Loạn Thế Cường Sinh

Chương 89: Cường Thể hậu kỳ



Chương 89: Cường Thể hậu kỳ

Một đòn đánh ra, liền khiến không gian trở nên xuất hiện biến động, khói bụi chưa kịp giảm bớt thì lại bay lên tứ tung, tạo nên một mảnh không gian u tối.

Mà khi này Thiết Thiệt ở một bên, khuôn mặt có vẻ bất ngờ như không tưởng tượng được. Nó vừa thấy Cao Phong thi triển một loại chưởng pháp, mà thần thông này nó chưa bao giờ thấy hắn sử dụng trước đây.

“Đây là chiêu thức hắn vừa học được sao!”

Trong chưởng pháp mà Cao Phong mới đánh ra, thấy rõ một bàn tay màu vàng như hoàng kim, xen lẫn còn có khí tức tím đen hỗn tạp trong đó. Mà hơn nữa lực công kích của nó cũng rất mạnh, có thể nhìn thấy vết tích đất đá bị tàn phá ngay ở kia.

Thiết Thiệt vừa mừng vừa lo, không hiểu chuyện gì cho nên lập tức đi đến bên cạnh của Cao Phong muốn hỏi cho ra lẽ.

Đôi cánh nhỏ trên lưng Thiết Thiệt đập đập không ngừng, chẳng mất nhiều thời gian để nó đi đến bên cạnh Cao Phong.

Vừa thấy nó, sắc mặt của Cao Phong chợt hiện lên một nét hân hoan, lớp khí tức tản ra bên ngoài cũng dần được hắn thu lại.

“Chiêu thức vừa rồi là gì vậy Cao Phong!” Thiết Thiệt đi đến liền hỏi.

Đáp lại sự chờ mong của nó, Cao Phong mới từ từ ngồi dậy, điều hòa thần lực trong cơ thể. Hắn bắt đầu kể lại mọi sự tình cho Thiết Thiệt nghe.

Chưởng pháp Thái Huyền vừa rồi hắn thi triển, chính là được dùng thần thông Huyền Minh thủ kết hợp với thần thông của Thái Hư công, tạo ra Thái Huyền chưởng.

Đây chính là chiêu thức mà nhờ tiếp thu kinh văn kia, trong quá trình tìm hiểu đã nhận ra được cách dùng này, từ đó mà dung hòa hai loại công pháp lại với nhau.

Nhưng mà cũng trùng hợp, Thái Hư công với Huyền Minh thủ, một loại thiên về t·ấn c·ông, còn một cái dùng để gia tăng công kích, chả khác gì hổ mọc thêm cánh.

Mà cái loại kinh văn này theo Cao Phong nhận định rất là huyền diệu, còn rất nhiều bí ẩn đằng sau đó. Hiện tại hắn chỉ mới lĩnh hội được cách để dung hợp các loại thần thông với nhau mà thôi, chưa biết còn thần thông nào nữa không.

“Không biết vị cường giả nào đã tạo ra nó, quả thật là kinh văn tuyệt vời mà. Nếu như sau này ta có thể lĩnh ngộ được thần thông nào nữa thì việc này có lợi vô cùng!”

Ánh mắt Cao Phong vui vẻ khi mà hắn lại học thêm được một kiến thức mới, mà kiến thức này vẫn còn nhiều điều ẩn dấu trong đó.

Thiết Thiệt vừa nghe thì trong bụng như mở cờ, cảm thấy cũng vui lây khi mà chứng kiến vẻ vui sướng trên mặt Cao Phong. Nhưng rồi nó lại nhớ tới cái gì đó, miệng khẽ nói:



“Ngươi hấp thu cái viên kim sinh thạch kia đi, sau đó chúng ta đi vào sâu bên trong xem thử có đồ vật gì hay không!”

“Vậy thì ta đi vào đó trước đi, sau đó trở ra hấp thụ vẫn chưa muộn!” Cao Phong đưa mắt nhìn lên viên đá trên kia “Ta sợ vật này là thứ duy trì cấm chế ở đây, nếu như hấp thụ mất lỡ nó sập xuống thì coi như tiêu!”

“Ngươi nói phải, ta vào trong thôi!” Thiết Thiệt cười nói, trên mặt hiện một vẻ tâm đắc.

Nói rồi Cao Phong liền không để ý tới viên sinh thạch kia nữa, hắn chỉ thầm tỏa thần thức ra một lần nữa để cho an toàn. Khi nãy lúc tu luyện kinh văn kia, hắn có cảm nhận đã hấp thụ một chút sinh khí rồi, cho nên thần lực của hắn cũng đã hồi phục không ít.

Cả hai nhanh chóng đi sâu vào bên trong ngôi mộ cổ, tiếp tục tìm xem thử còn thứ gì còn sót lại ở nơi đây không.

Hai người tản ra tìm kiếm, hẹn nếu tìm thấy thứ gì thì la lên với người kia.

Cao Phong tìm kiếm một hồi nhưng mà hắn chả có thu hoạch được gì. Ở bên hắn tìm thấy toàn là đá với đá, quả thật tòa mộ này tuy có cấm chế bảo vệ nhưng vẫn không ngăn được thời gian bào mòn.

Bỗng hắn nghe bên tai vang lên tiếng nói, tiếng nói này là của Thiết Thiệt la lên với hắn.

“Cao Phong, ngươi xem ta tìm thấy gì nè!”

“Sao, ngươi tìm thấy gì, công pháp hay pháp bảo!” Cao Phong đáp lại, giọng điệu nửa đùa nửa mong chờ.

“Con khỉ, làm gì có chuyện dễ ăn vậy. Đây hình như là một tấm bản đồ ta tìm thấy ở một xó dưới kia, ngươi xem thử đi!” Thiết Thiệt đáp lại hắn, cũng khẽ quát lên vài tiếng.

Nó nhanh chóng bay tới trước mặt Cao Phong, đưa cái vật mà nó lấy được cho hắn xem thử. Đúng thật thứ đó là một tấm bản đồ được vẽ trên da, không biết đã bao lâu rồi nhưng chất da đã sớm bị một màu nâu đen bám lên.

Nhưng như vậy vẫn không hề ảnh hưởng tới nội dung trên tấm bản đồ da này, chẳng hiểu nó được vẽ bằng thứ gì mà những đường nét ký hiệu vẫn còn y nguyên, giống như chỉ mới được hoàn thành ngày hôm qua.

“Tấm bản đồ này, sao lạ quá?” Cao Phong nói lớn.

Hắn nói ra suy nghĩ của mình, bởi vì từ khi nhìn thấy thứ này, ngoài ấn tượng bởi sự chỉnh chu chi tiết của nó thì với địa hình hắn chả nhận biết được gì.

“Ta cũng thấy vậy, cái này đâu giống như địa hình ở đại lục này hay tinh cầu này đâu ta!” Thiết Thiệt nói.

Cả hai trầm ngâm một lúc cũng không nghĩ ra được cách giải thích hợp lý, cuối cùng chọn cách từ bỏ mà đi ra bên ngoài.



Cao Phong cuộn tấm bản đồ lại bỏ vào túi trữ vật, hắn vẫn nghe theo câu nói của vật cất có nơi, cho nên với mấy thứ này biết đâu ngày sau còn có việc dùng tới.

Xong xui, cả hai đi ra phía trước, tới chỗ đặt viên kim sinh thạch khi nãy, tiện cho Cao Phong có thể hấp thụ nó để hồi phục tu vi như lúc trước.

“Ta bắt đầu đây!”

Cao Phong ngồi xuống, bắt chéo hai chân. Trên tay làm một hình quyết để vào trạng thái tĩnh tọa, bắt đầu quá trình dẫn khí vào bên trong viên sinh mệnh.

Ngoài ra Cao Phong còn đọc thầm Thái Hư công trong đầu, muốn mượn luôn lực lượng sinh khí nhiều như này để hoàn thành tầng hai của Thái Hư công.

Hắn bắt một đường pháp quyết, hào quang màu vàng quanh người liền lập tức lưu chuyển, khí tức như gió cũng nổi lên từng trận không ngừng xoay tròn.

Có thể thấy rõ kim sinh thạch trên kia bắt đầu bị kích thích, không ngừng phủ xuống những đường khí màu trắng lên người Cao Phong, từ từ bị hắn hút hết vào.

“Viên sinh mệnh, chuyển!”

. . .

Trãi qua một ít thời gian, cuối cùng Cao Phong cũng dừng việc hấp thụ sinh khí lại mà mở mắt ra. Hiện tại hắn cảm thấy cơ thể có một nguồn sức mạnh chưa bao giờ đạt được, nguồn sinh lực này chính là nhờ hắn hấp thụ viên kim sinh thạch kia.

Nó không chỉ giúp hắn hồi phục tu vi như trước, còn giúp hắn nâng cao lên nhiều lần. Rõ ràng bây giờ, hắn không chỉ nâng lên được Cường Thể trung kỳ mà đã chân chính bước vào Cường Thể hậu kỳ rồi.

“Sao vậy Cao Phong, sao không hấp thụ hết đi, chưa gì mà dừng lại rồi. Nếu tiếp tục có thể tới Cường Thể hậu kỳ đỉnh đó!”

Thiết Thiệt ngồi một bên lên tiếng, suốt cả quá trình mà Cao Phong tu luyện nó không một khắc nào dừng việc quan sát hắn.

Nó bởi vì thấy sinh khí vẫn còn mà Cao Phong đã dừng lại, cho nên trong lòng liền có ý nghĩ thắc mắc trỗi dậy.

“Ta thấy vậy là được rồi, về phần sinh khí còn lại, ngươi hấp thụ đi cho nhanh lấy lại tu vi ban đầu!” Cao Phong cười cười, nhưng mà giọng lại rõ ràng nghiêm túc.



Nghe được lời này, sắc mặt của Thiết Thiệt liền trở nên bất ngờ như không biết đáp lại lời hắn ra sao. Chưa kịp để nó nói thì Cao Phong đã vội nói tiếp.

“Ngươi giúp ta nhiều như vậy, tuy biết ngươi nhận sự ủy thác của Phạm Bá nhưng ta lại không trả lại được gì. Hôm nay có dịp cho nên ta muốn giúp ngươi một chút, hy vọng ngươi nhanh trở về hình dạng ban đầu!”

Ánh mắt Cao Phong lộ rõ vẻ kiên định, hắn đưa tay chộp lấy kim sinh thạch trên đầu mà đưa cho Thiết Thiệt. Thứ này hắn mới chỉ hấp thụ một nửa, vẫn còn rất nhiều để Thiết Thiệt gia tăng tu vi, sớm lấy lại bộ dạng như nó nói.

“Được rồi, ngươi nói vậy thì ta không có từ chối đâu nha, sau này đừng có tiếc vì bỏ lỡ cơ hội đột phá tiểu cảnh Tôi Thể!” Thiết Thiệt nói.

Đáp lại lời của nó, Cao Phong chỉ nhìn lại bằng ánh mắt cười cười cho qua.

Nó đi tới bên cạnh hắn, đón nhận viên sinh mệnh trên tay mà hấp thụ nguồn sinh khí dồi dào kia. Thiết Thiệt há cái miệng to ra, lập tức những dòng sinh khí không ngừng tuôn ra đi vào trong miệng nó.

Thêm một chút thời gian, cuối cùng Thiết Thiệt cũng đã hoàn thành quá trình của mình, lớp khí tức ngoài người của nó cũng đã biến mất.

Nó bây giờ, tu vi tăng mạnh hơn trước rất nhiều, điều này khiến cho Thiết Thiệt vui sướng không thôi.

“Đã thật, giống như được ở cùng với mỹ nhân vậy. Chắc giờ ta có thể sử ra một số thần thông trước kia rồi!” Thiết Thiệt nói nói cười cười.

“Ở đây còn một chút, ngươi cất đi Cao Phong. Biết đâu ra khỏi nơi này lại cần đó!”

“Được!” Cao Phong đáp lại.

Cả hai sau đó nhanh chóng chuẩn bị một chút, nhìn lại nơi này lần nữa rồi mới đi ra ngoài, men theo một đường nào đó mà tiếp tục tìm lối thoát khỏi nơi đây.

“Vị cường giả nào giúp ta hôm nay, sau này nếu có dịp xin được hết lòng báo đáp!” Cao Phong đứng trên vách đá cao, nhìn về hướng mộ cổ mà thầm nghĩ trong lòng.

Không lâu sau khi bọn họ đi khỏi, nơi này vì mất đi viên sinh thạch kia, cho nên lớp cấm chế bảo hộ bên ngoài cũng yếu dần, chỉ cần thêm một chút thời gian đã hoàn toàn sụp xuống.

. . .

Bên ngoài chiến trường lúc này, cảnh tượng càng lúc càng trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Khắp nơi đều có xác c·hết nằm la liệt, cường giả cùng với yêu thú nhiều không đếm nổi, chỉ biết xác định bằng thần thức mà thôi.

Tại một nơi xa xa, ở ngay trung tâm chiến trường chính là vị đứng thứ hai được xưng lão Nhị đang chiến đấu hết mình.

Ông ta bị một nhóm binh lính yêu thú vây công, bọn chúng cũng có tu vi cao chứ chẳng phải dạng xoàn.

Ấy vậy mà chỉ bằng mình ông ta, một đường ánh sáng trên mũi kiếm lóe lên, lập tức trên mặt đất xuất hiện bốn cái đầu yêu thú đầy máu đỏ.