“Tất cả binh lính dàn trận, ngăn cản yêu thú tiến qua!”
Lão Nhị hét lớn một tiếng, thân thể ông tỏa ra hào khí ngút trời, trông như một vị chiến thần đi xuống trần giang. Khí tức trên người ông ta lan ra xung quanh, ngay cả yêu thú nếu không phòng bị cũng có thể bị sự áp bức đó đè c·hết.
Sau khi câu nói của ông ta nói xong, lập tức liền có một đoàn quân cường giả xông ra phía trước dàn trận, tạo thành một trận pháp ngăn cản yêu thú tiến công.
Người nào người nấy đều mang khí tức hừng hực, đứng thẳng như trụ cột, đem hết thần lực mà trực tiếp hợp thành trận pháp.
Khi mà trận pháp hoàn thành, lại thấy vị cường giả lão Nhị liền đi vào bên trong đó, trực tiếp chỉ huy đại trận.
“Ngàn kiếm, xuyên!”
Một câu nói này, lập tức trên đầu lão Nhị xuất hiện một cột sáng màu xanh ngọc bay lên tận trời cao. Khí thế của đường sáng này vô cùng uy lực, như muốn đục thủng màn trời, tỏa ra thiên uy bất tận.
Mà không chỉ có mỗi cột sáng này, những vị cường giả hộ trận đều đồng dạng mà xuất hiện cột sáng, cùng nhau hợp lực bay vọt lên trời cao.
Những cột sáng này xuất hiện, tỏa ra thần năng gần như vô hạn, hóa thành hàng ngàn thanh kiếm khí to nhỏ, nhằm thẳng yêu thú mà trực tiếp đâm xuống.
“Ào ào ào”
Kiếm khí như vũ bão, không hề có một chút cảm tình mà đâm tới, xuyên qua thân thể binh lính yêu thú dưới kia, khiến cho trong một phạm vi lớn không có con nào dám xông lên.
Chỉ tiếc rằng ngay khi kiếm khí này vọt tới gần chỗ yêu thú kia, lại bị con Địa Long cản trở. Nó vừa hiện hình phun ra một đường ánh sáng hình trụ, tạo thành cái màn như tơ mà chặn lại đòn công kích kia.
Lúc này trên lưng Địa Long còn có một kẻ khác, bộ dạng tên này không phải người mà cũng chẳng phải yêu, cứ như con lai của hai loài, vô cùng quỷ dị.
Hắn ta cầm trên tay thanh đại đao, giơ lên thẳng trên trời như muốn đối kháng, mở miệng hô lớn:
“Bọn bay đâu, xông lên cho ta!”
Ngay câu nói này, gã trên lưng địa long liền cắm cái đao lên người nó, dùng thanh đao này thúc giục khiến cho địa long gầm lên một tiếng rồi lao lên.
Nó lao lên vun v·út, bắn ra từ miệng các đường ánh sáng màu đen để phá đi trận đồ kiếm khí kia, phản kích về phía binh lính thành Ba Căng.
“Bao vay bọn nó, không được để đứa nào thoát!” Gã trên lưng địa long la lên.
Lập tức hàng ngàn yêu binh nghe được liền lao đến, tản ra xung quanh bao vây hết binh lính ở phía trước.
. . .
Lúc này bên dưới thế giới trong lòng đất.
Cao Phong cùng với Thiết Thiệt đi tiếp một đoạn đường dài, bọn họ dùng thần thức men theo tiếng đ·ộng đ·ất để xem thử có khe nứt nào hiện ra hay không.
“Coi bộ không có lối ra rồi Cao Phong, ngươi thử dùng...”
Thiết Thiệt đang nói tới nửa chừng, bỗng nhiên bị một bàn tay giơ lên miệng ngăn lại. Bàn tay này chính là của Cao Phong, không biết có chuyện gì mà hắn lại làm như vậy.
“Suỵt, im lặng cái Thiết Thiệt, ngươi có nghe gì không?” Cao Phong đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu, khẽ nói.
Nói xong hắn chỉ tay về một phía tối om, nơi đây toàn là tường đá cho nên chẳng thấy được thứ gì.
Vừa rồi là trong thần thức của hắn có cảm giác, cho nên mới bảo Thiết Thiệt im lặng để hắn dò xét thử xem sao.
“Gì vậy?” Thiết Thiệt hỏi lại.
“Ta nghe thấy tiếng người nào đó, hình như là tiếng than vãn kêu cứu!”
Giọng nói Cao Phong the thé, kết hợp với một chút quỷ dị khiến cho lông của Thiết Thiệt đột nhiên dựng thẳng. Nó không chần chừ, lập tức lùi ra xa một khoảng mà nói.
“Ngươi... ngươi đừng có làm ta sợ nha, chúng ta mới thoát khỏi mộ cổ thôi đó. Giờ ta có lại nhiều tu vi rồi, cẩn thận ta đánh ngươi một trận!”
Thiết Thiệt đáp lại, giọng nói rung rung nhưng vẫn làm ra vẻ cứng cỏi.
Nó đang cho là Cao Phong nói giỡn, định xoay người bỏ đi về phía trước. Nhưng mà thân hình nó vừa mới động đậy, lập tức bên tai truyền lên một âm thanh yếu ớt.
“Cứu... cứu... ta...?”
Da đầu của Thiết Thiệt bỗng chốc tê dại, bởi vì sự quỷ dị của âm thanh vừa truyền vào tai. Nó lập tức không đi nữa mà phóng người đi lại chỗ Cao Phong, nói.
“Hình như là tiếng nói bên kia đó Cao Phong, ngươi... ngươi đi qua xem thử!”
“Để ta dùng Thái Huyền đánh nát chỗ này, xem có con ma nào đang hù dọa chúng ta!” Cao Phong dõng dạc nói.
Vừa nói xong, lại thấy cánh tay hắn đưa ra sau tụ lực, ngay sau đó đã thấy xung quanh cánh tay xuất hiện những luồng ánh sáng màu vàng, lưu chuyển hội tụ tại chỗ lòng bàn tay.
“Đi!”
Hắn hô lên một câu, đồng thời đưa tay ra phía trước, ngay phút chốc từ chỗ trước mặt xuất hiện một bàn tay to khổng lồ màu vàng, xung quanh bao phủ tới khí tức tím đen đánh tới.
Bàn tay này bay tới vách đá trước mặt, gây nên t·iếng n·ổ ầm ầm khắp cả hang động. Ngay khắc sau, lập tức đã thấy nơi đó xuất hiện một cái lỗ thật lớn, dư sức cho Cao Phong đi qua.
“Đi thôi!” Cao Phong nói.
Nói xong, hắn liền phóng người nhảy mạnh qua một cái, tốc độ và sức mạnh đã vượt trội hơn trước rất nhiều, cho nên chỉ cần nhiêu đây đã đủ cho hắn di chuyển quãng đường rất xa.
Hắn đi tới bên đó, phóng thần thức ra để tìm kiếm xem thử âm thanh vừa rồi là của thứ gì tạo ra. Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên trong lòng Cao Phong trở nên chấn động.
Mắt hắn nhìn chăm chú, ngay lập tức phát hiện ở kia có vài người đang nằm lê lết, bộ dạng còn có chút thê thảm. Rõ ràng là bọn họ cũng cùng hoàn cảnh với hắn, b·ị đ·ánh xuống đây.
“Thiết Thiệt, ngươi qua xem ba người bên kia, ta sẽ lo bốn người bên này!” Cao Phong nói to.
Hắn vừa nói vừa phóng thân thể đi đến bên cạnh những người này, mà Thiết Thiệt bên cạnh cũng nghe lời mà đi về bên kia.
Bọn người Cao Phong và Thiết Thiệt chia ra tìm kiếm, xem thử còn có ai sống sót hay không để cứu chữa cho họ.
Cao Phong đi đến một bên, hai tay hắn cuống cuồng lật mấy thân thể đang nằm bên dưới kia, ai nấy đều bê bết máu thịt. Hắn dùng thần thức tìm kiếm một hồi, kết quả là chẳng còn ai sống sót.
“Cao Phong ngươi xem nè, vẫn còn người sống!” Thiết Thiệt la lên, bỗng dưng nó vừa đưa tay lật người nằm dưới mớ đất đá thì lại hét lớn “A, người quen!”
Tiếng nói của Thiết Thiệt vừa lọt vào tai Cao Phong, đột nhiên khiến tâm thần hắn chấn động mà vội vàng chạy qua đó.
Hắn thấy rõ trước mặt hắn là thân thể ai có lớp ngoài quen thuộc, hình như là của một người con gái.
“Đây là Hiền Linh, sao cô ta lại ở đây?” Cao Phong có chút bối rối.
Tuy rằng thân thể của cô ta đã bị đất cát phủ lên một lớp dày, nhưng Cao Phong nhờ thần thức của mình mà vẫn nhận ra được. Hắn vừa chạy tới đã thấy cô ta nằm dài trên đất, sinh khí quanh người vô cùng yếu ớt.
Hắn nhìn cô ta một hồi định tiến tới thì đột nhiên lại thấy hai mắt cô ta mở trừng ra nhìn hắn, trên miệng phát ra âm thanh nhỏ nhẹ.
“Cứu... cứu ta, ta sẽ có cách đưa ngươi ra khỏi đây!”
Nói rồi, Hà Hiền Linh lại ngất xỉu, hai mắt cô ta đóng lại trước vẻ ngơ ngác của Cao Phong cùng với Thiết Thiệt.
Vừa thấy cô ta như vậy trong lòng của Cao Phong cũng có chút kinh ngạc, hắn liền vỗ vào túi trữ vật lấy ra viên kim sinh thạch còn lại của hắn.
Vật này đối với Cao Phong quý giá, nhưng mà câu nói có thể đưa hắn ra khỏi đây của cô ta còn quý giá hơn. Tuy rằng hắn vẫn có chút nghi ngờ, nhưng mà nhìn cô ta c·hết ở đây thì hắn cũng không đành, vả lại hắn vẫn có hy vọng vào lời cô ta nói.
“Vậy thì chỉ đưa cho cô ta một mảnh nhỏ, để cô ta đủ sức tỉnh dậy. Nếu cô ta có thể đưa ta ra khỏi đây, ta sẽ đưa cho cô ta nốt phần còn lại!”
Nghĩ như vậy, Cao Phong liền tin vào suy nghĩ của mình, hắn liền nhìn qua Thiết Thiệt một cái rồi gật đầu. Hắn vận lực, bẻ ra một phần của viên kim sinh thạch đưa cho Thiết Thiệt, nhờ nó dùng thần lực truyền cho cô ta.
Thiết Thiệt thấy vậy thì cũng nhanh chóng đồng ý, nó mang phần kim sinh thạch kia đi tới trước mặt Hà Hiền Linh, thi triển thần thông mà truyền phần sinh khí trong đó cho cô ta.
Một lát sau, sau khi được truyền sinh lực vào trong cơ thể, lại thấy hai mắt của Hiền Linh từ từ mở ra. Tuy vẫn còn vẻ yếu ớt nhưng ánh mắt đã có thần hồn hơn lúc nãy.
Cô ta đưa mắt nhìn chằm chằm vào Cao Phong cùng với con thú kỳ lạ là Thiết Thiệt bên cạnh, một lúc sau mới nhận ra liền hét lên:
“Là ngươi? Ta nhớ không nhầm ngươi tên Cao Phong phải không?”
“Đúng ta là Cao Phong, cô đứng dậy được không?” Cao Phong đáp lại.
Hắn vẫn đứng ở đó, cách Hiền Linh tầm một trượng, hai tay bắt chéo để ra sau, không có động tĩnh gì.
Mà khi này ánh mắt của Hiền Linh càng lúc càng trở lại bình thường, không còn vẻ ngạc nhiên tột độ như lúc nãy nữa. Khuôn mặt cô ta đã tươi tắn trở lại, tuy có lớp bụi đất bám lên, nhưng làm sao che được vẻ kiêu sa vốn có.
“Bây giờ cô có thể nói về cách để chúng ta rời khỏi đây rồi đó!” Cao Phong lên tiếng, giọng nói vừa nghiêm túc vừa hờ hững như không có chút động lòng trước cảnh đẹp.
. . .
Hà Hiền Linh sau một thời gian tỉnh dậy thì thân thể cùng với khí tức đã được hồi phục nhiều phần. Tuy không thể trở lại như thực lực ban đầu nhưng cũng đủ để di chuyển ra khỏi nơi đây.
Sau đó cô ta mới đem toàn bộ chuyện kể lại cho Cao Phong nghe, cũng như sự tình vì sao cô cùng với đám người này bị lạc đến nơi đây.
Nhưng mà đối với chuyện này, Cao Phong chẳng để ý đến nửa chữ, cho nên cô ta kể gì, chỉ trôi vào tai này của Cao Phong liền tuột ra bằng tai khác. Cái hắn quan tâm lúc này, chính là làm sao để rời khỏi được nơi đây.
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta!” Hà Hiền Linh nói.
Cô ta đưa tay ra lễ, thái độ vô cùng kính trọng, chẳng giống chút nào với sắc đẹp kiêu kỳ khó gần mà bản thân cô ta thể hiện ra bên ngoài.