Loạn Thế Cường Sinh

Chương 81: Thú triều bắt đầu



Chương 81: Thú triều bắt đầu

Bên trong một tòa lầu lớn, nơi đây hai bên đều được dựng đầy những pho tượng cao tới vài chục trượng. Không gian bao quanh được phủ đều một màu tối om, tạo ra cảm giác giống như lạc vào thế giới khác.

Đột nhiên ngay giữa một sảnh đường có một luồng ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, lại từ đâu bỗng có ba bóng người hiện ra, phảng phất khí tức lan tràn, giống như vừa từ hư không bước tới.

Cả ba người này tướng mạo ôn hòa, rất ra nét tu sĩ của vùng phía Tây. Họ mặc áo ngoài là trang phục của những người có cấp bậc cao trong thành Ba Căng, trên áo còn có một kí hiệu thứ tự.

Một người đi đằng trước và hai người theo sau, bỗng nhiên người đằng trước dừng lại, khiến cho hai người đằng sau cũng dừng theo. Họ đưa mắt nhìn vật hiện ra trước mặt, chính là một bức tượng.

“Lão Tam, rốt cuộc ngươi bảo bọn ta đến nơi đây làm gì!”

“Lão Tam, ngươi nói có chuyện quan trọng, sao không đợi đại hội học trò diễn ra rồi hẵng nói, đằng này chỉ có ba chúng ta là sao?”

Hai người ở sau lên tiếng nói về phía người đằng trước, người này được bọn họ gọi là lão Tam, hiển nhiên chính là người đứng thứ ba trong hội Thập Bát.

Ông ta vừa nghe hai người kia nói, liền lập tức xoay người nhìn lại, xung quanh còn tỏa ra một loại khí tức kỳ dị.

“Lão Lục và lão Thất, các ngươi bình tĩnh nghe ta nói!” Người được xưng lão Tam lên tiếng.

Nói xong câu này, đột nhiên Ông ta đưa tay phẩy một cái, một bộ ghế được kết từ ánh sáng liền hiện ra trước mặt.

Ông ta nhẹ đặt cơ thể xuống đó, từ từ nói.

“Các ngươi có bao giờ nghe tới Vạn Hội Đăng Chi Tinh chưa? Có phải hai ngươi đang muốn tìm nó phải không?”

Vừa nghe câu này, sắc mặt của hai người đàn ông đứng trước liền giãn ra, đôi mắt có sự phồng lên, rõ ràng là quá bất ngờ.

“Ông... ông sao ông biết? Chẳng lẽ là biết nó ở đâu sao?” Người đằng trước vội nói.

Lấy thân phận của hai người này, thuộc trong mười tám người có địa vị cao nhất thành Ba Căng, vậy mà khi nghe tới tên vật này đã tỏ rẽ ấp úng. Hiển nhiên cái thứ được gọi Vạn Hội Đăng Chi Tinh kia là một vật có giá trị rất lớn.

Nhưng mà hai người này vừa nãy khi nghe lão Tam nói đến vật đó, tâm tình của họ liền trở nên nghi hoặc. Họ nghĩ rằng thứ này lão Tam biết được, tại sao lại không tự mình đi lấy mà nói với bọn họ làm gì, nhất định là còn có chuyện ẩn đằng sau.

“Không những biết, là ta còn có thể tìm nó giúp các ngươi! Chỉ cần các ngươi giúp ta một việc” Lão Tam khẽ nói, sắc mặt hơi có biểu hiện kì quái.

Vừa nghe tới câu này, hai người trước mặt liền cảm giác có chuyện không ổn, vội vàng đặt tay lên túi trữ vật. Bọn họ trong lòng sinh nghi nhưng cũng chưa dám chủ động, mà vẫn tiếp tục nghe tiếp điều mà lão Tam nói.

Bởi vì thực lực của lão Tam hai người này đều biết rõ, nếu ông ta muốn giở trò gì thì chỉ cần hai người này liên thủ thì ông sẽ không có cơ hội nào làm gì bọn họ.



“Việc gì” Người xưng danh lão Lục lên tiếng.

“Đó là đi c·hết!” Lão Tam nói một cách nhẹ nhàng.

“Ngươi!”

Vừa nghe tới câu này, sắc mặt của hai người lão Lục và lão Thất liền trở nên thất kinh, vội vàng nhóm người lùi ra sau mấy bước. Họ đưa tay vào túi trữ vật, định lấy ra pháp bảo mạnh nhất của mình mà phòng vệ trước lời đe dọa của người kia.

Nhưng mà đúng lúc này, ở trên sàn nhà liền xuất hiện hai mươi đường khí màu đen quỷ dị. Chúng có khí tức như một loại cấm chế, nhanh chóng bắn đi về phía hai người kia.

Ngay khi mà họ vừa mới vỗ tay vào túi trữ vật thì cũng là lúc bọn họ bị những đường khí đen này bám vào.

Cả thân thể của hai người trong chốc lát liền trở nên cứng đờ, tay chân vô lực như là bị một tầng cấm chế lợi hại nào đó phong ấn tu vi.

Thân hình cả hai nhanh chóng bị trói chặt, giơ cao lên trên không trung, bộ dạng vô cùng đau khổ.

“Cấm chế phong ấn sinh lực, loại cấm chế này không phải đã biến mất trên đại lục rồi sao!”

“Ngươi... ngươi nhất định không phải lão Tam. Có phải ngươi g·iết ông ta rồi phải không!” Người có danh xưng lão Thất khẽ nói.

Hai người này không hề giãy giụa, bởi vì người như họ sớm đã hiểu ra cái loại cấm chế hiểm độc này. Loại cấm chế thất truyền như vậy rất khó thi triển nhưng một khi dính phải thì coi như khí số đã tận.

Nhưng mà còn nữa là tu sĩ ở vùng này chẳng ai biết cách dùng loại cấm chế này, cho nên lão Thất mới nói rằng người kia rõ ràng không phải lão Tam.

Mà lão Tam giờ đây đang đứng nhìn về phía hai người này, trên mặt chỉ khẽ mỉm cười. Ông ta không nói gì, chỉ nhẹ điểm vào không gian hai điểm màu đen.

Hai điểm này nhanh chóng bay vào giữa trán của hai người đằng kia, đi sâu vào trong tâm thần của bọn họ.

“Thì ra các ngươi giấu nó ở đây!” Lão Tam khẽ nói.

Một lúc lâu sau, lại thấy thân thể của hai người vừa bị trúng phải cấm chế rơi xuống đất. Cơ thể sau đó cũng tiêu tan theo, mà lớp cấm chế kia cũng như họ mà tan thành tro bụi.

“Loại cấm chế quỷ này, chỉ có thể dùng một lần, nếu như có thể có nhiều thì tốt quá!”

Lão Tam khẽ nói, ông ta xoay người rời đi, để lộ ra trên miệng là một nụ cười vô cùng bí ẩn.



. . .

Dưới quảng trường của thành Ba Căng, tại võ đài thứ nhất.

Cuộc chiến của Cao Phong cùng với Hà Hiền Linh sắp sửa diễn ra, ngay khi hai người nhìn nhau lập tức dâng lên một trận ý niệm dữ dội.

Cao Phong đưa ánh mắt nhìn về phía Hà Hiền Linh, hắn thấy cô ta cũng nhìn mình thì vội đưa tay ra lễ.

Hắn khom người xuống, khẽ ngước đầu lên nhìn thì thấy Hiền Linh cũng đang đưa tay ra lễ lại với hắn, trong lòng bỗng có chút suy nghĩ.

Vừa nãy khi thấy vẻ hoành tráng khi cô ta xuất hiện, Cao Phong còn tưởng cô nàng là một cô chiêu không coi ai ra gì, nào ngờ cô ta cũng chào lại hắn mà còn tỏ ra vẻ thân thiện.

“Cao Phong, học trò Nguyên Thanh!” Cao Phong khẽ nói.

“Hà Hiền Linh, thuộc dòng họ Hà!” Hà Hiền Linh đáp lại.

Nói xong, Cao Phong lại đứng thẳng người trở lại, chờ đợi thời khắc giao chiến sắp sửa xảy ra. Trong mắt hắn giờ đây không còn để ý thêm gì nữa, chỉ tập trung vào trận chiến.

Nhưng mà từ phía khán giả bên dưới kia, lại có mấy tiếng nói truyền vào tai Cao Phong.

“Tên kia, ngươi mà dám làm b·ị t·hương Hiền Linh thì ta đây sẽ bắt ngươi chịu thiệt biết chưa!”

“Đừng có ở đó mà tranh thủ liếc mắt đưa tình, coi chừng ta móc mắt ngươi ra đó!”

Tiếng nói này phát ra từ một đám thanh niên trai tráng, bọn họ chính là những người luôn mong mỏi có dịp được cầu phúc với Hiền Linh. Hôm nay thấy Cao Phong ở đây cho nên mới giở giọng ra như thế.

Đối với những lời này, Cao Phong vẫn chẳng thèm để tâm làm gì cho mệt. Hắn cứ giữ vững tâm lý đã thi thì phải ra thi, phải đánh cho hết mình.

“Bắt đầu giao chiến!”

Tiếng hô báo hiệu trận đấu giữa Cao Phong cùng với Hà Hiền Linh cuối cùng cũng vang lên.

Ngay khi tiếng nói vừa dứt, lập tức đã có hàng chục con mắt hướng về phía này mà quan sát. Bọn họ phần vì hâm mộ Hiền Linh và cũng có người nhận ra Cao Phong cho nên muốn xem thử thực lực cả hai ra sao.

Ánh mắt Cao Phong giờ đây nhìn chằm chằm về người phụ nữ trước mặt, bắt đầu vận lực toàn thân. Hắn chỉ đang quan sát, xem thử cô ta có biến hóa gì chứ không muốn lao lên trước.

Mà ở bên này, sắc mặt của Hiền Linh lại khác hoàn toàn Cao Phong, cô ta tỏ ra một vẻ nhu hòa, giống như không xem trọng việc này vậy. Chỉ thấy đôi môi đỏ thẫm kia khẽ cười, bàn tay trắng nõn bắt đầu kết ấn gì đó.

Vừa thấy hình ảnh này, Cao Phong liền nhận ra cô ta đang muốn sử dụng thần thông. Lập tức hắn cũng đưa tay bắt quyết, sử dụng thuật pháp Huyền Minh thủ.



Nhưng mà đột nhiên đúng lúc này, một thanh âm kỳ quái như tiếng tù dài vang lên, vang đi khắp mọi nẻo của thành trì.

Âm thanh này đánh động đến tất cả mọi người, khiến cho mọi binh lính ở đây mặt cắt không còn giọt máu. Cũng khiến cho mấy cặp trên võ đài cũng dừng động tác lại mà xem thử có chuyện gì.

“Đây... đây là báo hiệu thú triều!”

“Thú triều... có tín hiệu thú triều!”

Giống như vài người đã lên tiếng, âm thanh vừa mới vang lên chính là thứ mà không ai ở đây muốn nghe nhất, đó là tiếng cảnh báo thú triều. Nó được phát ra từ trận pháp phòng hộ của thành lũy, được dùng để báo hiệu khi có thú triều xảy ra.

Lúc này lại thấy mấy vị trong hội Thập Bát đều đứng cả dậy, bọn họ có người chạy đi kiểm tra độ chính xác, có người bay đi để điều động binh lính ứng phó.

Ngay cả Lê Văn Lâm, ông ta vừa định hóa thành luồng sáng bay đi thì có một người bay tới chỗ ông ta mà nói.

“Báo cáo thành chủ, thú triều sắp xảy ra, bọn chúng đang tiến từ ngoài bờ biển vào đây, còn cách nơi đây vài trăm dặm!”

“Ngươi mau đi báo cáo với mọi người, lập tức triển khai thành trận để thủ hộ nơi này. Lệnh cho tất cả mọi người trong thành đi ra góp sức!”

“Còn đám học trò kia thì sao!”

“Không một ai được ở lại, tất cả đều phải góp sức cho đại trận này!”

Nói xong câu này, vị thành chủ lập tức ném một cuốn trục lớn lên trời. Cuốn trục này ẩn chứa khí tức thần thánh, vừa mới bay lên đã hóa thành một cuốn trục khổng lồ, sau đó liền mở ra.

Tiếp theo lại nghe từ cuốn trục phát ra âm thanh ồm ồm như sấm, vang vọng đi đến mọi ngóc ngách của không gian.

“Tất cả binh lính lẫn người trong thành, hôm nay thú triều lần nữa xuất hiện. Toàn thể mọi người phải ra sức chống địch, quyết tâm giữ vững thành trì này!”

Ngay sau tiếng này, thân hình của thành chủ Lê Văn Lâm liền bay khỏi nơi đây, nhằm thẳng hướng địa phận đón đánh yêu thú.

Nhưng mà chỉ vừa nhóm người, đột nhiên trong thần thức của ông ta phát ra một tia cảm ứng, khiến cho mặt ông nhăn lại.

Ông ta dừng lại một hồi, lại từ từ xoay người mà hóa thành một luồng sáng, bay đi cực nhanh vào trong nội thành.

Mà ở bên võ đài của Cao Phong, hắn và Hà Hiền Linh chưa kịp giao chiến, đã nghe thấy hiệu lệnh nên liền nhảy xuống khỏi võ đài.

Hai người còn chưa kịp làm gì đã vội vàng từ giã, đi theo binh lính ra ngoài chiến đấu.

Cao Phong đi tìm Đặng Kha, hắn có chút bất an khi mà thú triều lại tới đột ngột như thế.