Loạn Thế Cường Sinh

Chương 85: Mặt đất nứt vỡ



Chương 85: Mặt đất nứt vỡ

Từ sự điên cuồng tàn phá của con địa long này có thể dễ dàng suy ra rằng, nó chính là nguyên nhân gây nên trận đ·ộng đ·ất khi nãy.

Giờ đây khi mà nó đã lộ diện, mặt đất ở mỗi nơi nó đi qua đều trở nên như bùn nhão mà sụp xuống. Nếu như cho nó tung hoành thêm một ít thời gian, có lẽ nguyên cả khu vực rộng lớn này sẽ phải nhanh chóng chìm xuống bên dưới.

Lão Nhị đứng trên cao kia, ông ta trông thấy cảnh tượng này thì trên mặt hiện rõ vẻ thất kinh không nói được gì. Ông ta vội vàng giơ tay đánh một đường sáng về phía tướng của yêu thú đối diện, dùng nó để tạm thời áp chế hắn.

Đường sáng này bắn tới trước tướng yêu bên kia, đẩy hắn bay ra xa cả trăm trượng, trở về chỗ của binh đoàn yêu thú.

Ngay sau đó, vị lão Nhị này mới nhanh chóng hóa thành một luồng sáng bay về hướng ngược lại, trên miệng liền quát to:

“Tất cả lui binh!”

Tiếng nói như một cơn sấm từ trời đánh xuống, nhanh chóng lan đi khắp mọi nẻo ở mặt trận nơi đây, khiến cho không ai là không nghe được.

Vừa mới nghe xong câu này, sắc mặt của toàn bộ binh lính hiện tại đều trở nên thất thần, bọn họ từ hiệu lệnh mà nhanh chóng nhận thấy sự nghiêm trọng của việc đang diễn ra. Cả đoàn quân không dám chậm trễ, lập tức hóa thành luồng sáng rời khỏi, có người thì bay, người thì chạy đi ra khỏi phạm vi nơi đây.

Cao Phong và Đặng Kha cũng vậy, khi vừa nghe tiếng lệnh của vị đứng thứ hai trong hội Thập Bát thì đều nhanh chóng bay đi. Bọn họ cùng với đoàn quân của mình chia theo từng tốp, vừa chặn yêu thú mà vừa rời khỏi để tránh cho yêu thú thừa dịp t·ấn c·ông.

Nhưng mà không để cho họ dễ dàng rời đi, nhân cơ hội này, bầy yêu binh nghe theo sự chỉ huy của tướng bọn chúng phía trước, lập tức tràn lên đuổi theo binh lính của nhân loại.

Mặt đất bị chấn động của thần thông cộng với sự phá hủy của sinh vật kia, cho nên càng lúc càng xuất hiện nhiều vết nứt chạy dài khắp nơi. Từng mảnh đất nứt ra, cứ như một mẩu bánh được nhiều người xâu xé, tạo thành nhiều mảnh nhỏ.

Trên không trung, những con yêu thú biết bay đang điên cuồng t·ấn c·ông dồn dập về phía tu sĩ trước mặt. Bọn họ chính là đội tu sĩ giữ nhiệm vụ tiêu diệt yêu thú bay này.

Giờ đây khi đứng trước hiệu lệnh lui quân, trong lòng bọn họ thật khó đưa ra quyết định có nên rút quân hay là ở lại cầm chân bọn yêu thú.

Bởi vì bọn họ biết rằng, một khi rời đi thì bầy yêu thú bên trên sẽ chuyển sự công kích vào binh lính phía dưới. Nếu thế thì sẽ khiến binh lính tổn thất nặng nề thêm nữa.

Cho nên sau khi suy nghĩ nhanh chóng, cuối cùng sắc mặt của đội tu sĩ này liền nhanh chóng có sự quyết định. Họ chọn cách ở lại chiến đấu, khi nào binh lính ở dưới rời đi thì họ mới đi.



Mà không chỉ có họ, những tu sĩ có tu vi cao như là lão Nhị của hội Thập Bát cũng đang ra sức chặn đường yêu thú cho binh sĩ rút đi. Bọn họ đang chạy đua với thời gian, nhanh chóng rời khỏi đây trước khi địa long hủy diệt hết tất cả.

“Loài địa long này theo sách cổ chép lại, hàng trăm năm qua chưa từng xuất hiện ở đại lục này, tại sao bây giờ còn thấy ở nơi đây?” Lão Nhị nghĩ thầm.

Sắc mặt ông ta cực trì trầm trọng, hai tay không ngừng đánh ra từng đường ánh sáng khác nhau, tạo nên những trận công kích kéo dài vô cùng uy lực.

Ông ta vẽ ra năm đường sáng khổng lồ trước mặt, tức thì năm đường sáng này liền kết thành một hình phù như ngôi sao năm cánh.

Từ giữa cái hình sao này, bỗng thần khí nhiều màu từ đâu bị cuốn về hội tụ ngay tại chỗ đó, cứ như đang được đúc kết. Tức thì từ chính giữa ngôi sao năm cánh này, một đường ánh sáng màu vàng hình trụ liền bắn nhanh về phía địa long, mang theo khí tức cường bạo mà công kích.

Đường sáng này đánh thẳng, khí thế cứ như là hủy thiên diệt địa, mang theo bao nhiêu thần lực của lão Nhị mà công kích tới. Nhưng mà khi nó còn cách địa long kia vài chục trượng, đột nhiên địa long mới há cái miệng to ra.

Từ chỗ miệng nó, một làn khói màu trắng nhanh chóng được tuôn ra. Tiếp theo lại thấy khói trắng đó biến hóa kỳ dị, trở thành một thứ kết lại trên cái lỗ miệng của địa long.

Ngay khi đường sáng công kích kia bay tới, liền bị địa long há cái miệng hút hết vào, cứ như là đang thưởng thức một thứ mồi ngon.

“Sao... sao nó có thể!” Lão Nhị nghĩ thầm.

Trong lòng ông ta chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng này, một cảnh tượng khó có thể chấp nhận được. Tuy rằng nói đây chỉ là đòn đánh để dò xét thực lực của yêu thú này, nhưng mà hành động thôn phệ hết chiêu thức của nó khiến cho lão Nhị không khỏi hoang mang.

Nhưng mà ngay khi lão Nhị định thi triển chiêu thức khác, đột nhiên yêu thú địa long ở sau liền có chuyển động. Cái miệng của nó từ nãy tới giờ vẫn được mở to, bấy giờ lại thấy chỗ đó xuất hiện sự giao động của thần lực.

Tức thì trong miệng của địa long, một đường ánh sáng màu đen liền được nó phun ra quét qua hết tất cả mọi thứ ở phía trước.

Tu sĩ cảnh giới còn thấp của nhân loại nếu không kịp né tránh liền bị đường sáng này quét trúng, lập tức bị m·ất m·ạng, cơ thể tan biến không để lại dấu vết.

Đường sáng này bắn ra phía trước, đột nhiên trong một khắc liền tản ra, hóa thành hàng ngàn vệt sáng nhỏ hơn mà điên cuồng công kích xuống tu sĩ bên dưới lẫn tu sĩ đang bay phía trên.



“Binh sĩ đang bay nhanh chóng tản ra, tập trung né tránh công kích!”

Lúc này Cao Phong đang bay rất gấp gáp, hắn vận hết thần lực nhưng cũng không thể nhanh hơn được nữa. Trên mặt hắn giờ đây đã lộ một nét sợ hãi, cuối cùng cũng cắn răng mà cố sức bay tiếp.

“Cao Phong, chú ý bên trái!”

Đột nhiên tiếng Thiết Thiệt từ bên trong thần thức của Cao Phong la lên, khiến cho hắn bất chợt phải ngoảnh đầu nhìn lại. Tiếp sau đó hắn thấy rõ ràng những tia sáng đen từ sau liên tục bắn tới, cứ như cơn mưa vô tình trút xuống trên đầu.

Thấy thế, cơ thể Cao Phong liền bừng lên một lớp ánh sáng màu vàng mà liên tục né tránh, không để bị vệt sáng kia đánh vào.

Nhưng mà đúng lúc này khi mà hắn vừa né qua một bên thì từ phía bên trái, một vệt khí màu đen từ đâu bắn tới, đánh thẳng trực diện vào Cao Phong.

Bị trúng đòn, Cao Phong liền ho ra một ngụm máu lớn, cơ thể giống như vô lực mà không thể bay nữa, chỉ có thể rơi xuống bên dưới.

Khi vừa trúng đòn, Cao Phong còn có thể cảm thấy một cơn đau, nhưng mà chỉ ít lâu sau hắn lại không cảm thấy gì nữa. Rõ ràng là hắn đã bị đòn công kích kia làm cho b·ất t·ỉnh, cơ thể chỉ biết rơi tự do trong gió.

“Tỉnh lại, tỉnh lại Cao Phong!” Thiết Thiệt la to.

Nó từ thần thức mà cảm nhận được, Cao Phong vẫn chưa m·ất m·ạng, chỉ là trúng phải đòn công kích cho nên mới chìm vào hôn mê mà thôi. Nhưng nếu phải rơi từ độ cao này xuống dưới, cơ thể của hắn có lẽ sẽ b·ị t·hương nghiêm trọng hơn nữa.

Trong mắt của Thiết Thiệt dâng lên một ý nghĩ, nó liền hóa thành luồng sáng mà bay khỏi túi trữ vật của Cao Phong. Nó dùng bốn cái chi bé xíu níu Cao Phong lại, làm giảm tốc độ rơi của hắn.

Mà không chỉ có mình Cao Phong, xung quanh hắn cũng có nhiều binh sĩ bị trúng đòn nên rơi xuống. Bọn họ có người còn thê thảm hơn, tứ chi b·ị t·hương tích nặng nề chỉ vì trúng phải vệt sáng của địa long.

“Con địa long này mạnh quá, chỉ một đòn mà gần như diệt được một phần ba binh lính ở đây rồi!” Thiết Thiệt nghĩ thầm mà sợ hãi.

Hiện tại nó đang dùng hết sức để níu lấy Cao Phong, giúp cho hắn có thể đáp đất nhẹ hơn một xíu.

Chỉ khắc sau, cơ thể của Cao Phong cùng với tu sĩ bên cạnh liền rơi xuống nằm sõng soài trên nền đất kia.

Giờ đây trên chiến trường này, đâu đâu cũng thấy toàn là tử thi, không chỉ là xác yêu thú mà còn có rất nhiều binh sĩ nhân loại.



Một màn này khiến cho Thiết Thiệt kinh hãi, nếu nó không phải có tâm lý vững thì cũng bị hình ảnh này dọa sợ rồi.

Thiết Thiệt đi tới trên mặt Cao Phong, nó vỗ vỗ vào mặt vì muốn giúp hắn tỉnh lại.

Nhưng mà lúc này, đột nhiên trên nền đất của Cao Phong lại xuất hiện chuyển động, tiếp sau là cả một mảng lớn hoàn toàn bị sụp xuống.

Sự sụp đổ này khiến cho binh sĩ ở đó cũng bị rơi xuống theo, kéo theo không ít người kể cả Cao Phong.

Thần trí của Thiết Thiệt lúc này quá hoảng sợ rồi, nó không còn kiêng dè gì nữa mà trực tiếp đánh đánh mạnh vào đầu Cao Phong với ý định muốn hắn tỉnh dậy mà rời khỏi đây.

“Cao Phong, tỉnh dậy, tỉnh dậy nhanh lên!”

Nhưng mà lạ thay, đáp lại hành động này của Thiết Thiệt chỉ là cơ thể nằm im bất động của Cao Phong. Nếu như không dùng thần thức mà nhìn, thì hắn bây giờ so với n·gười c·hết cũng không có gì khác biệt.

Rồi sau đó chuyện gì tới thì cũng tới, mặt đất dưới thân chỗ Cao Phong nằm bị sụp xuống, kéo theo cơ thể của hắn cũng bị rơi vào cái hố sâu. Vết nứt trên mặt đất tạo thành các khe rãnh dài, kéo theo hàng ngàn thân thể sinh vật từ bên trên rơi xuống.

“Cao Phong!” Thiết Thiệt hét lớn.

Nó nhanh chóng bám vào cơ thể của Cao Phong, cùng hắn rơi xuống bên dưới rãnh sâu, tiến vào màn đêm đen.

. . .

Cao Phong nằm im bất động, cơ thể của hắn đang ở một nơi kỳ lạ nào đó, chỉ thấy không gian nơi đây tối om.

“Cao Phong, tỉnh dậy Cao Phong!”

Thân thể hắn cứng đờ nhưng thần trí vẫn có chút tỉnh táo, rõ ràng là hắn nghe văng vẳng bên tai có âm thanh đang gọi hắn.

Hai mắt của Cao Phong từ từ mở ra, nhưng mà hắn cũng không thấy gì bởi vì trong này quá tối. Đợi một lát, Cao Phong dùng tới thần thức của mình cảm nhận, hắn thấy được bên cạnh hắn là Thiết Thiệt.

“Cao Phong, ngươi tỉnh chưa, có sao không hả!”