Loạn Thế Cường Sinh

Chương 83: Hai bên người và yêu



Chương 83: Hai bên người và yêu

Người đàn ông trung niên nói xong, nét mặt của ông ta cũng không có thay đổi gì, giống như mặt hồ tĩnh lặng mà quay đầu lại. Thần thức của ông tỏa xuống phía dưới, tiếp tục theo dõi bầy yêu binh đang hành quân.

Văn Chương sau khi những lời của cha mình nói thì trong lòng như có sự thông suốt mà không hỏi thêm nữa. Hắn im lặng, cũng đồng dạng với cha hắn mà quay người lại quan sát.

Vừa đứng lại, bỗng nhiên bên trong thần thức của Văn Chương lại vang lên tiếng nói. Giọng nói này có âm giọng trầm trầm, rõ ràng là của người già bên cạnh.

“Cậu chủ, còn chuyện gì không hiểu, đợi khi về ta sẽ nói!”

“Được, ta đợi thầy!” Văn Chương dùng thần thức đáp lại.

Ba người tiếp tục đứng trên trời quan sát thêm hồi lâu, đợi cho đến thời khắc hai bên người và yêu xảy ra trận chiến. Gương mặt của bọn họ mỗi người đều có một nét riêng, biểu hiện cho trong bụng ai cũng có sự suy tính khác nhau.

. . .

Ngay tại lúc này, không khí ở khu vực vùng ba căng thẳng hơn bao giờ hết, khiến cho người ta có cảm giác như bị bóp nghẹt. Tu sĩ cùng với những vị cường giả tu vi cao đã đi lên trước đón đầu, cả đoàn quân dàn thành một trận địa với quy mô cực lớn.

Không gian chìm trong yên tĩnh với không một tiếng động, chỉ có tiếng gió tuyết nhè nhẹ thổi qua. Ngoài trời nhiệt độ xuống rất thấp nhưng kỳ lạ ai cũng thấy trong lòng nóng rang, như ngọn lửa sắp sửa bùng cháy.

Ở một bên, Cao Phong cùng với Đặng Kha đang cùng mọi người trong đội đứng đó, đưa cặp mắt mà nhìn về phía xa. Trước mặt hắn là một bình nguyên trải dài, phủ đầy tuyết trắng.

“Trận chiến chắc hẳn sẽ diễn ra ở đây!” Cao Phong nghĩ thầm.

Giờ phút này, trong lòng của Cao Phong bỗng nổi lên một dự cảm không lành, giống như chính hắn đã từng giải qua vậy. Thật sự hắn có chút lo sợ, bởi vì chính hắn còn nhớ rõ con yêu thú mà hắn đã từng đối mặt.

Cho nên vì thế mà sắc mặt của Cao Phong trở nên khó coi hơn rất nhiều, vẻ âm trầm hiện rõ trên mắt. Hắn tự nhủ thế nào cũng phải bảo vệ bản thân an toàn trước, bởi vì hắn còn cả một con đường dài phía sau.

“Ầm”

Cao Phong đang suy nghĩ mông lung, đột nhiên ở phía trước có một t·iếng n·ổ cực lớn phát ra, làm hắn phút chốc liền quay lại chú ý ở đó.

Mọi người ở đây sau khi nghe t·iếng n·ổ đều quay đầu nhìn lại, ai cũng ngưng tròng để xem thử là thứ gì.

Bỗng từ phía chân trời, một tầng lực xung kích cực lớn từ đó bắn về bên này, gây nên âm thanh ầm ầm như trời bị náo động, cả tầng không gian sắp sửa sụp xuống.



Tiếng động này khiến cho lòng quân lính ở đây hoang mang, ai cũng không biết có chuyện khủng kh·iếp gì đang diễn ra.

Mà ở trên không trung, ánh mắt của vị đứng thứ hai trong hội Thập Bát cũng ngưng tròng, tập trung thần thức mà nhìn về phía đó. Trong lòng ông thì đã hiểu rõ chuyện gì, bỗng có cơn sóng dữ nổi lên mà thì thầm.

“Đến rồi!”

Tại thời khắc này, trước mặt đoàn quân của thành Ba Căng bỗng nhiên xuất hiện một chấn động dữ dội. Chấn động này từ phía trước vang tới, báo hiệu điều mà trong lòng mỗi người ở đây đều biết là gì.

Từ từ hiện ra trước mặt mọi người, một bầy yêu thú đông đến ngợp trời, tựa như một cơn s·óng t·hần đang tràn tới nơi đây khiến cho ai cũng hãi hùng.

Yêu thú không chỉ có ở mặt đất mà còn có ở trên không trung, từng bầy yêu thú bay phía trước vờn quanh, tạo thành một dải màu đen kịt che phủ cả bầu trời.

“Tất cả chuẩn bị nghênh chiến yêu thú!” Vị lão Nhị la lên.

Nói xong câu này, ông ta liền lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh kiếm tiên có ánh đỏ bao phủ. Thanh kiếm này vừa mới được đặt vào tay, tức thì liền có một tràn ánh sáng đỏ rực bắn ra bên ngoài.

Vị lão Nhị tự mình đi lên trước để mở màn cuộc chiến, cũng từ đó mà cổ vũ cho tất cả binh lính ở đây.

Quả nhiên vừa thấy vị đứng thứ hai trong hội Thập Bát lao lên, tu sĩ cùng với những binh lính người thường không hẹn mà cùng làm, đều đồng dạng hô lên một tiếng rồi lao nhanh về phía trước.

Không gian nơi đây như bị nứt toác, mặt đất dưới chân nổi lên từng trận chấn động ầm ầm. Hai bên người và yêu cùng nhau tiến công, khiến cho thiên địa cũng phải rung chuyển.

Bọn họ cùng với yêu thú nhanh chóng xáp lại, ai cũng vừa tới là tung ra thực lực cùng với thần thông của mình. Không bên nào là có chỗ khoan nhượng, chỉ trong tít tắt mặt đất đã bị nhuộm bởi màu đỏ của máu tươi.

“Tất cả mọi người theo ta xuất kích!”

Lúc này Thanh Lân ở một bên cũng la lên, tiếp theo liền vỗ tay lấy ta một cái rìu lớn. Ông ta nhanh chóng hiệu lệnh cho đoàn quân của mình, tất cả cùng đồng lòng tiến công.

Mà Cao Phong khi này cũng vậy, hắn vừa nghe tiếng Thanh Lân thì cũng vội lấy ra cây thương bạc của mình nhanh chóng lao lên.

Hắn vừa di chuyển vừa quan sát trận địa này, cảnh tượng trước mắt khiến tâm thần thanh niên trẻ có chút kinh hoàng.

Trước mặt hắn, bầy yêu thú kia chưa kịp tiếp xúc đã khiến hắn phải kh·iếp sợ bởi khí tức tỏa ra bên ngoài. Bọn chúng vừa đông vừa có thực lực cao cường, con nào cũng liều c·hết mà g·iết người cho bằng được.



Nhưng mà Cao Phong cũng không thể nghĩ được nhiều nữa, chỉ còn cách từ từ quan sát rồi cẩn thận giao chiến với bọn chúng. Hiện giờ đứng trước tình cảnh thế này, chỉ có chiến đấu để giữ mình mới là cách tốt nhất.

Hắn cầm chặt trường thương trong tay lao lên, đánh g·iết về phía trước. Chẳng mấy chốc cả đoàn quân của hắn cũng đã giáp mặt, bắt đầu chém g·iết không ngừng.

Trở lại với chỗ của vị lão Nhị, ông ta đang một mình một kiếm mà lao vào trận địa của quân địch. Trong lòng ông ta lúc này bỗng nổi lên cơn chấn động, miệng không giữ được cũng tự động kêu lên.

“Không thể tin được, số lượng yêu thú lớn quá. Vả lại còn có những loài yêu thú gì thế này, ta chưa từng gặp qua bao giờ!”

Sắc mặt của ông vô cùng khó coi, tinh thần suy nghĩ với hình ảnh mà ông đang nhìn thấy. Sự khó hiểu đối với dáng vẻ kỳ lạ của các loài yêu thú càng ngày càng dâng cao, lộ rõ ra bên ngoài.

“Thôi vậy, khi xong chuyện ta nên mang vài cái xác về xem xét ra sao, bây giờ phải tập trung tiêu diệt đám yêu thú này trước tiên!” Lão Nhị nghĩ thầm.

Ông ta đưa cánh tay lên bắt quyết, lập tức sau lưng ông bốc lên một luồng hào khí bay tới trận tới. Phía sau lưng ông bỗng hiện ra một hình phù kỳ lạ, một hình tròn đồ án có kích thước vô cùng to lớn.

“Vạn kiếm xuất kích!”

Khẩu quyết này vừa kêu lên thì bức đồ án có hình tròn liền xuất hiện chuyển động, tỏa ra khí tức vô cùng mãnh liệt. Nó được chia thành ba vòng đồ án khác nhau, xoay chuyển không ngừng.

Tức thì từ trong đó, hàng ngàn thanh kiếm khí được đúc kết từ thần lực bất ngờ lao ra, bắn thẳng xuống đám yêu thú bên dưới.

“Ầm ầm ầm”

Kiếm khí này giống như cơn mưa ánh sáng cắt ngang hư không, không phân biệt yêu thú hay là đất bằng mà cứ một lòng đâm thẳng, gây ra từng hồi âm thanh chấn động nối tiếp nhau.

Ánh mắt của vị lão Nhị dâng lên một tầng ánh sáng, ông ta chỉ thẳng tay về phía trước, lập tức kiếm khí sau lưng càng bắn về đó nhiều hơn, uy thế chẳng khác gì vũ bão.

Nhưng mà chỉ mới công kích được một lát, bên trong thần thức của ông đột nhiên có cảm ứng khiến ông liền đưa mắt tới một bên.

Từ chỗ ông nhìn tới, một đường ánh sáng đen hình trụ ngay lập tức bắn thẳng một cách mãnh liệt. Nó mang theo khí tức quỷ dị, giống như đem những như ô uế mà hợp lại để t·ấn c·ông.

Uy lực của đòn này không hề tầm thường, có thể thấy điều đó bằng biểu hiện của vị lão Nhị. Ông ta thấy nó bắn tới thì vội vàng lùi ra sau, trên tay bắt một pháp quyết, vẽ ra một cái màn ánh sáng trước mặt.

Cái màn này chặn đứng đòn công kích màu đen kia, ngay khi v·a c·hạm liền vỡ tan mà hòa vào làm một với thiên địa.



Sắt mặt của vị lão Nhị hiện nét trầm ngâm, phong thái không còn ung dung như ban đầu mà hiện một vẻ căm tức, liền đưa mắt nhìn tới trước.

“Không ngờ lần này các yêu vương lại phái ra một tên mạnh như vậy!”

Trước mặt ông ta, cách chỗ đang đứng vài chục trượng, chẳng biết từ lúc nào đã có một thân ảnh xuất hiện ở đó.

Thân ảnh người này vô cùng bất thường, trên vai và đầu đều toàn là sừng nhọn, được phủ lên bằng làn da màu đất. Rõ ràng đây không phải người mà là một loại yêu thú hóa hình.

Hắn ta đưa cái lưỡi lếm lếm, trên tay lại cầm theo một thanh đao lớn. Tay phải của hắn thì cầm một chiếc côn nhọn, được xâu bằng một xâu đầu người.

Những người này đều là binh lính của thành Ba Căng, mới vừa rồi đã bị tên này tàn sát.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của vị lão Nhị liền có một vẻ lạnh lùng bao quanh, sát khí dâng lên từng hồi không ngớt. Ông ta cũng chẳng cần hỏi hay nói nhiều lời với bọn yêu thú này, trực tiếp giơ thanh kiếm lên mà đánh tới.

“Yêu thú đáng c·hết, hôm nay ta sẽ lấy mạng của ngươi để tế cho binh sĩ đã t·ử t·rận!”

Tức thì, hào khí quanh người lão Nhị bừng sáng, tỏa ra uy áp vô cùng to lớn của một bậc cường giả cao cường. Thanh kiếm trong tay ông cũng hóa sáng theo, mang theo bao nhiêu căm phẫn mà oanh tạc.

Mà tên yêu thú đối diện khi thấy hành động này, hắn liền cầm xâu đầu người lên mà trực tiếp căn nuốt tất cả. Làm xong chuyện này, hắn mới cầm thanh đao tỏa ra một lượng khí màu đen mà cũng nhanh chóng bắn nhanh tới chỗ lão Nhị.

“Loài người, để ta xem thịt cường giả như ngươi thì ngon cỡ nào!”

. . .

Bên trong một hành lang tối om ở thành Ba Căng, ở đó có một người đang cất từng bước mà đi về phía trước.

Người này một thân một mình, đầu thì luôn đảo qua xung quanh như muốn tìm kiếm điều gì, trên miệng lẩm bẩm liên tục.

“Hai trụ cột của đại trận đã được phá, còn mấy cái lại ở đâu. Chẳng lẽ kí ức của hai tên kia về số trụ còn lại là không đầy đủ?”

Hắn thầm nghĩ trong đầu, đang suy tính gì đó mà thấy mắt hắn lộ rõ nét đăm chiêu tột độ. Tay hắn không ngừng tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, rọi lên vách tường hai bên hành lang để tìm kiếm.

“Lão Tam, cho ta một lý do để ta không lập tức lấy mạng của ngươi!”

Đột nhiên đằng sau lưng của người này vang lên tiếng nói, âm thanh này trong hành lang cho nên càng vang vọng lớn hơn.

Trên mặt người này lộ nét bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng tán đi, cứ như là đã đoán trước được việc này, liền quay đầu lại trả lợi.

“Lý do đó là, ngươi không đủ thực lực để g·iết ta!”