Người này nói xong, nét mặt không đổi liền xoay người đưa mắt nhìn lại về phía sau. Ở sau lưng của hắn, chẳng biết từ lúc nào đã có một thân ảnh đứng ở đó, đang chìm đắm trong màn đêm tối.
Thần thức của người thần bí này vừa động thì lập tức trên miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng, rõ ràng là hắn đã nhận ra người đang đứng ngay kia là ai.
“Không đủ, vậy cũng phải đánh cho hết thọ nguyên của ngươi!”
Tiếng nói người đằng sau lại lần nữa vang lên, vừa dõng dạc như lời tuyên bố, lại vừa có chút đe dọa ẩn trong đó. Ánh mắt người đằng sau lóe sáng, từ giọng nói có thể nhận ra, đây chính là thành chủ thành Ba Căng.
Lúc này đây, sắc mặt của Lê Văn Lâm cực kỳ âm trầm, như được một tầng mây mù che phủ. Tinh thần của ông có chút tức giận, kèm theo sự khúc mắc đang hiện lên ngày một nhiều hơn.
Ông nhớ tới khi nãy, lúc mà vừa mới chỉ huy đại quân để xuất thành đi ra chiến trường chống lại yêu thú. Nào ngờ vào khoảnh khắc đó, bên trong thần thức của ông đột nhiên xảy ra biến động.
Sự biến động này gây ra, liền khiến sắc thái của Văn Lâm trở nên cực kỳ trầm ngâm, còn có sự lo lắng trong đó. Ông ta từ thần thức mà biết được, ba trong số mười tám trụ cột làm nên đại trận hộ luỹ đã bị phá hủy, hiển nhiên từ đó cũng suy ra lão Lục, lão Thất và lão Tam đã vì nguyên nhân gì đó mà xảy ra chuyện.
Bởi vì mười tám trụ cột hộ tông đều có liên kết với nhau mà đứng đầu là trụ thứ nhất do Văn Lâm trực tiếp nhắm giữ. Cho nên chỉ cần một trong số đó bị hủy đi thì liền gây nên động tính cho thần thức của ông ta.
Lúc đó trong lòng vị thành chủ liền trở nên nghi ngờ, không biết thú triều lần này có phải còn có ẩn tình đằng sau hay không, hay là việc phá đi trụ cột là ai đó cố tình giăng bẫy để dụ ông vào tròng.
Nhưng mà sau khi suy nghĩ một hồi đánh giá mọi khả năng, cũng chuẩn bị mọi thứ để cho mình thêm an toàn, Lê Văn Lâm từ đó không chỉ huy đội quân nữa mà vội vàng xoay người đi vào bên trong nội thành.
Khi vào đây, bằng vào thần thức cảm ứng của mình và những suy tính từ chỗ mà hai người lão Lục và lão Thất t·ử n·ạn, ông dần dần cũng đi tới chỗ này.
Giờ đây đứng trước mặt người đã ra tay mọi chuyện, trong lòng Văn Lâm dù bất ngờ nhưng vẫn phải tin rằng, đó là người quen của ông, là người mà ông từng coi là anh em.
Bằng chứng là khi nãy vừa gặp, trong lòng của Lê Văn Lâm đã chấn động không thôi. Ông không thể tin được, lão Tam thường ngày là một người luôn được người khác coi trọng, sự tin tưởng của mọi người đối với ông ta cũng rất lớn.
Nhưng giờ đây, chẳng biết vì sao mà lão Tam làm lại ra chuyện này, chẳng lẽ đây không phải là lão Tam hay sao. Việc này cũng giải thích vì sao hai người lão Lục và lão Thất lại dễ mắc mưu hắn như vậy, bởi vì họ luôn tin tưởng tuyệt đối người này.
Lê Văn Lâm nhận định nếu mà là hắn, nếu bình thường thì đối với lão Tam này, ông ta cũng không có một chút nghi ngờ.
“Lão Tam, ta không cần biết ngươi có phải lão Tam không hay vì nguyên nhân gì, nhưng mà đã g·iết người trong nội thành, lại có âm mưu hủy đi đại trận hộ lũy. Hai việc này cũng đủ để ta xuống tay với ngươi rồi!” Lê Văn Lâm nói to.
Nói xong câu này, ông ta liền vỗ vào túi trữ vật của mình, lấy ra một thanh kiếm sáng bóng. Thanh kiếm này vừa được tế ra thì liền tỏa ra khí tức cuồn cuộn, giống như chỗ Văn Lâm đang đứng có một cột lốc xoáy sinh khí đang được hình thành.
Thấy hành động này, người thần bí phía trước liền trở nên cảnh giác hơn, liền đưa chân lùi lại về sau mấy bước. Nét mặt hắn ta ngưng tròng, trên miệng nở một nụ cười mà nói.
“Ta vốn định dựa vào kí ức của hai tên kia để tìm kiếm trụ thứ nhất, không ngờ ngươi lại tự mình mang tới, thật khiến ta cảm thấy dễ chịu khi đỡ tốn sức mà!” Người phía trước Lê Văn Lâm đáp lại.
Tên này chẳng ai ngoài lão Tam, ít nhất là vẻ bề ngoài. Chính hắn là người đã dùng Vạn Hội Đăng Chi Tinh dụ và g·iết hai người lão Lục và lão Thất.
Hắn ta làm như vậy, ý định giống như Lê Văn Lâm đã nói, đó là phá hủy đi các trụ cột của đại trận hộ thành.
“Nếu như ta g·iết được ngươi ở đây thì một khi thú triều chuyển biến, thành Ba Căng sẽ dễ dàng bị đục thủng. Đây sẽ là bàn đạp để bọn ta xâm chiếm toàn bộ khu vực phía Tây!” Lão Tam lại nói tiếp.
Hắn ta nói xong liền nhảy ra sau, trên tay nhanh chóng thi triển pháp quyết phức tạp gì đó. Chỉ thấy ngay sau khi người này triển khai xong, từ chỗ dưới chân liền tỏa ra màn sương đen mờ ảo, mang khi tức quỷ dị phủ lên toàn thân.
“Hai trăm năm duy trì, cớ nào lại để ngươi đạt được mục đích này. Hôm nay Lê Văn Lâm ta xin thề, dù có c·hết cũng phải bảo vệ được thành Ba Căng!”
Sắc mặt Lê Văn Lâm bừng lên lửa giận, hào khí quanh người ông ta càng lúc càng bùng lên cao. Nếu như cột khí tức ban đầu chỉ là lốc xoáy thì bây giờ đã trở nên cường đại như một cơn bão, khí bạo điên cuồng phá hủy nơi đây.
Nó kéo theo bao nhiêu sĩ khí, bừng bừng tăng lên từng bậc, diễn hóa thành một trận đồ phù văn khiến cho Văn Lâm càng trở nên hùng mạnh.
“Chịu c·hết!”
Lê Văn Lâm đưa thanh kiếm tới trước, một đòn hào quang ngay mũi kiếm dần được hình thành mà bắn thẳng lên trời. Hào quang này như một mũi tên phóng đi, được ông mang tới chém thẳng vào màn sương đen trước mặt kia.
Ngay khi hào quang chém tới, bên trong màn sương đen liền có một thân ảnh nhanh chóng bay ra. Thân ảnh này khắp người có ánh sáng đen bao phủ, hóa thành đường sáng mà bay khỏi nơi này.
“Ngươi chạy đi đâu!”
Lê Văn Lâm hét lớn, liền hóa thành một luồng sáng mà đuổi theo người phía trước. Bỗng nhiên trước mặt ông ta xuất hiện một màn sáng kì lạ, cuốn ông vào bên trong.
Ngay lập tức, cơ thể của Văn Lâm bị màn sáng này bao phủ, biến mất không còn một chút dấu vết.
. . .
Trở lại chiến trường giữa người và yêu bên ngoài khu vực vùng ba.
Lúc này không gian nơi đây đã trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, đâu đâu cũng thấy toàn là khói lửa mù mịt, khiến cho không gian cũng chìm vào một màn đen không lối thoát.
Mặt đất nhuốm đầy một màu máu tươi, vừa có màu đỏ của người mà vừa có màu xanh của yêu thú. Tất cả tạo thành một chiến trường vô cùng nhiệt huyết, hiển nhiên là thể hiện rõ sự khốc liệt của thú triều lần này.
Đoàn quân yêu thú không ngừng chém g·iết, chúng cứ ùn ùn kéo tới giống như vô hạn. Tuy là sức lực của bọn yêu thú này đa số là không cao, nhưng mà với số lượng cỡ đó cũng gây ra rất nhiều thiệt hại cho phe con người.
Nếu như không sớm tiêu diệt bọn chúng, một khi thần lực của mỗi cường giả cạn kiệt thì lúc đó bọn chúng sẽ phản công lại. Tới lúc đó thì bọn chúng chẳng khác gì với cơn s·óng t·hần dữ, có thể dễ dàng cuốn trôi tất cả mọi thứ ở nơi đây.
Mà lúc này ở một bên kia, Cao Phong và Đặng Kha cùng với những người trong đội cũng đang điên cuồng chém g·iết yêu thú. Bọn họ không giao chiến với các yêu thú quá lợi hại, chỉ tập trung ngăn chặn những con yêu thú nhỏ mà nhanh chạy tới đây.
Hễ là con nào vừa tới, liền lập tức bị thanh thương của Cao Phong xuyên tọt qua yết hầu, c·hết không kịp phản kháng.
Nhưng mà chẳng phải đơn giản như vậy, nếu là một hai hay mười con thì còn dễ dàng. Đằng này bọn chúng tới cả mấy trăm con cùng lúc, mà diệt hết đám này lại có đám khác xuất hiện, cho nên khiến cho ai nấy cũng khổ sở không thôi.
Hai cánh tay của Cao Phong tê lên vì dùng thần lực quá nhiều, đây là cảm giác mà từ khi bước vào con đường tu đạo hắn chưa hề có.
Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ nghiêm trọng, tuy rằng hai tay có tê nhưng vẫn cố sức lao lên, vừa dùng trường thương kết hợp với Huyền Minh thủ để chém g·iết yêu thú.
“Ngươi ổn không Cao Phong, bọn này dai quá, cứ như là nó có thể tái sinh vô hạn vậy!” Đặng Kha lên tiếng về phía Cao Phong.
Không chỉ có mình Đặng Kha mà toàn thể những người ở đây đều thấy như thế, chỉ mới chiến đấu chưa đầy hai canh giờ mà sức lực ai cũng muốn tê dại.
Chưa nói gì với những yêu thú sở hữu thần thông, bọn chúng đã được những vị có tu vi cao đứng ra giao chiến. Chỉ là những yêu thú cấp bậc thấp chỉ có sức mạnh cơ thể đã khiến cho binh lính trở nên như vậy.
“Các ngươi nói nhiều quá, xông lên cho ta. Để ta tiếp lực cho các ngươi!” Thanh Lân dùng cái rìu vừa bổ vừa nói.
Ông ta lấy từ trong túi ra một cái bát lớn, niệm quyết một cái, liền ném nó lên không trung. Tức thì cái bát hóa to ra, lập tứccó những màn bụi sáng từ đó rơi xuống không ngừng, phủ lên mọi người trong đội Thanh Lân.
Những người này kể cả Cao Phong vừa được phủ bụi sáng xuống, cơ thể liền trở nên được kích động. Họ thấy toàn thân ngay lập tức trở lại như ban đầu, sinh lực trong cơ thể không ngừng di động toàn thân.
Có như vậy, bọn họ nhanh chóng tiến lên phía trước, nhằm thẳng với các loài yêu thú các mà tiếp tục tiêu diệt.
Cao Phong cầm trường thương vừa định lao lên, bỗng nhiên trong thần thức của hắn có cảm ứng liền nhìn xuống dưới chân. Dưới chân hắn, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội khiến cho ai nấy đều thất kinh.
Cơn địa chấn này lan đi toàn chiến trường khiến ai nấy ở đây liền trở nên chú ý, mặt ai cũng lộ nét hoang mang khi không biết lại có chuyện gì tiếp diễn.
Việc này cũng lan tới thần thức của lão Nhị đang ở trên không trung kia, ông ta vừa chiến với tướng quân của yêu binh cũng trở nên ngưng thần chú ý.
Đột nhiên tên tướng yêu kia ngay khi nghe được âm thanh địa chấn, sắc mặt hắn liền cười một cái nói.
“Đến rồi, cuối cùng hắn cũng đến rồi!”
Chấn động dưới mặt đất liền trở nên dữ dội hơn bao giờ hết, giống như nơi này sắp sửa nứt ra mà chìm xuống bên dưới. Lúc này ở trên mặt đất, đột nhiên lại thấy từ đâu xuất hiện vô số những cái hố khổng lồ, không cố định vị trí mà âm thầm lộ diện.
Rất nhiều binh sĩ không kịp chú ý, vừa thấy hố tới thì liền bị hút vào bên trong mà không kịp trăn trối. Ngay chỗ kia, có một người vừa ngã xuống thì may mắn có một người chụp được hắn mà kéo lên.
Nhưng lại đúng lúc này, từ bên trong cái hố khổng lồ đó, người lính kia lại nghe một âm thanh ghê rợn phát ra, như là truyền từ dưới âm ti truyền lên.
Tiếp ngay sau đó, một cái lỗ to bằng miệng hố trồi lên lập tức nuốt chửng ai người đang ở miệng hang vào bên trong. Cái lỗ này to lớn kì dị, bên trong còn có những hàng xương nhọn dày đặc bao quanh.
Rõ ràng đây không phải thứ gì bình thường mà là một loại yêu thú, một loài yêu thú kỳ dị đang từ dưới đất trồi lên.
“Địa long!” lão Nhị giật mình nói thầm.
Ông ta đang giao chiến kịch liệt với tên tướng yêu này cũng phải thất kinh khi nhìn thấy con sâu khổng lồ kia. Thân mình nó sần sùi, lớp da như được tạo từ đất cứng.
Đặt biệt nó có cái miệng khổng lồ đường kính chắc khoảng hai mươi trượng hoặc hơn. Nhờ cái miệng đó nó có thể căn nuốt hết các binh lính mà không một chút khó khăn.