Loạn Thế Cường Sinh

Chương 88: Kinh văn



Chương 88: Kinh văn

Cao Phong cầm viên đá trên tay thì vội vàng nhảy xuống, trong lòng chợt nổi lên chút phấn khích khi mà đưa thứ này đến trước mặt Thiết Thiệt.

Hắn vừa nhảy xuống đã vội la lên:

“Thiết Thiệt, xem viên đá này đi!”

Đáp lại vẻ nhiệt tình của hắn, lúc này Thiết Thiệt vẫn ở một bên mà dường như không thèm đếm xỉa. Ánh mắt Cao Phong chợt động, hắn thấy Thiết Thiệt đang đứng trước tấm bia đá kia, bộ dạng có vẻ đang đọc văn tự trên đó.

Trong lòng Cao Phong nổi lên sự tò mò, khi không hiểu con thú này đang muốn làm gì, cho nên hắn mới đi đến bên cạnh Thiết Thiệt.

“Ngươi đang làm gì vậy Thiết Thiệt!” Cao Phong khẽ hỏi.

Hắn nói xong thì cũng quay đầu nhìn lại những dòng văn được khắc trên bia đá kia, trên mặt lộ rõ vẻ suy tư.

Những dòng văn được khắc trên bia đá này đa phần đã bị thời gian làm cho sờn đi rất nhiều, có nhiều chỗ còn không thấy rõ được nét chữ nữa.

“Ngươi nhìn xem có hiểu không?” Thiết Thiệt bỗng dưng trả lời.

Ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào các dòng văn trên bia đá, có vẻ như đang vô cùng tập trung. Hình như nó đang đọc các văn tự này, còn có ý định hiểu hết nội dung ở đó.

Nghe nó nói vậy, Cao Phong cũng thử đưa mắt nhìn mà đọc lướt thử nội dung của những dòng văn này là gì. Kết quả vừa mới đọc được một lát, hắn đã phải bất ngờ mà trợn tròn mắt.

“Những văn tự trên này là ngôn ngữ cổ đại sao, ta đọc mà nhiều chỗ chẳng hiểu gì hết!”

Giọng nói Cao Phong có chút mơ hồ, lại ẩn chứa trong đó sự thắc mắc mà hắn đang gặp phải. Với những dòng văn tự được khắc trên bia đá này, có hơn một nửa trong đó là hắn không thể đọc được.

Tuy rằng lúc trước hắn cũng nhiều lần tìm kiếm tài liệu để đọc qua, cũng đã làm quen với nhiều nét chữ cổ đại nhưng mà với những từ này thì hắn không tài nào nhận biết nó là ngôn ngữ gì.

“Chẳng lẽ là?” Cao Phong thầm nghĩ.

Trong lòng hắn đột ngột xuất hiện một ý nghĩ, mà cái ý nghĩ này hình như đã nhen nhóm từ khi hắn bước vào đây rồi.

“Đây là kinh văn cổ xưa, hình như được người nào đó tạc lại ở đây đó Cao Phong!” Thiết Thiệt đáp lại.

Nó tuy rằng đang nói nhưng ánh mắt cũng không có nhìn về phía Cao Phong mà vẫn tập trung trên bia đá, bộ dạng còn có chút tỉ mỉ xoi xét.



“Trong kí ức của ta, từng nghe Phạm Bá nói lại rằng, những vị cường giả khi c·hết thường sẽ khắc lên bia mộ mình những dòng kinh văn thần thông gì đó. Họ làm như vậy để coi đây như một truyền thống, cũng như công đức mà cả đời đã đạt được!”

Thiết Thiệt lại nói tiếp, lúc này nó mới quay mặt lại nhìn tới Cao Phong, ánh mắt tập trung lên viên đá sáng trắng trên tay của hắn.

“Vậy chẳng lẽ, nơi đây đúng thật là một khu mộ cổ của một vị cường giả sao. Nói như thế thì viên đá này chính là thứ dựng nên cấm chế giúp khu mộ này không bị đất đá làm hư hại à!”

Ánh mắt Cao Phong lóe sáng như có một tầng sấm sét chạy qua, bởi vì hắn từ lời nói của Thiết Thiệt mà củng cố hơn kết luận của mình.

Từ lúc vào đây hắn đã thấy nơi này kì kì, tuy rằng cũng không dám chắc nhưng nhìn sơ thì nơi này cũng không giống lắm với một tòa văn miếu hay cung điện.

Giờ nghe Thiết Thiệt nói, hắn mới dám chắc cho hướng rẽ của suy nghĩ trong lòng, nơi đây lại là một ngôi mộ cổ của một vị cường giả.

“Viên đá trên tay ngươi có phải là một viên kim sinh thạch khổng lồ không?” Thiết Thiệt hỏi Cao Phong.

“Hình như vậy, khi ta chạm vào thì cảm thấy một nguồn sinh khí tràn trề lắm, cảm giác như là biển cả đổ ngược về sông vậy, chả bù cho sinh khí ở Ba Căng!” Cao Phong đáp lại.

Nhưng vừa nói xong câu này, ánh mắt của Cao Phong lại lần nữa lóe lên ánh sáng, trên miệng khẽ quát:

“Vậy có khi nào, chính thứ này làm sinh khí ở trên mặt đất lại ít ỏi không, bởi vì nó đã hút sinh khí ở nơi này!”

“Ngươi cũng sáng dạ đó, ta cũng vừa nghĩ tới, thứ này chính là vì hút sinh khí nơi đây mới tạo thành viên kim sinh thạch to như vậy!” Thiết Thiệt cười cười đáp lại.

Trong lòng Thiết Thiệt nổi lên một suy tính gì đó, chợt thấy nó lại quay đầu nhìn về phía kinh văn trên bia đá mà nói.

“Cao Phong ngươi đặt kim sinh thạch về vị trí cũ đi, rồi ngồi xuống tiếp thu kinh văn này, nếu có gì không biết thì ta sẽ giúp ngươi!”

Vừa nghe xong câu này, khuôn mặt Cao Phong liền như có một tầng nắng sớm lướt qua, trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết. Hắn không biết liệu những dòng văn này sẽ giúp hắn có được thần thông gì nhưng sẽ cố lĩnh hội hết để có thể tìm hiểu.

Cao Phong nhanh chóng ngồi xuống bước vào trạng thái thiền định, hai tay vận lực lập tức khắp người liền được hào quang bao quanh.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu, ngươi đọc theo ta!”

“Được!” Cao Phong đáp.

. . .



Trãi qua một khoảng thời gian, cuối cùng kinh văn trên bia mộ cũng đã được Cao Phong nắm hết trọn vẹn. Giờ đây hắn có thể bắt đầu quá trình tu luyện thần thông này, tự mình khám phá bí mật ẩn đằng sau đó.

“Quá trình tu luyện này ta không thể giúp ngươi, ngươi phải tự cố gắng vậy. Còn nữa, ngươi nhớ sẵn tiện điều động hấp thu kim sinh thạch luôn đó!”

Thiết Thiệt bay lên nói trước mặt Cao Phong, trên mắt nó lộ ra một tầng ánh sáng mong chờ.

“Được rồi, cảm tạ ngươi!”

Nói xong câu này, Cao Phong liền nhắm chặt mắt lại mà niệm pháp quyết, bắt đầu quá trình tu luyện thần thông từ kinh văn kia.

“Đất trời giao thoa, sông núi hợp nhất, hòa vào một cõi, lấy gốc làm căng cơ, tập trung dung hòa...”

Từng dòng khẩu quyết trong miệng Cao Phong tuôn ra cứ như sấm sét rền vang, chỉ một khắc hắn đã đọc hết tất cả.

Tiếp ngay sau đó, đột nhiên xung quanh cơ thể của Cao Phong liền có chuyển động, giống như rơi vào một cõi kì ảo, rời xa với hiện thực.

Chỉ thấy hắn mở mắt ra, phát hiện bản thân đang đứng ở nơi nào đó mà chẳng rõ tung tích.

Nơi này không giống trong tâm thức, cũng không giống trong không gian viên sinh mệnh. Nó cứ như là một vùng tối om vô định, chẳng có thứ gì tồn tại ngoài một ý niệm tò mò của Cao Phong.

Thế rồi đột nhiên, Cao Phong phát hiện ở phía xa xa có từng luồng ký tự phù văn đang bay lại đây, hiện hữu lên trước mặt hắn. Những kí tự phù văn này chính là kinh văn được khắc trên bia đá, khi nãy đã được Cao Phong hoàn toàn nắm giữ.

“Đây... đây là hiện tượng gì vậy!” Cao Phong thầm nghĩ.

Ánh mắt hắn giao với từng luồng ký tự phù văn chuyển động, không ngừng suy nghĩ miên mang. Cuối cùng Cao Phong không chịu được nữa, liền đi lại đó mà quan sát xem có ẩn chứa bí mật gì.

“Dung hòa, giao thoa, làm một... Những thứ này có thể là gì đây!”

Trong lòng Cao Phong suy nghĩ đến mấy chữ trên kinh văn kia, có chút khó hiểu khi chứng kiến hiện tượng này. Nhưng mà đột nhiên trong đầu hắn có một tia sáng xẹt ngang, khiến hai mắt hắn sáng lên ánh sáng tinh tường.

“Đây không lẽ!” Cao Phong ngập ngừng.

Hắn vừa nghĩ tới, lập tức gật đầu mà kiên quyết tiến về phía những dòng phù văn đang lưu chuyển kia. Bất chợt Cao Phong đưa hai tay lên, trên hai tay tỏa ra ánh sáng màu vàng rực rỡ.

Hắn hóa bàn tay to ra giống như thần thông từ Huyền Minh thủ, gom hết các dòng kí tự phù văn kia lại một chỗ, trực tiếp nắm lại, nhào nặn nó như một miếng bột.



“Giao thoa, kết hợp chẳng phải là như vậy hay sao!”

Mới vừa bóp các dòng kí tự phù văn này được một lát, đột nhiên Cao Phong phát hiện trên bàn tay có những tia sáng đang từ những khe trên tay thoát ra, phát ra ánh sáng vô cùng rực rỡ.

Hắn thử đưa tay ra thì bất ngờ bị luồng sáng từ ngay giữa hai lòng bàn tay bay vào trong miệng, lập tức bị cơ thể hắn thôn phệ hết.

Hoảng quá, Cao Phong lập tức thất thần mà điều động pháp lực để ngăn cản thứ này lại. Nhưng mà bỗng hắn nghĩ tới hai từ dung hòa và kết hợp, cho nên mới ngừng hành động của mình.

Ngay lập tức cơ thể của Cao Phong liền có biến hóa, thấy rõ hai mắt cùng miệng của hắn phát ra ánh sáng rực rỡ, tán phát đi giống như ngôi sao trên bầu trời.

Tâm trí của Cao Phong hoàn toàn chìm vào ánh sáng kia, ngay lập tức nhìn thấy những hình ảnh kì lạ mà giống như được thứ gì đó biểu diễn.

“Thần thông này là gì!”

“Dung hợp, dung hòa, hai mà thành một, vạn vật đều có chung nguồn gốc, chỉ cần một ý niệm cũng có thể biến mọi thứ trở về một điểm...”

Trong đầu Cao Phong có những câu nói và hình ảnh cứ tái đi tái lại không ngừng, giống như cố tình muốn hắn nhớ rõ mà không thể quên được. Những thông tin này khiến đầu Cao Phong quá tải, trở nên đau đớn làm hắn cứ la toáng lên.

. . .

Lúc này ở bên ngoài kia, Thiết Thiệt trông thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt, khiến nó không ngậm miệng lại được.

Trong mắt của nó, Cao Phong đang như một thế lực, một tồn tại vượt xa những tồn tại vốn có trong trời đất này.

Thân thể hắn được những dòng sinh khí màu vàng bay xung quanh, đưa người hắn lên cao cách đất tầm một trượng.

Bỗng ầm một cái, đột nhiên từ chỗ người Cao Phong có một nguồn năng lượng phóng đại lan ra, bắn đi tứ phía.

Làn năng lượng cực đại này khiến cho lớp bụi đất ở khu mộ cỗ này bị chấn động, lập tức trở thành một cái màn bao trùm hết không gian.

Ánh mắt của Thiết Thiệt lóe sáng, nó lập tức nhóm người bay xuyên qua màn bụi, đi thẳng tới chỗ Cao Phong.

“Cao Phong, ngươi...”

Chưa kịp nói hết câu thì hai mắt Cao Phong đã mở ra, lập tức có một tia sáng trong đó bắn thẳng ra bên ngoài, mang theo một làn khí tức có phần cường đại hơn trước.

Mà ngay lúc này, trong mắt của Thiết Thiệt lại nổi lên một sự hiếu kỳ, khi mà hắn thấy Cao Phong đang định làm gì đó. Hắn vừa mở mắt thì đã đứng dậy đưa tay ra sau, dường như đang tụ thần lực để thi triển thần thông.

“Chưởng pháp Thái Huyền!”

“Ầm”