Loạn Thế Cường Sinh

Chương 93: Trở về Nguyên Thanh



Chương 93: Trở về Nguyên Thanh

Khi này trên trời cao, Cao Phong đang phóng đi với tốc độ tối đa mà mình có thể đạt được. Bằng vào tu vi Cường Thể hậu kỳ, tốc độ hiện tại của hắn đã nhanh hơn trước rất nhiều, vậy mà hắn bay một khoảng thời gian dài nhưng vẫn còn cách thành lũy Ba Căng khá xa.

Hắn đang bay nhanh, đột nhiên trong thần thức xuất hiện cảm ứng, khiến hắn phải dừng lại một chút mà nhìn xuống, tìm nơi gây ra cảm giác vừa rồi. Ngay khi hắn đang nhìn quanh, đột nhiên tinh thần liền trở nên chấn động.

“Chuyện này là sao, tại sao bọn yêu thú lại rút quân đi cơ chứ!” Cao Phong thầm nghĩ.

Sự việc này khiến cho tâm tình Cao Phong rối bời, trong lòng hắn hiện lên vô vàng suy nghĩ khác nhau. Nhưng mà hắn cũng không dừng lại quá lâu, chỉ khựng người chốc lát liền thu lại thần thức mà vận lực bay thẳng.

Hắn sợ nếu ở đây thêm nữa, rất có thể sẽ bị yêu binh phía dưới phát hiện, lúc đó sẽ gây ra một sự phiền phức không đáng có.

Mà khi này ở bên dưới đoàn quân yêu thú, một tên yêu binh sau khi nhìn lên bầu trời, phát hiện thấy đốm sáng ở xa tít bay khỏi, bèn đi đến bên tướng quân của chúng mà báo cáo.

“Thưa ngài, có một con kiến vừa bay qua đây!”

“Mặc nó, ta đã có lệnh rút quân, không cần quan tâm đến những thứ khác!” Tên tướng quân của đoàn yêu binh quát lớn.

Trên mặt hắn hiện rõ vẻ tức giận, hai mũi thở ra hơi khói phì phò, trông như cái lò đỉnh đung xôi. Sự tức giận của hắn ngày một dâng cao trong lòng, khiến hắn không nhịn được mà tự đánh mạnh vào chỗ đang ngồi.

“Tu sĩ nhân loại, nhớ lấy lần sau sẽ không có cơ hội thứ hai đâu!”

. . .

Lúc này ở phía trời cao, cách vị trí hành quân của yêu thú khá xa, cũng có ba thân ảnh người đang quan sát đường rút quân của yêu binh phía bên dưới.

Khắp người bọn họ tỏa ra một lớp hào quang dày đặc, dường như đây chính là thần thông giúp ẩn đi khí tức bên ngoài, nhờ vậy mới không bị yêu binh phát hiện.

Ở trong số bọn họ, có một người thanh niên trai tráng đang nhìn, bỗng khẽ lên tiếng nói:

“Thưa cha, tại sao yêu thú lại rút quân, nếu đã sớm biết có thế lực như Nguyên Thanh chống lưng cho Ba Căng, vậy đợt thú triều này có ý nghĩa gì cơ chứ!”

Vừa nghe tiếng nói đằng sau, người đàn ông ở giữa đã liếc qua nhìn về phía người bên cạnh. Ông ta nở một nụ cười lặng lẽ, khẽ nghiêng mặt ra sau.

“Con trai ta có điều không biết, ông hãy nói cho nó hiểu đi quản gia!” Người đàn ông trung niên đứng ở giữa lên tiếng.

“Thưa vâng!” Người già bên cạnh đưa tay đáp lại “Cậu chủ không hiểu rồi, thật sự thì đợt thú triều lần này, chỉ mang tính chất thăm dò mà thôi. Vả lại, bên trong còn ẩn chứa sự tình quan trọng khác!”

“Sự tình gì!” Người thanh niên kia hỏi lại.

“Điều này thì ta không thể nói cho cậu biết được, chỉ có thể hiểu rằng, kẻ bại chưa chắc đã bại, kẻ thắng thì chưa chắc sẽ được yên thân!” Vị quản gia vuốt vuốt chòm râu, thưa rằng.

Lúc này vừa nghe vị quản gia bên cạnh nói xong, người đàn ông có nét mặt trung niên mới quay lại, cười cười đáp.



“Haha, con trai yên tâm, khi nào về cha sẽ nói rõ cho con biết. Còn về phần thú triều lần này, đây chưa phải là những gì mà chúng ta chuẩn bị đâu!”

“Đi thôi, chúng ta về!” Người đàn ông này nói tiếp.

Nói xong câu này, cả ba người đều nhằm thẳng một hướng, hóa thành đường sáng mà bay v·út đi lên không trung.

. . .

Bên trong thành Ba Căng, tại một sảnh điện lớn ở giữa nội thành.

Ở giữa chính điện có một cái bàn tròn lớn, được chạm khắc vô cùng tinh vi. Mà vị trí xung quanh bàn là chỗ được dành riêng cho những người có thân phận đặc biệt.

Bọn họ đều là người của hội Thập Bát, là trụ cột của thành Ba Căng. Không chỉ có vậy, ở ngay tại vị trí gần với thành chủ, còn xuất hiện bóng dáng của mấy người đến từ tông môn Nguyên Thanh.

Mấy người này ngồi đó, khuôn mặt ai cũng hiện lên nét trịnh trọng, làm cho không khí trở nên căng thẳng đến tột độ.

Chợt lại thấy từ bên trong một lối đi nhỏ, có hai người đang bước đi ra, xung quanh còn tỏa ra khí tức nhàn nhạt. Hai người này chính là hai vị đứng đầu, bên trái là Nguyên Trung Triết còn bên phải chẳng còn ai ngoài Lê Văn Lâm.

Họ vừa mới đi tới, không gian tĩnh mịch nơi đây đã được xua tan bằng một câu nói của Trung Triết.

“Thành chủ, có thể kể lại sự tình trong thành cho mọi người ở đây nghe được không!”

Câu nói của Trung Triết vừa dứt, lập tức khiến cho mấy người ở đây nhôn nhao, ai nấy đều có vẻ mặt mong chờ muốn biết được sự thật.

Suy nghĩ thắc mắc của bọn họ đối với sự m·ất t·ích của lão Tam, lão Lục và lão Thất càng lúc càng dâng cao, chính điều này đã làm không khí trước khi Văn Lâm xuất hiện trở nên căng thẳng.

Mà lúc này, Văn Lâm sau khi nghe Trung Triết nói, trên mặt cũng khẽ giãn ra, thân hình ông ta chợt động mà đứng lên. Ông ta nhanh chóng đáp lại, nói bằng giọng dõng dạc:

“Các vị, xin nghe ta nói. Chuyện phải bắt đầu kể từ khi thú triều mới diễn ra!”

Lê Văn Lâm bắt đầu kể, ông ta nói ra hết sự tình mà mình gặp phải, từ khi mới phát hiện thú triều, cho tới khi cùng những người của tông môn Nguyên Thanh đẩy lùi yêu thú.

Ông ta không kể về trận chiến với lão Tam ra sao, chỉ kể sơ qua đã phát hiện hắn có âm mưu phá đi trụ cột hộ thành như thế nào, kèm theo về c·ái c·hết của hai người lão Lục và lão Thất.

Có lẽ nguyên nhân của việc giấu diếm được bắt nguồn từ sự kiện lần này của lão Tam, khiến cho Văn Lâm càng trở nên đa nghi hơn. Với những chuyện quan trọng thế này, ông ấy không muốn quá nhiều người biết tới.

Nghe Văn Lâm nói xong, sắc mặt của mấy người ở đây đa phần đều hiện lên nét hòa hoãn, hiểu được chút ít sự tình. Bỗng nhiên lại thấy thân mình Trung Triết chợt động, ông ta nói.

“Như vậy thành chủ có nghi ngờ, kẻ đứng đằng sau việc này là ai hay thế lực nào không!”

Thân hình ông ta hơi nhỏ, đang vuốt vuốt chòm râu, vừa nghe Văn Lâm kể chuyện thì hỏi lại.

“Còn có ai vào đây nữa, nhất định là bọn người hội Hắc Liên, chúng ta đã tìm thấy bằng chứng chúng để lại từ trước thú triều rồi! Đáng ghét, phải phát lệnh truy nã bọn chúng mới được!”



Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên, giọng nói ai đó vô cùng tức giận. Người này chính là người đứng thứ năm trong hàng ngũ hội Thập Bát, gọi là lão Ngũ.

Tiếng nói của lão Ngũ nhanh chóng kích động không khí, khiến cho mấy người ở đây đều vang lên tiếng bàn luận.

“Lão Ngũ, không được vô lễ, chuyện gì cũng phải bình tĩnh!” Văn Lâm vừa nghe thì liền nói về phía lão Ngũ.

Ánh mắt ông ta như kiếm khí, xuyên qua lớp khí tức hung hãng của lão Ngũ, khiến cho lão Ngũ vừa mới không giữ được bình tĩnh thì chốc lát đã im lặng mà ngồi xuống ghế.

Thấy lão Ngũ đã bình tĩnh, sắc mặt của Văn Lâm cũng trở lại bộ dạng bình thường, ông ta lại tiếp tục.

“Việc này theo ta nghĩ thì không cần truyền ra bên ngoài, chúng ta cứ âm thầm hành động!”

“Lần này nhờ có những vị từ Nguyên Thanh trợ giúp, nếu không thì thành Ba Căng cũng thật khó sự. Lê Văn Lâm ta xin thay mặt người trong thành, cảm tạ các vị ra tay!”

Vừa mới nghe Văn Lâm nói, Trung Triết cũng đứng dậy đáp lễ:

“Thành chủ cần gì làm ra lễ, chúng ta khi trước tuy có hiểu lầm nhỏ, nhưng qua chuyện này coi như giải quyết xong. Yêu thú q·uấy n·hiễu bờ cõi, đã là anh em với nhau thì giúp qua lại chẳng có là gì!”

Nghe được câu nói này của Trung Triết, nét mặt Văn Lâm mười phần thì đã có bảy phần bớt đi căng thẳng. Ông ta khẽ đưa mắt gật đầu, lại nói tiếp.

“Còn về chuyện của những học trò tham dự đại lễ mà bị m·ất m·ạng, chúng ta sẽ đích thân truyền ngọc giản đi, tạ lỗi với người nhà bọn họ!”

“Với những học trò còn lại, nhanh chóng chuẩn bị để đưa chúng học trò trở về!”

Ông ta nói xong, lại quay mặt nhìn về phía Nguyên Trung Triết, bộ dạng làm ra vẻ tôn kính đối với người bề trên.

“Tông chủ, ngài có ý kiến gì không!”

Nguyên Trung Triết nghe Văn Lâm nói vậy, ông vừa cười vừa lắc đầu, thể hiện ra thái độ ôn hòa khẽ đáp:

“Mọi chuyện thành chủ đã sắp xếp hợp lý, vậy thì ta cũng xin nghe theo vậy!”

. . .

Sau khi Cao Phong về tới thành Ba Căng, hắn liền gặp lại Đặng Kha, cũng từ đó mà biết hết sự tình kể từ khi hắn biến mất và những thứ khác như việc rút đi một cách bí ẩn của đoàn quân yêu thú.

Đặng Kha khi gặp lại Cao Phong, khỏi cần nói cũng biết hắn vui mừng mới mức nào, bởi vì ngày đó khi không thấy Cao Phong trở về điểm rút quân, hắn cứ đinh ninh là Cao Phong đ·ã c·hết.

May sao hôm nay gặp lại, Cao Phong không những không sao mà tu vi trong cơ thể còn tăng mạnh, hình như đã mạnh hơn Đặng Kha luôn rồi.



“Cái tên khốn này, có phải ngươi lén bỏ đi đâu đó tu luyện một mình phải không!” Đặng Kha cười nói với Cao Phong.

Sự việc về thú triều lần này nhanh chóng như một cơn gió mà bay đi khắp vùng phía Tây, cũng như đi tới tai mọi tông môn hoặc các đại phái lớn.

Các nơi khi nghe được tin tức này, đều coi đây là một hồi báo động cho mầm tai họa lớn. Bọn họ nghĩ vậy cho nên liền đưa ra chỉ thị, gia tăng thêm phòng bị khắp nơi, triển khai lực lượng để sẵn sàng đối phó với yêu thú.

Còn về phần các học trò đi đến tham dự đại lễ, bọn họ cũng được sắp xếp lên thuyền mà trở về nơi của tông môn hay gia tộc bọn họ.

Ở trên một chiếc thuyền lớn, bóng dáng Cao Phong cùng với Đặng Kha đang lấp ló ngay giữa đám đông. Cả hai người đang trên đường trở về Nguyên Thanh, cho nên đây là khoảng thời gian mà bọn họ có thể thảnh thơi.

“Đây, cho ngươi!”

Tiếng nói của Đặng Kha đột nhiên vang lên hướng về chỗ của Cao Phong, trên tay hắn còn cầm một cuốn trục gỗ gì đó.

“Thứ này là?” Cao Phong đáp lại, hắn có chút bất ngờ.

“Đây chính là thuật pháp luyện đan, trong đây là công thức căn bản của luyện đan. Ta không có thuật luyện đan cao hơn, chỉ có thể tặng ngươi thứ này!” Đặng Kha cười cười giải thích.

Vật này hắn muốn tặng cho Cao Phong, bởi vì sau lần đưa cho hắn dùng đan, trong mắt Đặng Kha đã biết Cao Phong này đang cần học luyện đan thuật.

“Cảm tạ ngươi Đặng Kha!” Cao Phong đưa tay đáp lễ.

“Không sao, khi về nếu có gì khó hiểu thì cứ đến núi Nam tìm ta!” Đặng Kha đáp lại.

Nói xong cả hai cũng không còn trò chuyện gì nữa, chỉ khẽ đưa mắt nhìn về phía thành Ba Căng, thầm nhớ lại những sự kiện đã xảy ra.

“Ngươi có thấy Văn Chương và Thu Hà không Cao Phong!” Đặng Kha bỗng nhiên khẽ hỏi.

“Không thấy!” Cao Phong đáp nhanh.

Hắn đưa mắt nhìn về phía xung quanh, nghe Đặng Kha hỏi như thế thì liền đáp lại, không muốn suy nghĩ quá nhiều.

Trải qua thời gian gần ba tháng, tuy sự việc thú triều lần này diễn ra suôn sẻ nhưng lại không khiến cho Cao Phong cảm thấy an tâm chút nào. Trái lại trong lòng hắn vẫn còn ẩn tình, một sự lo lắng âm ỉ.

“Này Cao Phong, sắp tới tết Nguyên Đán rồi, ngươi có dự định gì không!” Đột nhiên Đặng Kha lại nói.

“Ta... ta chưa biết nữa!” Cao Phong khẽ đáp.

Hắn không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn về phía xa xa, trong đáy mắt hiện ra vô vàng suy tư khác nhau.

Chợt ánh mắt hắn bắt gặp bóng dáng người nào đó, người con gái này vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt yêu kiều chẳng khác gì một tạo vật được đúc kết từ tinh hoa của thiên địa.

Người mà hắn nhìn thấy, chính là ái nữ của một dòng họ ở vùng Trường Thương, Hà Hiền Linh.

Bên cạnh cô ta, còn có hai người nào đó, mà bộ dạng của họ hình như cũng Cao Phong cũng có chút thân thuộc.

“Là hai người của núi Bắc Nguyên Thanh, sao họ lại ở chung với nhau thế nhỉ!”

Cao Phong có chút suy tư trong lòng, nhưng mà hắn lại nghĩ đây là việc của người ta, việc gì bản thân hắn phải bận tâm. Thế rồi hắn không nhìn nữa mà đi vào bên trong thuyền, định ngồi yên tĩnh tọa một chút.