Loạn Thế Cường Sinh

Chương 82: Liên quan đến Đông Việt



Chương 82: Liên quan đến Đông Việt

Hắn đang vội vã đi tìm xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt vô tình lướt qua một phía liền thấy được ở đó có hai thân ảnh ai cũng đang nhìn hắn.

Hai người này rõ ràng là người thuộc núi Bắc tông môn Nguyên Thanh, họ vào ngày đi ra thành lũy Ba Căng đã đến tìm hắn, nói về việc người của họ gây sự với Cao Phong.

Cao Phong chẳng hiểu hai người này nhìn mình làm gì, tuy hắn chỉ vừa thoáng qua nhưng cũng nhận thấy dường như ánh mắt họ cũng không đơn giản là quan sát hắn mà có vẻ như đang soi xét.

Nhưng mà hắn cũng chẳng còn thời gian quan tâm nữa. Cao Phong vội vàng quay mặt đi, lắc đầu mà tiếp tục tìm kiếm.

“Làm sao đây làm sao đây, thú triều lại đến sớm như thế. Giờ đây ta chẳng còn thực lực như xưa, làm sao chống lại được đây!”

Bỗng nhiên trong thần thức của Cao Phong vang lên một tiếng nói quen thuộc, chính là của Thiết Thiệt đang nói với hắn.

Cao Phong nghe được tiếng của Thiết Thiệt nhưng không đáp lại, chỉ vội vàng đi tìm Đặng Kha. Hai mắt của hắn chớp chớp, cuối cùng cũng thấy Đặng Kha đang đứng ở một bên, mà cạnh hắn còn có một người khác có phần quen thuộc.

“Đặng Kha.” Cao Phong kêu lên.

Tiếng la lên của hắn làm Đặng Kha cũng phải nhìn lại, hắn thấy Cao Phong thì nét mặt liền có phần vui mừng.

“Nãy giờ ngươi đi đâu thế Cao Phong? Thanh Lân bảo chúng ta hợp đội với ông ấy!” Đặng Kha liền nói.

Vừa nghe thấy lời này, Thanh Lân đang đứng bên cạnh liền nhìn sang, tay hất về phía trước, đưa cho Cao Phong một cái lệnh bài nhỏ.

“Cầm lệnh bài vào và đi vào đây, từ đây ta sẽ chỉ huy các ngươi để phòng vệ doanh trại ngoại thành!”

Vừa Nghe lời của ông ta nói, sắc mặt của Cao Phong liền trở nên biến đổi liên tục, cũng nhanh chóng đi vào hàng ngũ.

Đội của bọn họ gồm có hơn mấy trăm người, là những binh lính dưới quyền của Thanh Lân, được ông ta trực tiếp chỉ huy.

Ngay sau đó, cả đội lần lược đi ra khỏi thành, hành quân về phía trước để đón đầu với đợt thú triều đang sắp sửa ập tới kia.

Toàn quân trong thành hiện giờ chỉ tính riêng ở thành chính đã có gần hai vạn người trong đó đa số đều là cường giả Thiên Sinh có thực lực. Chưa kể còn có rất nhiều binh lính được điều đi các nơi xung quanh. Bọn họ chia ra đóng chốt, quyết tâm giữ cho được thành trì.

Giờ đây, nhìn lại khung cảnh trong tòa thành Ba Căng này, đâu đâu cũng nghe tiếng bước chân của quân lính đang tất bật chuẩn bị.



Họ chuẩn bị mọi thứ, từ việc huy động lực lượng để chặn các chốt quan trọng, cũng như dùng chiến thuật để phòng vệ trước mọi tình huống.

Ngay ở phía trên tháp canh cao cách thành ba căng khoảng trăm dặm, nơi đây là vị trí doanh trại của vùng thứ ba ngoài thành. Ở đó có một người đang đứng mà nhìn ra phía trước, trên mặt lộ rõ nét đăm chiêu suy nghĩ.

Người này không phải bình thường mà có địa vị vô cùng lớn, chính là người đứng thứ hai trong hội Thập Bát.

Ông ta đang quan sát trận địa đã được bố trí, trong lòng khẽ động mà thầm nói gì đó.

“Lão Nhất và lão Tam đi đâu rồi, sao lại không thấy một ai!”

Đột nhiên từ phía trước ông ta, có năm người thanh niên có tướng tá trẻ trung bay đến, liền quỳ xuống trước mặt lão Tam mà nói.

“Báo cáo ngài, yêu thú chỉ còn cách đây vài trăm dặm, chúng di chuyển rất nhanh, đã sắp đến được nơi đây!”

Nghe được lời này, sắc mặt của vị lão Tam liền ở trên âm trầm, thầm thở dài một cái rồi đáp lại.

“Ngươi mau đi báo với toàn quân, sẵn sàng ứng chiến. Báo với các khu vực lân cận như vùng một hai và bốn năm cũng phải sẵn sàng. Còn nữa, người được phân phó đi đến Nguyên Thanh để mời các vị trưởng lão trợ chiến đã về chưa?”

“Thưa ngài, hắn vẫn chưa về!”

“Vậy cứ làm như ta nói, hãy báo từ lão Tứ tới lão Thập Bát, phải phối hợp giữ cho được những cửa ải quan trọng!”

“Xin nghe lệnh!”

Nói rồi, người thanh niên này cùng bốn người ở xung quanh liền cùng nhau hóa thành đường sáng mà bay đi. Họ tản ra khắp nẻo để đến các vùng khác, báo tin cho binh lính ở đó.

Mà lúc này thân thể của vị lão Tam đột nhiên bay lên trên cao, phong thái rất giống một vị tiên nhân. Ông ta đứng ở đó, tà áo cùng với mái tóc khẽ đung đưa. Ông hít một hơi thật sâu, hét kêu lên một tiếng vang vọng.

“Toàn quân, sẵn sàng cùng ta nghênh chiến yêu thú!”

. . .



Đoàn quân yêu thú số lượng nhiều đếm không xuể, nhìn từ trên như một biển cá thể, tạo thành một cơn sóng dữ quét qua nơi đây, gây nên chấn động dữ dội.

Khu rừng xanh tươi là thế nhưng mà khi bị yêu thú đi qua cũng phải chịu số phận biến thành bình địa, khắp nơi chỉ còn lại đ·ống đ·ổ n·át, kèm theo khói lửa ngợp trời.

Chúng di chuyển cực nhanh, chẳng mấy chốc nữa sẽ đi tới vùng phía trước, trực tiếp xảy ra xung đột với người của thành Ba Căng.

Trong số yêu thú này, có rất nhiều loài có thú đi bằng hai chân, trông không khác gì mình thân người mà đầu thú. Ngoài ra cũng có nhiều loài thú chỉ là thú bình thường, đi đứng bằng bốn chân.

Nhưng mà dù là hình dạng gì thì bản năng vẫn là yêu thú, cứ đi đến đâu là phá hủy tới đó, tàn sát tới đó.

Cả một binh đoàn tỏa ra một lượng sát khí ngút trời, mùi h·ôi t·hối kèm theo oán niệm khiến cho cả một vùng đất cũng phải bị màn đen bao phủ, trời xanh cũng hóa ra những trận mây đen.

Mà ở trên trời cao kia, đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh màu đen kì dị. Hai người này khoác lớp áo đen bên ngoài, một người trong đó bỗng lên tiếng.

“Thú triều lần này không tệ, còn có nhiều loài yêu thú biến dị!”

Người đứng bên phải lên tiếng, từ giọng nói có thể nhận thấy đây là một người đàn ông ở tầm độ tuổi trung niên.

“Thưa, đó là yêu thú đặc biệt, được tạo từ máu của nhiều loài cho nên sẽ mang nhiều đặc tính!” Người bên cạnh đáp lại, giọng nói trầm ồm giống người có tuổi tác đã cao.

Nghe được lời ông già bên cạnh nói, người đàn ông trung niên kia mới chợt đưa hai tay ra sau bắt chéo, khẽ đưa mắt quan sát xuống bầy yêu thú phía dưới mà nói.

“Đám yêu thú mới này quả nhiên lợi hại, không nghĩ là còn có thuật pháp để dung nhập máu huyết lại để tạo thành yêu thú mới.”

“Đúng như lời người của hội Hắc Liên nói, đám yêu binh này thật sự lợi hại. Quả nhiên không uổng phí khi hy sinh một khoảng lớn để lấy cái gật đầu của bọn yêu vương mà!”

Người này nói dứt lời, đột nhiên ánh mắt có ánh sáng dâng lên, liền quay sang người bên cạnh mà hỏi.

“Văn Chương đâu!” Người đàn ông lên tiếng.

Vừa mới nói xong, đột nhiên từ phía sau có một luồng ánh sáng trắng đen hòa quyện bay tới. Điểm sáng này tắt đi, để lộ thân ảnh của Văn Chương ra bên ngoài.

“Thưa cha!” Văn Chương đứng trên không, đưa hai tay ra lễ nói.

“Con tìm được gì từ đám người đó rồi!” Người đàn ông kia đáp lại.



“Con g·iết bọn họ, sau đó lấy ký ức trích xuất về truyền thừa trong huyết mạch nhưng không tìm được chút thông tin nào. Có lẽ ký ức của tổ tiên họ cũng thật sự không biết!” Văn Chương có chút thở dài, khuôn mặt lộ vẻ nghiêm trọng.

“Vậy cũng không sao, đợi khi đám yêu binh này công phá được thành trì thì chúng ta đi vào đoạt lấy, bọn người của hội Hắc Liên đã giao kèo như vậy rồi thì không cần sợ!” Người đàn ông kia xoay người qua, lên tiếng.

Nói xong ông ta lại im lặng bình thản, đôi chân đạp lên không khí mà tiếp tục quan sát bầy yêu thú bên dưới.

Ánh mắt của Văn Chương cũng nhanh chóng nhìn theo hướng cha mình, nhưng mà trong lòng hắn bỗng có phần khó hiểu, vội vàng lên tiếng hỏi.

“Nhưng thưa cha, con không hiểu bảo vật đó để làm gì, Vạn Hội Đăng Chi Tinh theo con biết thì không phải chỉ là bảo vật trấn thủ của thành Ba Căng này thôi sao?”

“Con có biết nhưng mà biết chưa đủ, để ta nói cho con!” Người đàn ông nghe Văn Chương hỏi, liền lên tiếng nhưng không quay mặt lại. “Ta đã nói với con, đại lục này vào thời xa xưa đã từng một lần thống nhất, nó có tên Đông Việt phải không!”

“Thưa, đúng!” Văn Chương đáp.

“Ta còn nói, đất nước Đông Việt có liên quan rất lớn với thánh địa Hoàng Mỹ phải không!” Người đàn ông kia lại nói.

“Thưa, cha nói phải!” Văn Chương có phần ngập ngừng, nhưng vẫn nhanh chóng đáp.

Lúc này mới thấy người đàn ông kia khẽ đưa mắt ra sau, trên miệng tiếp tục nói.

“Vậy con có biết nó liên quan thế nào không?”

“Thưa cha, cha từng nói quốc gia Đông Việt thống nhất được đại lục là nhờ có năm bảo vật trấn quốc. Bảo vật này không chỉ có thần thông lợi hại mà còn là thứ khiến thánh địa Hoàng Mỹ có thể mở ra!” Văn Chương dõng dạc nói.

“Giỏi lắm, thế sao con lại hỏi ta, chẳng phải con đã sớm biết lần này ta sai con đi là để lấy lại bảo vật kia rồi sao?” Người đàn ông kia tiếp tục hỏi Văn Chương.

“Nhưng thưa cha, có điều con vẫn không hiểu. Tại sao chúng ta phải ráo riết tìm kiếm như vậy, nếu chỉ vì thánh địa Hoàng Mỹ đã sớm đi vào dĩ vãng thì thật sự con thấy chẳng đáng!” Ánh mắt Văn Chương lóe sáng, tuy có chút thông suốt nhưng vẫn còn điều mơ hồ.

Nghe được lời của Văn Chương, người đàn ông là cha hắn bỗng thở dài một cái, ánh mắt phủ đầy sự kiên định. Ông ta từ từ xoay người ra sau, đưa hai tay bắt chéo sau lưng mà nói.

“Ta sớm đợi con kế thừa nghiệp gia chủ thì mới nói, nhưng tiện đây có dịp thì sẽ nói luôn. Dòng họ chúng ta bao đời luôn tìm kiếm những bảo vật này, bởi vì chúng ta chính là một nhánh của dòng dõi thuộc hoàng tộc nước Đông Việt!”

“Những bảo vật này, chúng ta tìm kiếm là muốn sớm có thể khôi phục lại đất nước, gây dựng nên cơ nghiệp đã bị mất vào năm xưa!”

“Không chỉ thế, nếu có thể hiểu được bí ẩn về sự kết nối giữa Đông Việt và Hoàng Mỹ, ta còn có thể tìm được những cơ duyên bên trong đó!”