Loạn Thế Cường Sinh

Chương 87: Phát hiện kiến trúc lạ



Chương 87: Phát hiện kiến trúc lạ

Đi thêm một khoảng thời gian, cuối cùng Cao Phong với Thiết Thiệt cũng đã đi tới điểm cuối của đường sáng trên đầu.

Không gian nơi đây vẫn là một màu tối om, không có thứ gì và cũng không có lối thoát nào hiện ra.

“Rồi xong, giờ thì chẳng biết đi làm sao nữa đây!” Thiết Thiệt lên tiếng.

Giọng nói của nó lộ rõ vẻ phiền muộn, liên tục ngáp ngắn ngáp dài khi mà đi mãi thì cuối cùng vẫn không tìm thấy lối ra.

“Chúng ta đi ngược lại xem sao, có lẽ ta đi sai đường chăng!” Cao Phong đáp lại.

Hắn nói xong thì liền xoay người rời đi, định men theo đường cũ để thử hết các ngóc ngách còn lại. Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên trên đầu truyền xuống một trận tiếng động ầm ầm, giống như xảy ra cơn đ·ộng đ·ất.

Trận đ·ộng đ·ất này khiến cho không gian nơi đây rung lên bần bật, từng mỏm đá nhọn ở trên vách hang không ngừng rơi xuống, may mà không có cái nào rơi trúng Cao Phong.

Trong lòng Cao Phong khi thấy chuyện này thì trở nên thất kinh, vội vàng rời đi tới chỗ khác để né tránh những cột đá rơi xuống, trong lòng thầm nghĩ.

“Trận đ·ộng đ·ất này mạnh quá, không lẽ là do trận chiến trên mặt đất gây ra hay sao. Phải tìm xem có khe nứt nào được tạo ra hay không.” Cao Phong nghĩ thầm.

Hắn nghĩ xong, liền đưa thần thức tản ra xung quanh quan sát xem có cái khe nứt nào được hình thành hay không. Nhưng mà ngay lúc này, đột nhiên trong thần thức của hắn lóe sáng, phát hiện thấy một cái gì đó ở ngay bên kia, cách hắn không xa.

“Thiết Thiệt, ngươi xem kia là thứ gì!” Cao Phong la lên, giọng nói có vẻ gấp gáp.

Hắn chỉ tay về một vùng không gian tối om, nơi đó cũng có vài chỗ phát ra ánh sáng từ loài cây kia, nhưng mà cũng không nhiều lắm.

“Gì vậy nhỉ?” Thiết Thiệt đáp lại.

Nó cũng đã thấy được thứ trước mắt, cho nên trong đầu cũng có vô số ý nghĩ đang được hiện lên.

“Chúng ta đi qua xem, hình như là cánh cửa gì đó thì phải!” Cao Phong tiếp tục nói.

Trong lòng hắn hiện lên một ý nghĩ quả quyết, giống như được thứ gì thúc giục vậy, khiến cho hai chân hắn bỗng chốc nóng lên. Hắn biết bản thân có tính tò mò, cho hết với mọi điều hắn đều muốn khám phá.



Nhưng mà lần này hắn cũng không có muốn đi vào ngay trong đó, chỉ định tới đó xem xét thử mà thôi.

Trên mặt hắn có một vẻ kiên định dâng lên, Cao Phong bèn nhún mạnh chân nhảy qua vài khe đá, cố gắng né tránh hết mấy mỏm đá nhọn từ trên đầu rơi xuống kia.

“Đây... đây là gì vậy, một tòa hang động sao?”

Chỉ ngay khoảnh khắc sau, Cao Phong cùng với Thiết Thiệt đã đứng trước nơi mà hắn nhìn thấy khi nãy, một nơi vô cùng kỳ lạ.

Nơi đây nếu mới nhìn sơ qua thì giống hang động bình thường, nhưng mà nhờ có các loài cây phát sáng kia cho nên Cao Phong mới thấy rõ được sự khác biệt của nó.

Nó giống như một tòa kiến trúc, bởi vì Cao Phong sau một hồi nhìn bên ngoài đã thấy được những đường nét chạm khắc rõ trên đá kia, từ đó có thể khẳng định đây không phải vách đá bình thường.

“Chúng ta vào trong thôi, dù gì đ·ộng đ·ất này nếu ở ngoài cũng bị đá ở trên đè c·hết mất!” Cao Phong nói to.

Nói xong, hắn đưa mắt nhìn hang động phía trước hoặc có thể nói là cánh cửa dẫn vào kiến trúc này.

Cao Phong đưa thần thức của mình vào quan sát để đảm bảo an toàn, sau một hồi không thấy có gì bất thường thì mới từ từ đi vào bên trong.

Vừa mới đi vào, khóe miệng của hắn đã không tự chủ được, lập tức mở ra với nỗi bất ngờ tới tột độ. Không chỉ có hắn, Thiết Thiệt đi bên cạnh, đang mắng thầm vì sự xui xẻo cũng bị hình ảnh trước mặt làm cho mất hồn.

“Nơi đây... nơi đây có nguyên một không gian phát sáng sao!”

Trước mặt của hai người, hiện hữu là một không gian khổng lồ, giống như được thứ gì đó tạo thành. Mà ở đỉnh đầu của bọn họ chính là hàng hàng lớp lớp những cây phát sáng kia, tạo thành một vòm hang động phát sáng chẳng thua kém gì bầu trời bên ngoài.

Hơn nữa ở phía trước, bọn họ phát hiện ra một hiện thực rằng bản thân đang đứng ở trên một vách đá lớn, mà ở dưới chính là một khối kiến trúc khổng lồ.

Kiến trúc này chỉ mới nhìn từ xa đã thấy vô cùng đồ sộ, giống như đình đài hay một thành trì ở dưới lòng đất.

“Đây là một thành trì kiến trúc đình đài dưới lòng đất, có thể nó được dựng lên từ thời thượng cổ cho nên mới bị chôn sâu ở dưới này đó Cao Phong!”

Ánh mắt Thiết Thiệt lóe sáng, nó còn đang không thể tin được cảnh tượng ngay trước mắt mình.

Tuy nó nói là nơi đây có thể bị c·hôn v·ùi trong quá khứ, nhưng mà vì sao lại giữ được một không gian to mà không bị đất đá tàn phá thì nó vẫn không giải thích được.



Mà đúng lúc này Cao Phong đang quan sát từ xa, bất chợt trong thần thức của hắn có chuyển động. Cái loại cảm giác mà cơ thể hắn đang ảnh hưởng, rõ ràng chính là cảm giác được sinh khí.

Cao Phong vừa hít thở sâu vừa suy nghĩ, đột nhiên hai mắt hắn trừng lên mà nói:

“Ta hiểu rồi, ta hiểu vì sao loài cây kia mọc ở đây lại nhiều như vậy rồi!”

Vừa nói, Cao Phong vừa chỉ tay về hướng xa xa, tại đó là nơi mà các loài cây phát sáng kia mọc nhiều nhất. Bọn chúng tuy là mọc bao phủ hết nơi đây nhưng ở chỗ mà Cao Phong nhìn tới thì số lượng lại nhiều và dày hơn chỗ khác.

Việc này giống như dấu hiệu cho thấy một sự thật được ẩn dấu ở nơi đây, mà điều này Cao Phong từ sự cảm nhận của thần thức cho nên mới nhận ra được.

Đám cây này mọc theo cùng một hướng như vậy bởi vì hướng đó là nơi tỏa ra sinh khí nồng đậm nhất, cho nên mới có thể thu hút bọn chúng.

Điều này đã chứng minh rằng, loài cây này quả nhiên không phải loài cây tầm thường mà là loại cây n·hạy c·ảm với sinh khí, cho nên nơi nào chúng mọc nhiều thì chắc chắn rằng nơi đó sẽ có nhiều sinh khí.

Đây là điều mà từ lúc mới bước vào đây Cao Phong đã cảm nhận được, hắn cứ có cảm giác bản thân phản ứng với sự nồng đậm của sinh khí nơi đây. Không ngờ sau một lúc quan sát cách mọc của những cây phát sáng kia, cuối cùng hắn mới hiểu được sự diệu kì của nơi này.

“Ta đi thôi Thiết Thiệt, nếu có thể tìm được một nơi có sinh khí nồng đậm thì có lẽ sẽ giúp ta khôi phục lại toàn bộ thần lực đó!” Cao Phong lên tiếng nói với Thiết Thiệt.

“Phải đó, nói không chừng còn có thể đột phá lên Cường Thể trung kỳ cũng nên!” Thiết Thiệt đáp lại, trên mặt có chút vui mừng.

Bởi vì nếu tìm được một nơi mà có lượng sinh khí nhiều như thế này, không chỉ Cao Phong mà hắn cũng có lợi rất lớn. Khi đó nó có thể khôi phục lại tu vi đã mất, cũng có thể nhanh chóng lấy lại hình dạng ban đầu.

Trên mặt hai người lộ rõ vẻ mong chờ, kèm theo một chút khó tin khi ở dưới lòng đất lại có một nơi có sinh khí dồi dào như vậy.

Bọn họ bước nhanh về phía trước, chẳng bao lâu đã đi đến giữa tòa kiến trúc khổng lồ này. Trước mặt của họ, đây dường như là một kiến trúc đình đài, hoặc là một tòa cung điện gì đó mà rộng lớn vô cùng.

Tuy màu sắc của thứ này đã theo thời gian mà trở thành màu xám xịt, nhưng như vậy vẫn không thể che lấp được vẻ nguy nga tráng lệ mà nó đã từng sở hữu.

Càng đi sâu vào bên trong, Cao Phong càng mường tượng ra điều gì đó, hắn có cảm giác giống như đang đi vào con đường thời gian, xuyên đến các kỉ nguyên xa xưa.



Đột nhiên vừa đi đến chính giữa tòa kiến trúc này, thần thức của Cao Phong lại lần nữa có động tĩnh, khiến hắn đưa đầu nhìn lên trên.

Hắn thấy trước mặt xuất hiện những dòng khí trắng kỳ lạ, cứ liên tục bay về một chỗ, mà chỗ này chính là chỗ hắn nghi ngờ có mạch sinh khí ở đó.

Điều này xuất hiện càng khiến trong lòng Cao Phong có khẳng định rõ hơn, nơi đây có một mạch sinh khí hay gì đó chứa đựng rất nhiều sinh khí.

Cảm nhận được vận may của bản thân đã tới, cho nên tốc độ bước chân của Cao Phong càng lúc càng nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đi tới chỗ thu hút những dòng sinh khí trắng bay về.

“Cái này là cái gì?” Thiết Thiệt lên tiếng hỏi.

Nó đưa mắt nhìn quanh, chả thấy mạch sinh khí nào mà chỉ thấy một hòn đá lớn hình lục giác màu trắng kỳ lạ.

Hòn đá này được đặt lên một cái trụ lớn, ở dưới cái trụ này còn có một cái bia nhỏ, trên bia có khắc các văn tự có phần cổ xưa.

Phát hiện phiến bia đá này, Cao Phong liền nheo mắt lại, trên mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ liên miên không thôi.

Hắn cảm thấy ở đây có gì kì lạ, rõ ràng các cây phát sáng kia có số lượng nhiều nhất tại đây, nhưng mà tại sao khi tới đây lại không thấy mạch sinh khí nào mà ở viên đá kia lại có sinh khí không ngừng được thu về.

“Chẳng lẽ, viên đá này là một viên sinh thạch khổng lồ sao?” Cao Phong nói thầm.

Ánh mắt của Cao Phong đột ngột lóe sáng, trong đầu hắn vừa có một suy nghĩ táo bạo chạy qua, khiến hắn không tin được vào suy nghĩ này.

Cho nên để làm rõ việc này, Cao Phong liền đi tới trước viên đá trên cái cột lớn kia, định chạm vào nó để kiểm tra thử xem sao.

“Cẩn thận Cao Phong, không chừng vật này là mầm họa!” Thiết Thiệt lên tiếng cảnh báo.

“Không sao, ta chỉ tới gần xem thôi, nếu như nguy hiểm thì lập tức rời khỏi!” Cao Phong cười cười đáp lại.

Nói rồi hắn mới nhảy mạnh một cái, lập tức thân thể đã đi tới trước viên đá màu trắng đang không ngừng tỏa ra ánh sáng huyền diệu kia.

Cao Phong đưa tay ra chạm vào, đột nhiên vừa mới chạm thì thân thể đã cảm thấy một sự biến chuyển không hề nhẹ.

Sinh lực trong cơ thể hắn sôi trào, viên sinh mệnh liên tục cảm ứng, tỏa ra ánh sáng thần thánh như được kích thích. Từng đường sinh khí từ tay nhanh chóng đi vào trong mạch máu, phá tan đi chướng ngại trên đường đi tới các đoạn mạch.

Hoảng quá, Cao Phong liền rút cánh tay ra, trên miệng thở gấp không ngừng, giống như là mới làm gì đó kiệt sức vậy.

“Lượng sinh khí này khủng kh·iếp quá, đây là lần đầu tiên mình cảm thấy sinh khí nhiều tới nỗi mà cơ thể không chuyển hóa kịp!” Cao Phong thầm đánh giá, trên mặt lộ nét vừa mừng vừa lo.

Hắn nhanh chóng đứng thẳng dậy vận lực một cái nữa, lấy luôn cái viên đá kia xuống để tới chỗ Thiết Thiệt cùng xem.