“Không có chi, đây cũng là việc nên làm mà. Như vậy giờ cô có thể nói cách để chúng ta ra ngoài được không?” Cao Phong đưa tay đáp lễ, hắn vẫn giữ nét mặt tôn trọng mà nói với Hiền Linh.
Trong lòng hắn giờ đây chỉ còn lo nghĩ tới cách mà cô ta nói có thể đưa hắn ra ngoài, hoàn toàn không nghĩ gì tới việc khác.
Ánh mắt của Cao Phong hiện lên một vẻ kiên định, khiến cho Hiền Linh ở một bên cũng có chút kiêng dè. Cô ta khẽ nở một nụ cười tươi như hoa mà nói:
“Bây giờ ta đã có lại một chút thần lực, cho nên việc ra ngoài không khó. Ở đây ta có một loài con trùng mẫn cảm với ánh sáng ngoài đó, nó sẽ tìm được đường đưa chúng ta ra khỏi đây!”
Vừa nghe cô ta nói vậy, trong lòng Cao Phong đã có một sự vui mừng dâng lên. Niềm vui này hiện ra hết ngoài mặt, khiến hắn bất chợt chuyển nỗi niềm thành tiếng.
“Vậy thì tốt quá, xin nhờ Hiền Linh giúp vậy. Nếu thành công thì ta còn có một món quà muốn tặng cho cô làm thù lao!” Cao Phong cười cười đáp lại.
Thật ra vật mà hắn muốn tặng đã dự tính đưa cho cô ta ngay từ đầu, nhưng mà đề phòng cô ta nói dối là có cách để được cứu nên hắn không đưa ra ngay.
Hắn đợi sau khi cô ta thành công tìm thấy lối ra, thì mới giao lại vật đó cho cô ấy.
Nghe thấy hắn nói như vậy, sắc mặt của Hiền Linh ban đầu có chút ngỡ ngàng nhưng rất nhanh đã thu ánh mắt đó lại. Cô ta liền bắt quyết điều động sinh lực, vỗ vào túi trữ vật lấy ra một con côn trùng to bằng lòng bàn tay.
Con côn trùng này thuộc họ bọ cánh cứng đen, nó được thả ra thì liền bay tít lên trên không trung. Ngay giữa thân người nó, lập tức tỏa ra ánh sáng nhen nhóm, hình như đây chính là cách giúp nó nhận biết lối ra.
Chỉ thấy nó bay vòng tròn xung quanh, sau một khoảng lại đột nhiên nhằm về một hướng mà bay vụt đi.
Thấy thế, trong mắt Cao Phong cùng với Thiết Thiệt còn có Hiền Linh bên cạnh liền hiện lên một tia quyết đoán, nhanh chân đuổi theo nó.
“Đi thôi!” Cao Phong hô lên.
Hắn để Thiết Thiệt lên trên lưng, nhanh chóng phi thân bay theo con côn trùng kia, ở sau còn có Hiền Linh đang theo sát.
Cô ta bay theo phía sau, dường như tâm tình lại chú ý tới Thiết Thiệt trên lưng Cao Phong, cho nên cứ đôi ba chút lại ngoảnh đầu lại nhìn.
Thấy hành động của cô ta, Thiết Thiệt vừa nhìn đã biết ngay cô ấy đang tò mò về thân phận của nó, cho nên mới làm ra hành động như thế. Nó bỗng cười khẩy, khẽ truyền âm với Cao Phong.
“Cao Phong, Cao Phong, giả vờ thả ta ra để ta đi đến chỗ người đẹp đằng sau đi!”
“Thôi đi, lo mà rời khỏi đây, nếu như còn dây dưa không chừng sẽ có ba cái xác hai người và một con thú đó!” Cao Phong nhanh chóng đáp lại.
Trong mắt hắn hiện lên một tia sắc lạnh, tâm tình Cao Phong hiện giờ chỉ có tập trung vào lối ra ở đằng trước, cho nên hoàn toàn không để ý tới mấy chuyện vớ vẩn mà Thiết Thiệt đề ra.
Nghe Cao Phong nói nghiêm túc như thế, trong lòng Thiết Thiệt chỉ thầm than kèm theo chút ít chua xót chứ cũng chả nói lại gì, bởi vì nó biết lời của Cao Phong là hoàn toàn đúng.
Bọn họ ba người bay nhanh, sau khi mất một khoảng thời gian dài thì cũng đi đến một địa điểm nào đó thì mới thấy con côn trùng kia dừng lại.
Nó bay cách mọi người một khoảng, bất chợt nhằm thẳng trên không mà bay lên.
Trước mặt ba người hiện ra một cái khe lớn, bằng vào thần thức của mình thì họ cũng cảm nhận được đây chính là lối ra bên ngoài.
Cả ba đáp xuống mặt đất, đều đồng dạng ngước nhìn lên trên, trong ánh mắt còn có một vẻ vui mừng.
“Chắc hẳn đây là lối ra rồi, từ đây bay thẳng lên trên, ta nghĩ cũng không sâu lắm!” Hiền Linh cười nói.
Khuôn mặt cô ta rạng ngời, có một chút ánh sáng phía trên chiếu vào càng làm vẻ yêu kiều trên khuôn mặt được tôn lên thêm. Trông hiện trạng bây giờ của Hiền Linh, chẳng khác nào với một kỳ tích của tạo hóa.
Vẻ đẹp này thoáng chốc cũng được Cao Phong và Thiết Thiệt liếc thấy nhưng mà cả hai cũng chẳng nghĩ gì thêm đều quay mặt mà nhìn lại phía trước.
Hiền Linh nhìn lên rồi lại nhìn qua phía Cao Phong, cô ta đột nhiên khẽ nói:
“Một lần nữa cảm tạ ngươi Cao Phong!”
“Không sao đâu mà, ta còn một thứ nữa muốn cho cô, nó sẽ giúp sinh lực của cô hồi phục tốt hơn đó!” Cao Phong đáp lại.
Hắn nói xong liền vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một phần của viên kim sinh thạch còn sót lại mà đưa cho Hiền Linh.
Vừa thấy hành động của hắn, trong mắt của Hiền Linh bỗng hiện lên một vẻ kinh ngạc, cũng có một chút xúc động. Cô ta đưa hai tay đón lấy, trên mặt bỗng hiện một vẻ trầm tư.
“Cô cứ ở đây hấp thụ sinh khí, ta đi lên trước. Xin phép!” Cao Phong lại nói tiếp.
Nói rồi hắn vận thần lực một cái, đưa người bay lên tít trên kia, nhằm vào cái khe nứt ở giữa vách đá mà men theo ra ngoài.
Hiền Linh trông thấy hắn rời đi, ánh mắt cô ta hiện lên một vẻ phức tạp giống như người có tâm tư trong lòng. Vẻ mặt này trước nay rất khó thấy xuất hiện trên mặt của Hiền Linh, đến hôm nay mới có dịp tái ngộ.
Cô ta nhìn xuống viên kim sinh thạch đang cầm trong tay, trên miệng khẽ nở nụ cười hiền diệu.
“Cái tên này...”
. . .
Cao Phong thuận lợi bay ra ngoài, trong lòng hắn giờ đây tràn đầy sự mong chờ khi cuối cùng cũng thoát khỏi địa đạo u tối đó.
Chuyến đi lần này của hắn tuy nói là bị thiệt cho xém m·ất m·ạng, nhưng mà trong cái rủi lại có cái may, cũng nhờ vậy mới có thể nâng cao thực lực kèm học được một thần thông quý.
Tu vi của hắn giờ đã đạt tới Cường Thể hậu kỳ cho nên tốc độ hiển nhiên là tăng thêm rất nhiều, chẳng mấy chốc đã thấy hắn xuất hiện ở đất bằng bên ngoài kia.
Sau khi ra ngoài hắn muốn nhanh chóng tiến về thành lũy Ba Căng để xem sự tình ra sao, nếu có thể giúp được gì thì giúp.
Hắn đưa mắt nhìn quanh định hình phương hướng, trong lòng chợt nổi lên một ý nghĩ.
“Nếu như giờ ta đi thẳng, chắc chắn sẽ phải chạm mặt với binh đoàn yêu thú. Chi bằng ta đi đường vòng cung, tuy chậm một chút mà an toàn!”
Nghĩ như vậy, trong mắt Cao Phong liền hiện lên một sự kiên định của bậc trai tráng đôi mươi. Hắn nhanh chóng vận lực bay lên, đi theo lộ tuyến mà trong lòng đã vạch sẵn.
. . .
Mà lúc này ở bên phía trận đại chiến giữa người và yêu trong của khu vực vùng ba của thành Ba Căng, nhịp độ đã lên đến đỉnh điểm.
Tổn thất của hai bên đều có nhưng mà sự nặng nề nhất hình như đang nghiêng về phía nhân loại của thành Ba Căng.
Giờ đây quân số ngày một giảm mạnh, không chỉ có những cường giả tu vi còn yếu, ngay cả những cường giả tu vi đã đạt một mức nhất định thì vẫn có thể m·ất m·ạng như thường.
“Các anh em, chúng ta đã bao vây được bọn tu sĩ nhân loại rồi, chuẩn bị đột phá công thành nào. Há há lần này phải thưởng thức thịt của bọn chúng mới được!”
Tiếng nói từ giữa bầy yêu thú vang lên, không biết rõ là của ai đang nói. Nhưng mà sau khi tiếng nói này phát ra, lập tức khiến khí thế quỷ dị của bầy binh lính yêu thú tăng lên đùng đùng.
Bọn chúng con nào cũng khát máu, tuy đa số đã đi thẳng như người nhưng đều mang bản chất hung tàn của yêu thú nhiều hơn.
Cả một đại quân yêu thú bắt đầu dàn trận, tạo thành thế vòng cung hai bên để bao vây lấy binh lính thành Ba Căng ở trong.
Đứng chính giữa ở đó, lão Nhị áo quần rách rưới, chân tay thấm đẫm v·ết m·áu tươi nhỏ xuống từng dòng. Tuy vậy trên mặt ông vẫn là một vẻ kiên quyết không đổi, vẫn cầm chắc binh khí trong tay mà chỉ huy đại quân tiến lên.
Trong lòng ông hiện giờ có một nỗi khó hiểu, chính là sự vắng mặt của lão Nhất cùng với quân tiếp viện của Nguyên Thanh. Nhưng mà ngay khi đứng trước cả một đoàn quân thế này thì ông chẳng còn có thể nghĩ nhiều nữa, chỉ còn cách liều mình đột phá vòng vây.
“Toàn quân liều c·hết bảo vệ thành trì, tuyệt đối không để con nào lọt qua!” Lão Nhị hét lớn.
Nhưng mà đúng lúc này, ngay sau khi tiếng hét của lão Nhị vừa mới dứt, từ phía đằng xa bỗng nghe thêm một tiếng sấm rền vang tới.
Rõ ràng đây chính là khẩu lệnh của ai đó, mà người này đang đạp mây ở trên cao hô xuống.
“Nguyên Thanh tông bất diệt, thủ hộ biên giới Ba Căng. Kẻ nào dám chống chọi thì đều phải c·hết!”
Trong thần thức của lão Nhị hiện lên một sự bất ngờ, khiến ông giật mình quay ngoắt ra phía sau. Hiện ra trước mặt ông ta là một đoàn tu sĩ gồm bốn người, chính là những trụ cột của tông môn Nguyên Thanh.
Không chỉ có vậy, đột nhiên từ phía đằng sau lại có thêm một luồng sáng lao nhanh đến chỗ lão Nhị. Luồng sáng này vừa đáp đất, nhanh chóng thu khí tức xung quanh lại, để lộ ra một thân ảnh quen thuộc vô cùng.
“Lão Nhất, đúng là ngươi? Tại sao ngươi đi đâu giờ mới quay trở về!”
Người vừa hiện ra kia đúng là kẻ đứng đầu của hội Thập Bát Lê Văn Lâm. Giờ đây ông ta xuất hiện, tuy thân thể có hơi sơ xác một chút nhưng mà khí tức uy mãnh vẫn như ban đầu.
Ông ta xoay qua nhìn lão Nhị bên cạnh khẽ trầm mặt, sau đó cũng hướng ánh mắt về phía trước mà hô to:
“Binh lính nghe lệnh, cùng ta đẩy lùi yêu thú!”
Câu nói của Văn Lâm như một hồi sấm lệnh, truyền ra khắp bốn phương tám hướng, đánh mạnh vào nội tâm của mỗi người lính ở đây.
Bọn họ lập tức như được truyền một luồng thần lực tràn trề, thân thể chốc lát hóa thành một luồng hỏa tinh. Ai nấy khí thế hăng say, sẵn sàng đợi lệnh để nghênh chiến.
“Xông lên!”
Một tiếng của Văn Lâm hô lớn, khiến cho binh sĩ đồng thời đều lao lên, dùng hết khả năng còn lại mà chiến đấu. Tuy rằng sinh lực trong họ đã tiêu hao rất nhiều nhưng mà khí thế của mỗi người lại như tràn trề thần lực, ai nấy đều chả quan tâm mà lao lên, một lòng muốn diệt địch trước mắt.
Bởi vì họ thấy được niềm hy vọng của bọn họ trở lại, cũng thấy được viện binh từ tông môn Nguyên Thanh đi tới. Cho nên họ bây giờ không sợ gì cả, chỉ quyết một lòng bảo vệ mảnh đất phía sau lưng mà thôi.