Loạn Thế Cường Sinh

Chương 92: Kết quả



Chương 92: Kết quả

Cho nên sự xuất hiện của lão Nhất đã cổ vũ cho bọn họ, khiến giờ đây khí thế hùng dũng của binh lính còn muốn lấn át cả khí tức hắc ám của đại quân yêu thú ở bên phía đối diện.

Binh lính nhân loại được tiếp thêm khí lực, khiến cho ai nấy không còn chần chừ nữa, đều mạnh dạng xông pha cả lên. Lập tức tiếng v·a c·hạm của binh khí vang lên, hai bên một lần nữa đối đầu, quyết tâm một mất một còn trên mảnh đất này.

Trên trời, tiếng sấm nổ ầm ầm, trông như tiếng trống rộn ràng, cổ vũ cho chiến trận giữa hai bên người và yêu. Ngay từ một chỗ trên không trung, một tia sét chia bốn đánh xuống mặt đất, lập tức có bốn thân ảnh xuất hiện xuống phía dưới.

Những vị này là đều là cường giả có cảnh giới siêu nhiên, toàn là trụ cột của tông môn Nguyên Thanh. Những người này ở đây, cơ bản sẽ khiến cho lòng người cảm thấy được an toàn.

Ngay khi thấy bóng dáng của năm người này xuất hiện, đám tướng quân yêu thú bên kia đều hiện ra nét mặt rối bời. Bọn chúng ai cũng làm ra vẻ mặt khó coi, càng tức giận lại càng thêm bối rối.

Trong đám yêu binh kia, một tên đang cưỡi trên lưng địa long chợt nở một nụ cười lạnh nhạt, giống như hắn đã chờ đợi thời khắc này đã lâu. Hắn nhóm người đứng trên lưng yêu thú, miệng hét lớn:

“Người của Nguyên Thanh tông, được, lần này ta xem ai trong số các ngươi có thể phá được đại trận của ta!”

Hắn nói xong, liền cất thanh đao trên tay đi, vỗ mạnh vào túi trữ vật lấy ra năm cái cờ nhỏ trong lòng bàn tay. Năm cây cờ này tỏa ra khí tức hắc ám, giống như được đúc kết từ những thứ ô uế.

“Đại trận, mở!” Tướng yêu kia la lên.

Hắn ta ném năm cái cờ này bay lên không trung, ngay tức thì mấy cái cờ này liền tản ra, mỗi cái đều bay tới một vị trí cố định.

Ngay khi năm chiếc cờ đã vào vị trí, liền tỏa ra ánh sáng màu tím đen xen kẽ, đan kết vào nhau, tạo thành một hình phù vô cùng kinh dị trên bầu trời.

Hình phù này tản ra phù văn dày đặc, che kín cả một khoảng trời lớn tạo thành một trận pháp vô cùng quái dị. Trận pháp này chỉ vừa mới được đem ra, đã gây nên sóng gió một phương, khiến bầu trời liên tục bị cuồng phong rít gào.

Mà đại trận này cũng không tầm thường, nó liên tục tỏa ra những đường khí màu đen bay qua lại. Hễ có binh lính nhân loại lọt vào, dường như đều bị cái đại trận này cắt nuốt.

“Thấy sao hả, bọn tu sĩ nhân loại kia!” Tên tướng quân trên lưng địa long hét lớn, cười lên mấy tiếng ha hả.

Giọng nói của hắn ta lộ ra ra nét ngạo mạng nhưng dường như trong thâm tâm thì lại không như thế, trái lại vẫn còn có suy tính riêng. Hắn một mình đứng đó chỉ huy, liên tục dùng thần lực đều tiếp để gia tăng thêm phần uy lực cho đại trận.

Thấy được sự lợi hại của đại trận này, đám người bên phía tu sĩ thành Ba Căng đều có phần thất kinh, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cũng lắc đầu thầm than.

Hiện tại bọn họ chỉ còn cách nhìn về một hướng, đó là hướng của mấy vị cường giả đứng đầu trong thành và cả người của Nguyên Thanh, đây chính là niềm hy vọng của họ.



“Văn Lâm xin được phép đi phá đại trận!” Văn Lâm đứng một bên, bộ dạng có phần kính trọng mà đưa tay ra lễ, nói về phía tông chủ của Nguyên Thanh.

“Văn Lâm cần gì ra lễ, nếu ông có thể phá được thì cứ việc lên đó!” Nguyên Trung Triết làm ra vẻ mặt hài hòa, đứng một bên lên tiếng.

Nghe ông ta nói vậy, Lê Văn Lâm cũng không có nói gì thêm, chỉ thầm biểu lộ sự cảm tạ qua ánh mắt.

Ông ta hít một hơi thật sâu, nhóm người một cái đã bay lên tít trên không trung mà nhìn xuống.

Trong mắt của ông ta hiện lên một tia khí tức thần thánh, dường như đang dò xét cái đại trận mà bên phía yêu thú đã bày ra.

Ngay tức khắc, ông ta liền đưa tay lên kết thành ấn quyết, bắt đầu thi triển ra thuật pháp thần thông của mình.

Tại chỗ ông ta đang đứng, từng đợt s·óng t·hần năng bắt đầu từ dưới chân lan tràn, nhanh chóng bắn về mấy trăm trượng xung quanh.

Nó ngày một lớn mạnh, càng lúc càng như một cơn s·óng t·hần có thể nhấn chìm tất cả.

“Kiếm trận, khai!”

Văn Lâm hô lên một tiếng thất thanh, lập tức trên đầu ông xuất hiện một thanh bảo kiếm. Thanh bảo kiếm này không phải là một loại thần khí bình thường, mà nó là một đại trận, một đại kiếm trận được hình thành từ thanh kiếm.

Thanh kiếm bay thẳng lên bầu trời, phá tan hư không, tạo thành một khoảng trống lớn. Ngay khi nó bay tới một độ cao nhất định, đột nhiên tỏa ra khí tức cực hạn, bắt đầu mở ra trận pháp.

Từ chỗ thanh kiếm đó, một đường sáng phù văn nhanh chóng bay ra xung quanh, vẽ thành nhiều hình hoa văn khổng lồ, bao phủ cả một mảnh trời rộng lớn.

Kết quả khi đại kiếm trận này hình thành xong, thì liền có một mảnh phù văn khổng lồ liền từ trên cao ụp xuống, sánh ngang với đại trận của yêu thú kia.

“Cái gì, dùng trận đối trận, tên tu sĩ nhân loại này điên rồi sao!” Tên cường giả bên phía yêu thú thất kinh.

Mặt hắn lộ ra một vẻ khó chịu, bởi vì cách thức dùng trận phá trận của Văn Lâm quả là một phương pháp liều lĩnh. Nếu không nắm chắc phần thắng thì một khi đại trận thất bại, sẽ là một hồi phản phệ nghiêm trọng cho người mở ra.

Cũng bởi vì cách thức này của Văn Lâm mà làm cho tướng quân phía yêu thú ngỡ ngàng, hắn chắc chắn rằng tên tu sĩ kia đang tự cho rằng mình sẽ nắm chắc phần thắng.

Hai trận pháp cùng nhau đối chiến, gây ra một hồi chấn động lan ra cả xung quanh, khiến cho ai nấy dù là bên phe nào cũng kinh hoàng.



Từng đợt s·óng t·hần năng lan ra, phá tan đi mặt đất phía bên dưới, ngay cả những cường giả nếu không dùng thần lực chặn lực xung kích lại thì cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Vẻ mặt của Văn Lâm vẫn giữ một nét âm trầm, ông ta giơ cánh tay lên cao, thúc dục thần lực trong người, đánh ra mấy đường pháp quyết, gia tăng sức mạnh của trận pháp lên cực hạn.

Bất chợt lại thấy trong mắt ông lóe lên một tia sáng, nhìn xuống thì thấy hai tay bắt quyết liên tục. Thân thể ông ta đang đứng trên không trung, đột nhiên tỏa ra một làn ánh sáng nhiều màu ra phía đằng sau.

Từ đâu trong không gian, một hình người khổng lồ được kết thành phù văn liền xuất hiện mà vẻ ngoài của người này hao hao giống với Văn Lâm.

Người khổng lồ phù văn chính là pháp tướng sĩ khí của Văn Lâm, cao gần cả trăm trượng, uy nghi và hùng mạnh đến mức khó để diễn tả hết bằng lời.

Nó vừa xuất hiện, ngay tức thì khiến cho ai gần đó cũng phải trầm trồ đến thất kinh, không ngờ Văn Lâm đã bước vào cảnh giới Sĩ Khí.

“Cảnh giới Sĩ Khí, không thể nào!” Tên tướng quân yêu binh đang bày trận, trông thấy thì lên tiếng.

Hắn cảm nhận được sự áp bức chỉ có ở cường giả cảnh giới Sĩ Khí, một cảm giác khó có thể nhầm lẫn được.

Sự áp bức này khiến cho tinh thần hắn chốc lát đã chấn động, hạch tâm sinh mệnh bị kích thích đến không ngừng.

Mà lúc này ở bên đối diện, Văn Lâm đang bay lên không trung điều khiển pháp tướng, xung quanh ông tỏa ra hào quang sáng chói, trông như một vì tinh tú giữa trời đêm.

Ông ta hất tay điều khiển pháp tướng t·ấn c·ông, lập tức pháp tướng đằng sau liền vung quyền, hội tụ thần lực mà đánh thẳng vào phía pháp trận của yêu tướng.

“Ầm”

Một t·iếng n·ổ kinh hoàng phát ra, tiếp theo lại có mấy chục t·iếng n·ổ ầm ầm kéo theo, tạo thành một tràn chấn động kinh thiên động địa.

Lượng năng lượng từ chỗ đối diện hai pháp trận chốc lát được giải phóng, khiến cho toàn thể không gian nơi đây như bị vặn vẹo trước khí thế hung tàn đó.

Chỉ thấy ngay sau khi t·iếng n·ổ này phát ra, trận pháp từ năm cây cờ của tướng quân bên yêu thú đã bị phá. Tên này bị lực phản phệ khiến cho ho ra rất nhiều máu xanh, tay chân bủng rủng như muốn vô lực.

Trong mắt gã hiện lên một vẻ không cam lòng, vội giơ cánh tay lên về phía trước. Từ trong năm ngón tay của hắn bắn ra năm đường sáng màu đỏ như năm sợi tơ máu, bắn về phía năm tên yêu binh trước mặt.

Năm tên yêu binh này tu vi khi so với tu sĩ nhân loại cũng đã đạt được thành tựu nhất định, nhưng mà khi dính phải sợi tơ máu từ tên tướng quân của bọn chúng thì lập tức m·ất m·ạng.



Rõ ràng là tên tướng yêu kia muốn hút lấy sinh lực của cấp dưới mình, mượn ngoại lực để bù đắp thần lực đã bị hao tổn.

Vả lại khi hút được máu huyết dồi dào, nhưng yêu thú hóa hình như thế sẽ được tiếp thêm một nguồn sức mạnh cực điểm, đến mức khó có thể tưởng tượng.

“Tên tu sĩ khốn kh·iếp, hôm nay Miêu Cương ta sẽ liều với ngươi!”

Tên tướng quân của yêu binh giơ tay, định thi triển một loại pháp thuật gì đó mà thấy khắp người xuất hiện những luồng sương đỏ chạy dọc.

Nhưng đúng lúc này, từ bên trong thần thức của gã đột nhiên có một tiếng động vang lên, tiếng nói này khiến tinh thần của gã chốc lát đã ngạc nhiên đến tột độ.

“Lui quân!”

Hai tiếng ngắn ngủi vang lên, lập tức khiến cho da đầu của gã tê dại, tâm thần như bị một cây chùy bổ thẳng xuống.

Gã nghe được thanh âm này, sắc mặt liền biến đổi như từ đỉnh xuống vực sâu, hoảng sợ trước chủ nhân của giọng nói này.

Lập tức gã tướng quân yêu binh này không chút phản kháng, liền dùng truyền âm hồi đáp:

“Xin... xin tuân lệnh!”

Nói rồi gã đứng thẳng dậy, lau qua v·ết m·áu còn đọng lại trên khóe miệng, ngẩng đầu nhìn đoàn quân yêu thú phía trước mà hét lớn.

“Tất cả thu binh!”

Ngay khi câu nói của gã vang lên, dường như ẩn trong đó là một sự răn đe của con đầu đàn nói với bầy đàn của mình, cho nên chỉ tức khắc đã khiến toàn bộ yêu binh nghe lệnh.

Bọn chúng tập trung rút ra sau lưng yêu tướng, từ từ đi khỏi nơi đây, mặc kệ cho binh sĩ nhân loại đang lăm le dòm ngó.

Thấy tình hình chuyển biến như thế, Văn Lâm ở trên cao cũng từ từ thu lại pháp tướng mà đáp xuống mắt đất.

“Thưa ngài, ta không truy đuổi để diệt sát bọn chúng hay sao!” Một người lính gần đó thấy Văn Lâm liền hỏi.

“Không cần, chúng ta đã tổn hại quá nhiều binh lực, vả lại cái chúng ta cần là bảo vệ thành trì phía sau!” Văn Lâm hô lớn.

Ông ta đứng đó cùng với mấy người của tông môn Nguyên Thanh, quan sát đoàn quân yêu thú rút đi. Sau một lúc trông thấy bọn chúng đã đi xa nơi này, mới lập tức hô lớn:

“Quân lính, rút vào trong thành!"