Tiếng nói gấp gáp của Thiết Thiệt lần nữa vang lên, có thể thấy trong đó cũng có một sự lo lắng.
“Ta…đây là đâu, ta... ta c·hết rồi sao?” Cao Phong hé miệng mấp máy.
Hắn vừa thử nói vài câu, liền cảm thấy chân tay đột nhiên đau đớn dữ dội, giống như cả cơ thể đều bị nát nhừ.
“Ngươi chưa m·ất m·ạng đâu, đây là ở đâu thì ta cũng không biết nữa!” Thiết Thiệt nói.
Nó bắt đầu kể lại những gì nó biết cho Cao Phong nghe, cũng kể luôn vì sao Cao Phong rơi từ trên đó xuống mà lại không bị làm sao.
Cơ bản là từ khi Cao Phong rơi xuống khe vực ở nơi đây, cơ thể hắn đã bị đất đá kia đưa tới một nơi nào đó mà hiện tại là nơi hắn đang nằm.
Lúc mà hắn bị vậy Thiết Thiệt cũng chỉ biết bất lực mà nhìn chứ chẳng thể làm gì, bởi vì chút thần lực ít ỏi mà nó có đã dùng để níu hắn từ trên không rơi xuống rồi còn đâu.
Do vậy mà nó cũng chẳng biết được đây là nơi nào, chỉ có thể khẳng định là ở bên dưới chiến trường khi nãy.
“Kì lạ thật, như vậy tại sao lại không thấy ánh sáng ở trên phát ra, ta có cảm giác như đây là một hang động ngầm dưới lòng đất vậy!” Thiết Thiệt nói ra thắc mắc.
Quả đúng như nó nói, Cao Phong nhìn quanh một hồi cũng nhận ra việc này, nơi đây trông như một hang động bên dưới lòng đất vậy.
“Ngươi đứng dậy được không Cao Phong?”
“Được, nhưng mà hình như sinh lực trong người ta yếu quá, có vẻ như không dùng để bay lên được.
Cao Phong cố gắng đứng dậy nhưng vừa đứng thì đã phát hiện toàn thân của mình lại có chút bất lực, giống như một người bình thường như trước kia.
Tuy rằng hắn cũng có thể dùng thần thức nhưng mà đây là do bản năng thần hồn của hắn mà thôi, chứ toàn thân thể vẫn chẳng thể huy động sinh lực được nữa.
Điều này xảy ra có vẻ do cơ thể hắn b·ị t·hương khá nặng, cần phải đợi phục hồi rồi mới có thể xem sao.
“Không sao, vậy chúng ta đi quanh nơi này xem thử xem, biết đâu có thể tìm được lối ra. Vì nếu ngươi có bay được thì cũng chẳng biết nên bay đường nào!” Thiết Thiệt nói.
“Phải, chúng ta đi!”
Cao Phong đáp lời, giọng nói tuy âm trầm nhưng cũng có chút hào sảng. Hắn cất bước chân, bước từng bước mệt mỏi mà đi khỏi nơi này.
Hắn cùng với Thiết Thiệt đi nhanh, Thiết Thiệt bay bên cạnh hắn còn cầm theo một cái đèn có hòn đá lửa trong đó. Cây đèn này là một trong những thứ mà hắn lấy ở trong hang Bạch Thố, bây giờ mới có dịp dùng.
“Đúng là của vật cất có nơi mà! Không nghĩ vật tầm thường thế này bây giờ lại hữu dụng!” Thiết Thiệt vừa bay vừa cười nói.
“Ngươi có cảm thấy gì lạ không Thiết Thiệt, ta cảm giác như chúng ta đang đi vào một trận đồ hang động hay sao đó. Vì sao mà đi mãi chẳng tìm thấy gì vậy!” Tiếng Cao Phong ở một bên truyền lại.
Tiếng nói của hắn nói thầm nhưng mà vì bên trong hang động cho nên khiến cho âm thanh vang vọng nên cảm thấy rất to.
Đột nhiên Cao Phong vừa nói xong, hắn lại hình như cảm nhận được phía trước có gì đó, cho nên đôi chân liền dừng lại.
“Gì vậy?” Thiết Thiệt hỏi.
“Có thứ gì lạ lắm, hình như ta cảm nhận được khí tức của vật gì đó?” Cao Phong nói xong lại nhìn quanh quẩn nơi đây, chợt hắn ngẩng đầu lên cao nhìn ra sau, trong miệng lại la lên.
“Kia kìa, nhìn trên kia đi Thiết Thiệt, cái thứ đang phát sáng ở đằng sau chúng ta kìa!”
Thiết Thiệt nghe thấy tiếng nói của Cao Phong, nó cũng ngoảnh đầu nhìn về phía sau, trong lòng chợt nổi lên sự bất ngờ tột độ.
“Đây... đây là cái gì?”
Trước mặt hai người, ở trên trần cao của hang động hiện ra những đường sáng kì lạ, trãi đều giống như một mạng lưới gì đó. Những đường sáng này phát sáng, cảm thấy như là một phù văn cổ, được ai đó khắc lên để dẫn đường.
Nhưng mà đường sáng này mỗi khi có ánh sáng vào thì tắt đi, chỉ khi nào trong đêm tối thì mới phát sáng. Do vậy mà từ nãy tới giờ Cao Phong với Thiết Thiệt cứ đưa đèn về phía trước, không chú ý đằng sau nên không nhìn thấy thứ này.
“Ngươi đi lên xem thử đây là thứ gì đi Thiết Thiệt!” Cao Phong nói với Thiết Thiệt.
“Được rồi, ngươi cầm đèn đá lửa đi, ta lên đó xem sao!” Thiết Thiệt đáp lại.
Nói rồi nó liền nhanh chóng bay về phía đường sáng phía trên kia, xem xét thử đó là thứ gì.
Lúc này trong lòng Cao Phong bỗng có chút suy nghĩ mông lung, hắn không biết tình hình chiến sự bên ngoài thế nào rồi, còn có cả đồng bạn Đặng Kha của hắn nữa.
“Cao Phong, ngươi xem đây là thứ gì!”
Tiếng nói của Thiết Thiệt từ trên cao vọng xuống, lập tức khiến Cao Phong tập trung trở lại.
Hắn nhìn về phía nó, thấy được nó đang cầm thứ gì trên tay mà bay tới đây mà rõ ràng thứ đó cũng phát ra ánh sáng giống đường sáng trên kia.
“Đây... đây là... một loài cây hay sao!”
Cao Phong vừa nhìn thứ trên tay Thiết Thiệt đã kinh ngạc mà thốt lên, không ngờ thứ kia là một loại cây. Chính xác hơn thì đây là loại tảo kì lạ, mọc và phát sáng tạo thành các đường nét kỳ dị trên vách hang động.
“Không ngờ chúng lại là một loại cây mọc san sát nhau, tạo thành các đường sáng này. Mà Cao Phong, ngươi có nghĩ đường sáng này có gì đó là lạ không?”
Giọng nói của Thiết Thiệt lộ rõ rẻ nghi hoặc, vừa nhìn xuống cái cây trên tay lại bay lên mà nhìn về phía trước.
Với sự nghi ngờ của nó, trùng hợp là Cao Phong cũng vừa mới nghĩ tới, chưa kịp nói ra thì Thiết Thiệt đã nói mất rồi.
Đúng thật là hắn cũng cảm thấy có điều gì đó kì lạ, vì sao loài cây này không mọc theo mảng lớn hoặc bao phủ hết nơi này mà lại mọc thành đường như vậy, giống như có sự sắp xếp gì đó ở đây.
Trong lòng hắn nghi ngờ ngày càng nhiều, bỗng nhiên lên tiếng:
“Chúng ta suy nghĩ cũng không ra đâu, ta đi tới trước theo đường sáng này xem sao, biết đâu phát hiện được lối ra!”
“Được, chúng ta đi!” Thiết Thiệt đáp lại.
Nói xong, cả hai người nhanh chóng đi về phía trước, men theo đường sáng trên trần hang động mà di chuyển.
. . .
Trên mặt đất, tại một nơi cách thành Ba Căng tầm hơn mấy chục dặm đường, là nơi đóng quân của binh lính ngoài thành.
Trận chiến trước mặt đã khiến họ tổn thất khá lớn, hơn một phần ba số quân đã t·ử t·rận, khiến cho quân lực bây giờ yếu hơn bao giờ hết.
Vì vậy mà sau khi rút về đây, bọn họ liền triển khai một trận pháp phòng hộ, tạo thành một kết giới để chặn lại mũi nhọn t·ấn c·ông của quân đoàn yêu thú.
Từ đó có thể có thêm thời gian, bọn họ sẽ đợi được viện binh từ thành Ba Căng hoặc các nơi khác đi đến.
Tại một nơi trên cao của doanh trại, xuất hiện ở đó có một thân ảnh người nào, phong thái vô cùng thuần khiết. Người này đang phóng thần thức ra xa, hình như đang nhìn về chiến trường đã diễn ra cuộc chiến lúc trước.
“Không thể tin được, thú triều lần này khốc liệt quá, có quá nhiều loài sinh vật mới xuất hiện, là chúng ta đã quá chủ quan rồi!”
Ánh mắt người này như một một tầng sương mù bao bọc, nét mặt co lại không ngừng, giống như đang khó chịu điều gì trong lòng.
Bỗng nhiên từ phía đằng xa có hai đường sáng đang bay về đây. Hai đường sáng này nhanh chóng đáp xuống, lộ ra hai dáng người đang quỳ mà nói.
“Báo ngài Nhị, đã cho người đi về Ba Căng nhưng mà họ nói không có sự chỉ đạo của ngài Nhất. Hơn nữa là ngài Tam, ngài Lục và ngài Thất cũng không biết vì sao mà không thấy xuất hiện!”
“Cái gì, ngươi nói thật không?”
“Thưa, không dám nói sai, đây đều là điều mà binh lính trong thành đã báo lại thưa ngài!”
“Được rồi, ngươi lui ra sau đi, nếu có thư truyền tin của người ở Ba Căng hoặc là ở Nguyên Thanh thì đưa tới đây cho ta!”
“Thưa, xin tuân lệnh!”
Nói rồi người lính này liền nhanh chóng lui ra, hóa thành đường sáng mà bay khỏi nơi đây, biến mất vào màn đêm đen.
Người đứng tại đấy thấy người lính kia vừa đi, sắc mặt liền lộ ra một biểu cảm phiền muộn, biểu hiện bằng việc ông ta liên tục thở dài.
Người này cũng không phải ai xa lạ, chính là vị lão Nhị trong hội Thập Bát.
“Sao lại như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra hay sao. Hiện giờ ta không thể rời khỏi vị trí này, bởi vì khi trời sáng thì bọn yêu thú kia sẽ vượt sông đi qua rồi.” Lão Nhị nghĩ thầm.
“Mong sao cho đại trận hộ lũy đừng bị phá mất, nếu không thì...”
Chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên một tiếng tù to rõ liền vang lên, giống như xé toạc đi màn đêm trước mặt. Đây là tiếng báo hiệu có yêu thú t·ấn c·ông, cũng là dùng để phát động tín hiệu kêu gọi toàn quân vào vị trí.
“Tới rồi...” Lão Nhị nhìn thẳng, thầm lên tiếng.
. . .
Bên dưới hang sâu kia, Cao Phong cùng với Thiết Thiệt đã đi được một đường dài nhưng vẫn chưa đi tới điểm cuối của đường sáng từ loài cây kia.
Những đường sáng này ban đầu trông như chỉ dẫn đi đâu đó nhưng mà càng lúc càng dài khiến cho bọn họ càng đi nhiều thì lại có cảm giác mình sẽ không thể ra được.
“Chắc chúng ta bị lạc rồi Cao Phong, chẳng lẽ Thiết Thiệt ta sẽ mắc kẹt mãi mãi dưới này hay sao. Không được, ta không chịu đâu!”
Thiết Thiệt bay một bên la lên, trong lòng nó hiện giờ vô cùng sốt ruột. Nó đã cùng Cao Phong trãi qua một hành trì cũng gọi là dài, nhưng mà lần này là đầu tiên nó cảm thấy sai lầm khi nghe theo trực giác của hắn.
“Từ từ, chúng ta vẫn chưa đi hết mà, cứ đi tiếp xem sao!” Cao Phong nhẹ nhàng đáp lại.
Tuy là hắn nói như vậy nhưng trong lòng cũng hiện hữu nỗi lo không thể đè nén xuống được. Hắn hiện tại ở trong này, lại nhớ tới mong muốn đi xuống phía Nam tìm cách cứu Phạm Bá.
Bởi vậy mà hắn phải kiên trì, không thể c·hết một cách nhảm nhí ở nơi này được.
“Địa long đánh ta còn chưa c·hết, mắc gì phải c·hết vì bị chôn sống chứ!” Cao Phong nghĩ thầm.
Hắn đang đánh giá không gian nơi đây, một nơi rộng đến không thể nghĩ là nó tồn tại bên dưới mặt đất.
Mới đầu Cao Phong còn tưởng đây chỉ là hang động bình thường, nhưng mà từ khi đi theo đường sáng trên đầu, hắn nhận ra đây là cả một thế giới dưới lòng đất.