĩ xong xuôi, Cao Phong liền xoay người đi khỏi nơi đây, sau lưng còn có Đặng Kha đang ủ rũ vì không được may mắn như hắn.
Cao Phong định về lều, tập trung tọa thiền để khôi phục một chút sinh lực tiêu hao, dù gì hôm nay hắn đã điều động rất nhiều sinh khí để chiến đấu rồi. Lều của hắn và Đặng Kha không ở cùng nhau, cho nên có thể dễ dàng thanh tĩnh mà tu luyện.
Vừa về tới, Cao Phong đã ngay lập tức ngồi xuống, tập trung dùng khẩu quyết của Thái Hư công mà khôi phục thần lực. Hai mắt của hắn vừa nhắm lại, bỗng nhiên tiếng Thiết Thiệt từ đâu vang lên.
“Ngươi luyện được Huyền Minh thủ đại thành rồi, phải nhanh chóng tìm một loại thần thông mới thôi!”
“Từ từ, ta tuy là luyện thành nhưng cách sử dụng vẫn chưa phát huy được hiệu quả, nếu mà có Thuận Khải chỉ điểm cho ta vài chỗ, chắc còn có thể mạnh hơn nữa!” Cao Phong từ từ đáp lại.
Hắn không ngờ ngày đó Thuận Khải tặng cho hắn cuốn trục công pháp này, tuy là công pháp phẩm Lam nhưng hiệu quả lại lớn như vậy. Huyền Minh thủ không chỉ dùng để t·ấn c·ông, đôi khi còn là trợ thủ đắc lực cho hắn trong nhiều việc.
“Ráng đạt thứ bậc cao trong kỳ đại hội lần này đi, ta nghĩ ngươi chỉ cần trong hạng mười là được một loại công pháp gì đó rồi.
Còn nếu mà bèo lắm thì chắc cũng được một lượng kim sinh thạch, tới đó ngươi đi tới thành trì mua một loại công pháp là được rồi!” Thiết Thiệt khẽ nói, nó tỏ ra vẻ hiểu biết rất nhiều chuyện.
“Cũng được, bây giờ để ta hồi phục sinh lực đã, ngươi có đói thì ăn thứ trên bàn đi!” Cao Phong nói, hắn đưa tay chỉ về một phía.
Hai mắt Cao Phong nói xong thì liền nhắm chặt lại, xung quanh tỏa ra khí tức nhàn nhạt. Từng luồng khí màu vàng cứ liên tục bay lượn trên không trung, đi vào người của Cao Phong.
. . .
Dưới quảng trường của thành lũy Ba Căng, cuộc thi của vòng hai đại hội thử thách học trò đã và đang tiếp tục diễn ra.
Ở ba trên ba võ đài của của nơi này, từng cặp học trò không ngừng giao chiến với nhau để mong có thể hạ được đối thủ mà đi vào vòng trong.
Bọn họ trải qua vòng đầu tiên, đều đã hiểu được phần nào thực lực của đối phương cho nên cũng kiên dè hơn, ra đòn đều là đợi thời cơ chứ không lao lên một cách mù quáng nữa.
Dưới kia có hai thân ảnh vô cùng quen thuộc, một người mặc áo màu xanh đậm, giống màu của biển ở ngoài vực sâu. Còn người bên cạnh mặc chiếc áo màu đen, trên đó có vài ba họa tiết đơn giản, khiến cho chiếc áo bớt đi sự đơn điệu.
Hai người này, chẳng ai khác ngoài Cao Phong và Đặng Kha đang quan sát trận chiến của từng võ đài.
“Ây da, ai cũng có phần còn mạnh hơn lúc trước nữa. Không biết có thắng nổi không đây!” Đặng Kha lên tiếng nói, bỗng miệng hắn lại nói tiếp.
“Mà nhà ngươi may thật, được giao chiến với đại mỹ nhân luôn, lát nữa ra tay nhớ nhẹ một chút nha, biết đâu sẽ gây được cảm tình tốt với nàng đó!”
“Không đâu, đây là cuộc thi mà, phải đánh cho hết sức chứ! Nhưng mà lần trước ta có trông thấy cuộc chiến của cô ta với một người nam rồi. Công nhận thực lực cô ấy không phải dạng thường đâu!”
Cao Phong đáp lại, trên giọng lộ vẻ nghiêm túc chứ không cợt nhã như Đặng Kha.
Nghe được lời của Cao Phong nói, Đặng Kha ở một bên cũng chỉ lắc đầu cười cười cho qua mà không nói gì thêm. Hắn sau đó cũng đưa mắt nhìn về phía võ đài, chờ đợi cho tới cặp đấu của hắn.
Lại thêm một lát thời gian trôi qua, lúc này Cao Phong cùng với Đặng Kha vẫn đưa mắt theo dõi. Đột nhiên có một tiếng hô lên, làm cho Đặng Kha phải giật mình.
“Cặp đấu tiếp theo, Cao Phong cùng với Hà Hiền Linh!”
Tiếng nói này được thốt ra từ miệng của một vị quản sự gần đó, người này vừa nói xong thì đưa mắt nhìn nhìn, giống như đang có ý tìm kiếm.
Phải biết rằng hiện tại chỉ còn mười cặp đấu của từng võ đài, mà Cao Phong đã xem hắn là cặp thứ bảy. Nhưng mà mới vừa rồi chỉ là cặp đấu thứ năm, cho nên Cao Phong cũng có chút bối rối.
“Chắc có người bỏ cuộc rồi, ta đi đây!” Cao Phong đứng lên, quay mặt sang nói với Đặng Kha.
“Được rồi, đừng bị nữ sắc làm cho mê muội đó!” Đặng Kha cười nói.
Nghe lời hắn nói, Cao Phong chỉ thầm cười gượng, hắn lập tức vận lực mà nhảy vọt lên sàn đấu.
Hắn vừa nhảy lên, đột nhiên nghe một làn hương thơm thoang thoảng từ đâu bay tới, khiến tâm tình hắn trở nên chú ý.
Từ phía đối diện của Cao Phong, đột nhiên có một làn gió màu hồng nhạt ở đâu kéo tới, mang theo vô số cành hoa đào thắm tươi, tạo thành một cái kén bằng gió.
Cái kén này sau đó nở ra, lộ rõ thân ảnh của người con cái có nhan sắc tuyệt trần chính là Hà Hiền Linh.
Sự xuất hiện vô cùng hào hoa của cô ta làm cho khán giả ở dưới trở nên chấn động, khắp nơi đều có tiếng kêu hô của mọi thanh niên, đều dành sự khen ngợi cho cô nàng.
“Chà chà, xuất hiện làm nên chấn động lớn thật. Không biết thần thông của cô ta có lợi hại như vẻ bề ngoài không đây!” Đặng Kha thầm nói trong bụng, hắn quan sát mà liên tục tặc lưỡi.